Ngôn Tình Hận Thù Quá Lớn, Xin Lỗi Không Thể Tha Thứ Được - Hoangyencao

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoangyencao, 27 Tháng ba 2020.

  1. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Hận Thù Quá Lớn, Xin Lỗi Không Thể Tha Thứ Được

    [​IMG]

    Tác Giả: Hoàng Yến

    Thể loại: Ngôn Tình

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoàng Yến

    Văn án: Jenn có một mối tình sâu đậm với Alen, cô không tiếc bất cứ thứ gì trao cho cậu để đổi lấy tình yêu của cậu. Nhưng rồi cô nhận ra cậu không hề yêu cô, cậu chỉ lợi dụng cô. Càng đau xót hơn khi cậu chính là người đã ra tay giết cô. Thứ tình cảm của cô giành cho cậu đã chuyển thành hận thù trong giây phút sinh mệnh của cô chấm dứt. Cô thề nếu có kiếp sau cô liền cho cậu và bạn gái cậu nếm trải mùi vị đau khổ của cô, lấy mạng sống của họ để bồi cho mạng sống dang dở của cô.​
     
    GillZy Ry thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  2. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 1: Cái chết là sự khởi đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jenn sinh ra và lớn lên trong một gia đình kiểu mẫu. Cô quanh năm suốt tháng chỉ lui tới ngôi nhà nhỏ xinh tọa lạc tại phố X. Cuộc đời của cô được cha mẹ định đoạt và che chở như một nàng công chúa nhỏ, đến mức chỉ một tiếng động mạnh liền có thể làm cô hoảng sợ. Mọi thứ sau đó bỗng thay đổi kể từ khi cô gặp Alen, cậu con trai có đôi mắt lạnh lùng. Sự hờ hững vô tâm của cậu liền làm cô rung động. Cô đem lòng yêu cậu, trái tim cô không biết từ lúc nào đã hoàn toàn thuộc về cậu. Cậu vui vẻ cô liền cảm thấy một ngày thật ý nghĩa, không ngại đem thân thể của mình hiến dâng cho cậu chỉ đổi lấy một nụ cười. Cậu buồn bã cô liền để mặc bản thân cho cậu tùy ý chà đạp, chỉ sợ cậu không vui.

    Cô nghĩ chỉ cần bản thân thật cố gắng liền có thể giúp cậu nhận ra được tình cảm sâu đậm của mình. Chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được đến một ngày cậu nói với cô: "Làm người yêu tôi đi." Cô còn nhớ hôm đó mình đã vui mừng đến mức tay chân luống cuống đánh vỡ cả chiếc cốc trên tay.

    Hạnh phúc chưa được bao lâu thì cô phát hiện ngoài danh nghĩa bạn gái của cậu thì bên cạnh cậu cô chẳng khác nào một món đồ chơi không hơn không kém. Đến khi cô biết tác dụng của mình chỉ là tấm bia đỡ đạn cho cô gái cậu yêu thì lúc đó đã quá muộn, cô còn có thể làm gì ngoài việc đứng nhìn cậu và cô gái kia tay trong tay hạnh phúc. Ba năm thanh xuân của cô như vậy mà trôi qua. Cô đau đớn, cảm thấy bản thân vì quá ngu ngốc mới để người khác lừa gạt, trái tim của cô vì quá tổn thương mà không cho phép cô níu kéo cậu thêm một lần nào nữa. Cô như vậy liền coi như cậu là một giấc mơ thoáng qua trong cuộc đời. Cô dành tất cả thời gian, tâm huyết của bản thân cho công việc.

    Nhưng rồi hai ngày trước, có một cô gái đến tìm cô, là bạn gái của Alen. Cô ta đang mang thai con của cậu, cô ta đến gặp cô muốn cô đi thật xa để không còn làm phiền đến cuộc sống của họ. Thật nực cười làm sao vì cô bây giờ thậm chí còn chẳng biết cậu ấy đang ở đâu, cô cố giải thích cho cô ta hiểu rằng cô không có ý định sẽ chia rẻ họ và cũng chẳng có lý do để làm vậy. Nhưng cô ta luôn khăng khăng rằng cô phải biến đi. Cô và cô gái ấy đã tranh cãi to tiếng ở quán cafe, cô ta thậm chí còn tát cô một bạt tai và không ngừng chửi rủa:

    "Thứ tiểu tam rẻ tiền, tránh xa chồng tao ra. Thật là đồ mặt dày trơ trẽn, anh ấy chỉ yêu tao thôi, mày đến tư cách đi cùng anh ấy cũng không có."

    "Tôi không còn quan tâm chuyện của hai người, đừng làm phiền tôi."

    Cô đã giận dữ và hét lớn, tim cô như bị một nhát dao cắm vào thật sâu. Cô không cho phép người khác sỉ nhục cô như vậy. Ngay lập tức người phụ nữ kia như điên như dại lao vào cấu xé cô, cô ta cũng không ngờ cô tránh né nhanh như vậy, người cô ta mất đà đụng phải cạnh bàn té xuống, máu từ chân cô ta chảy ra rất nhiều. Jenn thấy vậy liền sợ hãi tay chân luống cuống, cô cứ đứng trân trân nhìn cô gái đang đau đớn nằm dưới chân bàn. Phục vụ quán là một cậu nhóc trẻ, nghe tiếng động phía bên cô cậu liền nhanh chóng chạy qua, bấm số gọi xe cứu thương. Chưa đầy năm phút chiếc xe trắng đã lăn bánh đưa Jenn và cô gái bị thương đến bệnh viện.

    Một cuộc gọi bất ngờ đến công ty khi Alen đang trong cuộc họp cổ đông, sau khi nghe tin bạn gái bị ngã, mặt cậu sa sầm, cậu bỏ lại công việc chạy thật nhanh đến bệnh viện. Việc đầu tiên cậu làm khi đặt chân vào phòng bệnh là đá thật mạnh vào bụng Jenn, cậu điên cuồng xỉ nhục cô bằng những từ ngữ khó nghe nhất. Không để Jenn kịp giải thích, cậu lôi xềnh xệch cô ép cô đứng dậy, tay cậu tát vào mặt cô. Jenn đau đớn ôm lấy bụng nằm rạp xuống nền đất lạnh tanh, cơn đau khiến mồ hôi cô không ngừng chảy ra thấm ướt cả áo trong. Cơ thể cô vốn yếu ớt, cô không thể chịu nổi một cú đá mạnh vào bụng, người cô co lại, ý thức vì cơn đau mà trở nên mơ hồ. Bên tai cô văng vẳng tiếng cậu ra lệnh cho ai đó, cảm nhận được có người nhấc hai cánh tay cô lên đưa cả người cô ra chiếc xe màu đen. Cô bất tỉnh.

    Không biết trải qua bao lâu, lúc Jenn tỉnh lại đã thấy bản thân đang ngồi co ro ở bìa rừng. Toàn thân cô ê ẩm, nhớ lại ánh mắt của Alen nhìn cô như hai lưỡi dao nhọn, thân thể cô không tự chủ mà rùng mình. Cô nhìn xung quanh phát hiện có ba người đàn ông hung hăng đang nhìn mình. Mặt ai cũng dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bụng Jenn quặn đau, trong ngực cuồn cuộn cảm giác buồn nôn, thân thể cô bị trói bằng một sợi dây thừng lớn. Bên tai cô truyền đến tiếng nói của một trong ba người:

    "Ôi cô bé xinh đẹp dậy rồi à, không biết em làm sai chuyện gì mà bị ông chủ xử như vậy, xinh như em thật là tiếc, nhưng bọn anh cũng không còn cách nào khác, đành xin lỗi em."

    "Mày nói coi tại sao thằng nhóc Alen lại xử con bé này vậy, nếu là tao đã để con bé làm vợ lẽ, nhìn nó còn đẹp hơn con vợ sắp cưới của thằng đó nữa, chẹp chẹp."

    Tiếng của một tên khác vọng lại thu hút đôi mắt sưng vù của cô. Giọng của hắn khàn khàn, đôi mắt như dã thú nhìn cô chằm chằm. Vừa nói hắn vừa lấy tay lần mò trên cơ thể của cô. Những tên khác cũng nhìn cô cười như điên dại. Cô biết chuyện gì sắp xảy ra, cô thật sự hoảng sợ, khuôn miệng nhỏ nhắn bị bịt kín phát ra tiếng ú ớ van xin, hai hàng nước mắt cô chảy dài. Thật đáng thương cho cô, mặc cho cô van xin bọn người kia không một chút thương xót, liền thay phiên nhau làm nhục cô. Cô đau đớn không nghĩ đến Alen có thể đối xử với mình vô tình như vậy, sự uất hận dâng lên trong lòng ngực, nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô hận Alen, hận người đàn bà của cậu, kiếp này thân thể cô đã dơ bẩn như vậy, cô cũng không thể sống thêm nữa. Cô đã phải trả giá vì sự ngu ngốc của mình. Nếu có kiếp sau cô thề sẽ để họ nếm trải cảm giác nhục nhã của cô, bồi mạng cho cô bằng chính mạng sống của họ.
     
    Gill, Zy Rykimnana thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  3. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 2: Sau giấc ngủ dài, cô liền biến thành ma cà rồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giấc mơ về cái chết của mình cứ lặp đi lặp lại trong đầu Jenn, hình ảnh những tên cầm thú quây lấy cô gái nhỏ trong khu rừng, khuôn mặt cô trắng bệt, đôi mắt mở to đầy hận thù. Tiếng súng vang lên kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của cô khi cô vừa mới mười tám tuổi.

    Jenn giật mình ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp hút hồn khẽ nheo lại, vài sợi tóc ướt đẫm bết dính vào mặt cũng không làm giảm đi vẻ đẹp thanh thuần của cô. Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày cô chết, cứ nghĩ đến buổi tối hôm đó cô liền tưởng rằng cuộc sống của mình đã mãi mãi chấm dứt, thật không ngờ Hary đã xuất hiện và mang cô trở lại thế giới này. Qua lời kể của Hary cô biết được hôm đó anh đi dạo trong khu rừng, bất kì thứ gì cũng không thể thu hút ánh mắt của anh cho đến khi anh vô tình phát hiện một thân ảnh nhỏ nhắn dựa vào gốc cây. Máu của cô chảy dọc một bên ngực, cô nằm đó như chìm trong giấc ngủ say. Anh đến gần cô, mùi máu của cô thật thơm đánh thức bản năng trong cơ thể anh, vài giọt máu của cô còn chưa khô đọng lại trên những chiếc lá bên cạnh. Anh để tay lên mũi cô, thấy hơi thở cô không còn nữa, nghĩ đến luật lệ trong gia tộc không được hút máu con người, anh bỗng chần chừ. Nhưng máu của cô quả thật quá hấp dẫn hay là lấy một ít chắc cũng không sao đâu, anh nghĩ vậy liền chạm tay vào cổ cô, ngón tay nhọn kéo ra một đường dài, vài giọt máu từ từ chảy ra, anh nghiêng người ôm lấy cô, răng nanh cắn mạnh vào cổ nhỏ của cô.

    Cũng thật không ngờ sau đó Hary lại mang Jenn về, anh gắp viên đạn ra khỏi ngực cô và thay máu cho cô, nhờ vậy mà cô một lần nữa tồn tại trên thế giới này dưới thân phận một ma cà rồng, đến bây giờ vết thương trên ngực cô chỉ còn lại một vết sẹo mờ. Còn nhắc sau khi cô tỉnh dậy, Hary đã kể cho cô nghe mọi chuyện về cuộc sống của anh. Cô biết chuyện này thật khó tin nhưng Hary không phải con người, anh mang hình dáng con người, sống trong xã hội loài người nhưng đặc biệt lại là một ma cà rồng, sự sống của anh được duy trì nhờ máu. Cô phải mất cả nửa tháng để có thể tiếp nhận rằng trên thế giới này tồn tại một xã hội ma cà rồng song song với xã hội loài người. Họ sống cùng với con người, học tập và làm việc cùng con người. Họ không sợ ánh sáng, tỏi hay thánh giá. Có một luật lệ nghiêm khắc được tộc ma cà rồng đưa ra rằng họ không được phép tấn công con người, chỉ có các vam thuần mới có thể lấy máu của con người nhưng phải xuất phát từ sự tự nguyện. May mắn thay Hary là một vam thuần nhờ đó anh mới có thể giúp cô trở thành một ma cà rồng như anh. Qua lời kể của anh cô biết được trong xã hội ma cà rồng ngoài những vam thuần chủng như anh còn tồn tại các vam bán thuần chủng và các vam thường. Vam thuần chủng được sinh ra trong gia tộc, có cả cha và mẹ đều thuộc dòng thuần. Vam bán thuần chủng là những vam được sinh ra từ cha hoặc mẹ có một người là vam thuần, một người là vam thường. Còn vam thường gồm những vam không có huyết thống trong các gia tộc hoặc những con người bị vam thuần cắn như Jenn. Thường thì vam thuần chủng và bán thuần chủng sẽ rất hiếm, cộng lại chỉ bằng khoảng một phần một trăm số lượng vam thường. Còn những vam như Jenn lại càng hiếm hơn, ít có con người bị vam thuần cắn để trở thành ma cà rồng.

    Lại nói sau khi trở thành ma cà rồng ngoại hình của Jenn ít nhiều có sự thay đổi, mái tóc màu nâu nhạt lúc trước của cô đã dần chuyển sang đen mượt, đôi mắt màu hổ phách chuyển sang màu xanh đậm, da của cô trắng tựa người chết và đôi môi thì lúc nào cũng đỏ như máu. Không thể không thừa nhận rằng cô bây giờ còn xinh đẹp hơn xưa. Cô vuốt nhẹ mái tóc của mình, Hary rất thích tóc xoăn và dĩ nhiên ngày nào anh cũng dùng mái tóc của cô để tạo kiểu tóc xoăn bồng bềnh giống như anh. Không biết vì lý do gì Hary luôn bị thu hút bởi mái tóc của cô, anh có thể ngồi cả ngày chỉ để hết làm xoăn xong lại duỗi thẳng mái tóc dài. Jenn thở dài, cô quyết định không suy nghĩ tiếp nữa, bàn tay cô với lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, cô luôn thắc mắc vì sao mình đã trở thành ma cà rồng nhưng lại có thể đổ mồ hôi như con người, thật kỳ lạ. Đôi mắt cô nhíu lại khi nghe tiếng Hary từ xa, cô vội mở cửa phòng chạy đi rửa mặt, nếu anh biết cô đã thức dậy mà vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đây liền sẽ đến làm phiền cô. Từ bây giờ cô phải tập thích nghi với cuộc sống mới.

    * * *

    Hôm nay Jenn sẽ chính thức gia nhập học viện Summe, dưới sự sắp đặt của Hary, cô liền được ghi danh vào học viện nổi tiếng nhất nhì thành phố. Hơn nữa ngôi trường cũng gần nhà cô, như vậy cô có thể thường xuyên ngắm nhìn cha mẹ từ xa. Cô biết từ khi cô mất tích cha mẹ cô như chết đi sống lại, hai người chỉ có đứa con gái là cô, rồi một ngày đứa con gái đó biến mất mà không để lại dấu vết gì chắc chắn họ rất sốc. Nhưng với thân phận hiện tại cô chỉ có thể đứng nhìn họ từ xa, cô phải giấu đi thân phận của mình để bảo vệ bản thân và bảo vệ họ. Một khi thân phận của cô bị bại lộ, liệu Alen có bỏ qua cho cô không, còn tộc ma cà rồng liệu họ có bỏ qua cho cha mẹ cô, có nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến điều này.

    Sau khi mặc xong đồng phục, sửa soạn sách vở và ăn bữa sáng kiểu cách hoàng gia cùng gia đình Hary, cha mẹ anh thúc dục hai đứa nhanh chóng lấy cặp sách để đến trường. Còn nhớ ngày đầu đến đây Jenn đã vô cùng lo lắng khi gặp mặt cha mẹ Hary, cô biết chẳng ai vui nổi khi chào đón một đứa con gái xa lạ từ đâu xuất hiện trong nhà. Nhưng trái với lo lắng của cô, cha mẹ anh xem cô như con gái của họ, họ thâm chí còn thiên vị cô hơn anh. Hary rất bất mãn vì điều này, anh luôn ai oán nhìn cha mẹ mỗi khi họ mua cho cô một chiếc váy mới hay một chuỗi ngọc mới. Cô nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười, mắt liếc thấy Hary đã đi ra tới cửa, cô liền nhanh nhảu chào hai vị trưởng bối:

    "Con chào cô chú con đi học ạ."

    "Ôi con bé đáng yêu quá, ai như thằng nhóc kia, chẳng chào hỏi ai, muốn đi là đi thôi." Mẹ của Hary xuýt xoa, bà vỗ vỗ vào tay chồng, mắt liếc về phía Hary.

    "Thôi được rồi, không biết con có phải con trai hai người không nữa." Hary giận dỗi rồi, cậu nói một hơi, không buồn nhìn lại hai người trước cửa liền kéo tay cô lập tức đi ra xe.

    Chiếc xe mui dài lăn bánh chở hai người đến học viện Summe, cô hồi hộp đưa mắt ngắm mình khung cảnh bên ngoài cửa kính. Đã hai tháng trôi qua cô không được ra ngoài, cô rất nhớ con đường này, con đường mà ngày xưa cô và Alen cùng sóng vai nhau đi về mỗi ngày. Nghĩ đến cậu ta cô liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cậu ta là ma quỷ, vì cậu ta mà cô mới phải đi đến bước đường này. Cô hận cậu ta, hận cậu đối xử với cô bội bạc vô tình, cô hứa rồi sẽ có một ngày cô tự tay mình giết chết cậu.
     
    Gillkimnana thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  4. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 3: Học sinh mới tại học viện Summe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe dừng bánh trước một cổng trường thật cao. Học viện Summe đồ xộ rơi vào tầm mắt của cô với ba dãy nhà riêng biệt, nhìn sơ qua đã thấy sự khác biệt của dãy nhà đầu tiên. Hary ngồi bên cạnh lên tiếng với cô, anh mỉm cười chỉ vào dãy nhà cao nhất, trông có vẻ hiện đại nhất giải thích với cô:

    "Đó là nơi chúng ta học, khu vực dành riêng cho những học sinh có gia đình giàu có và quyền lực." Vừa nói bàn tay to lớn của anh vừa vuốt ve mái tóc của cô.

    Cô nhìn anh nhỏ giọng đáp: "Vâng, trông nó thật khác biệt. Em thật sự rất biết ơn cha mẹ của anh, hai bác đối xử với em thật tốt. Em không biết làm gì để trả ơn gia đình anh nữa."

    "Haha, em đừng làm ra cái bộ dạng như vậy, hai ông bà còn đang vui mừng vì sắp có con dâu kia kìa." Hary giở giọng trêu chọc cô, đôi mắt mà lam nhạt ghé sát vào mặt cô. Thấy cô ngại ngùng không đáp, anh liền trực tiếp lôi cánh tay cô kéo ra khỏi xe đi vào học viện.

    Dưới sự chỉ dẫn của Hary, Jenn được đưa đến phòng học của mình. Hary hơn cô một tuổi do đó anh học trên cô một lớp. Jenn phát hiện bộ dáng Hary dắt tay cô vào trường lập tức thu hút sự chú ý ở xung quanh. Cô nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ từ những cô bạn xinh đẹp, họ đang bàn tán về cô. Họ giả vờ đến gần cô, soi mói cô một lượt từ trên xuống dưới. Jenn ái ngại, cô rút nhẹ bàn tay của mình ra khỏi tay anh nhưng hình như anh cảm nhận được ý định không tốt của cô gái nhỏ, bàn tay liền như chiếc gọng kìm siết chặt lấy tay cô.

    Không để ý đến những ánh mắt xung quanh nữa, Jenn lủi thủi theo Hary lên lớp. Anh dắt cô đến trước mặt một thầy giáo nghiêm nghị, ông ta vuốt vuốt cặp kính khi thấy anh từ phía xa, đôi mắt già nua nheo lại, giọng ông khàn khàn trách móc:

    "Cái tên nhóc này, ta biết có việc con mới đến tìm ta mà, còn không thì thằng nhóc vô tâm như con nào nhớ đến ông già này. Sao đây, cô gái này là em gái của con đúng không?"

    Ông thầy già lúc này không còn nét nghiêm nghị như khi nãy, tay ông nhấc nhấc gọng kính, đôi mắt liếc nhìn qua cô gái bên cạnh.

    "Dạ đúng rồi, đây là Jenn em gái của con, cha mẹ con đã thay hồ sơ cho cô ấy, hiện giờ cô ấy mang họ của dòng tộc Simmon, bác biết mình phải làm gì đúng không?"

    Hary dừng lại, chờ cái gật đầu chắc chắn của ông thầy già và cũng là người bác ruột của mình, sau đó anh nói thêm:

    "Còn nữa cô bé rất dễ bị tổn thương, mong bác chiếu cố cho em ấy thật nhiều".

    Nói xong anh liền cười toe toét, không chờ phản ứng của vị trưởng bối già nua, anh liền kéo tay cô gái đẩy vào lớp A1 rồi nhanh chân đi về phòng học của mình. Hary học lớp B1 lớn hơn cô một lớp, phòng học của anh vì vậy liền nằm ngay tầng trên.

    "Thằng nhóc vô lễ này, cháu thấy có chịu nổi không? Ta nói cho cháu biết, sau này cháu hãy hành hạ nó thật nhiều để an ủi tấm thân già của ta." Ông thầy già giận dữ, tay vỗ ngực bộp bộp nhìn theo cậu nhóc đã khuất ở hành lang. Ông hướng về phía cô gái nhỏ ra hiệu cho cô đến gần ông:

    "Như cháu biết đấy, ta là bác của Hary cũng là hiệu trưởng của trường này. Cháu cứ gọi ta là bác Blumm, nhìn cháu ngoan như thế này tuyệt đối sẽ đáng yêu hơn thằng nhóc kia. Có khó khăn gì cháu cứ đến nói với ta. Còn bây giờ hãy lại đây để ta giới thiệu cháu với các thành viên trong lớp A1."

    "Cháu cảm ơn ạ." Cô lễ phép cúi đầu với ông.

    Bác Blumm cười lắc lắc đầu liền dẫn cô vào lớp học, ông đứng trước lớp hướng về các cô cậu học trò nói với giọng điệu trịnh trọng: "Đây là Jenn, em gái của Hary cũng là cháu gái của ta. Vì một vài lý do mà cô bé tới bây giờ mới gia nhập cùng với lớp A1, mong các trò hãy giúp đỡ cô bé thật nhiều."

    Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên sau màn giới thiệu của vị hiệu trưởng già. Thật hiếm có một học sinh nào vừa vào liền được hiệu trưởng trực tiếp ra mặt như cô. Ai nấy đều háo hức xem thử cô gái này trông như thế nào. Hai mươi mốt cặp mắt dưới lớp liền hướng về phía cô gái nhỏ, bắt đầu xì xào bàn tán:

    "Em gái của anh Hary à? Thảo nào nhìn cô ấy thật giống Hary."

    "Đúng vậy, nhìn đôi mắt xanh lam kìa, ôi môi cô ta đỏ thật, không biết dùng loại son gì."

    "Yaaa, cô ấy thật may mắn, ai chẳng biết dòng họ Simmon và Hundre là hai dòng họ cao quý nhất ở đây."

    * * *

    "Được rồi, lớp trưởng lớp này đâu rồi?"

    Tiếng nói to của vị hiệu trưởng nghiêm khắc liền cắt ngang nhũng lời bàn tán của các học trò nhỏ. Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp chạy lên, đôi mắt cô đen láy như mắt nai, cái mũi xinh vểnh lên và đôi môi nhỏ nhắn được son đỏ. Cô là Sunne, là bạn gái của Alen. Sunne đưa tay trước mặt Jenn, giọng cô hồ hởi:

    "Chào cậu, tôi là lớp trưởng Sunne, rất vui được gặp cậu, cậu thật xinh đẹp."

    Jenn sa sầm nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt này có chết cô cũng không quên được. Cô mỉm cười thật tươi nắm lấy tay cô ta. Như vậy anh Hary đã giữ lời hứa giúp cô thu xếp vào lớp học của Sunne. Cô biết với nguồn thông tin mà Hary thu thập được thì sau khi cô chết đi, đôi cẩu nam cẩu nữ kia liền vui vẻ đến bên nhau. Cô còn biết cô ta đã không ngần ngại phá hủy đứa nhỏ trong bụng chỉ để lôi kéo sự thương cảm của Alen, một công đôi việc đẩy cô tới bờ vực cái chết. Chỉ có cô ngu ngốc bị kéo vào màn kịch của cô ta trở thành con chốt thí mạng. Trong khi cô đang đấu tranh giành giật lấy sự sống thì hai con người bội bạc đó đã đính hôn, Alen cũng chẳng còn lý do ở lại trường cũ che giấu thân phận nữa, lúc này thế lực của cậu đã rất mạnh, cậu sẵn sàng loại trừ cô để đến với tình yêu. Cậu đổi họ, chuyển sang học viện Summe, đưa bạn gái xinh đẹp Sunne cùng vào lớp A1.

    Jenn cười thật tươi, khuôn mặt thanh thuần tỏa sáng, cuối cùng cũng có ngày cô gặp lại họ. Hary đã từng khuyên cô hãy bỏ qua tất cả để làm lại cuộc sống từ đầu, nhưng cô biết cô không thể, bản thân cô có quá nhiều thù hận, nếu bỏ qua cho họ cô tuyệt đối không thể sống tốt được.
     
    Gillkimnana thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  5. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 4: Cảm ơn Sunne đã giúp cô ấy đến gần tôi hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jenn được lớp trưởng Sunne xếp cho chỗ ngồi cạnh một cậu con trai kì cục. Sunne có lẽ cũng không ưa gì cô, sau khi hiệu trưởng Blumm khuất khỏi hành lang, gương mặt hồ hởi của cô ta liền trở nên lạnh lùng, cô ta ra lệnh cho Jenn mang sách vở xuống bàn học sau cùng để mặc cô tự làm quen với các bạn. Jenn vốn không thèm để ý đến thái độ kém thân thiện của Sunne, cô không kì lạ gì con người giả tạo của ả.

    Jenn lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình, cô tránh ánh mắt hiếu kì của những người bạn xung quanh, tay vuốt vuốt mép váy, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế mới toanh. Bên cạnh cô là chỗ ngồi trống không, cậu bạn cùng bàn của cô có lẽ còn chưa đến. Cậu ta là một con người kì lạ, cái tên Sam của cậu ta và cả thái độ sợ hãi của mọi người khi nhắc đến cậu cho cô thấy được điều đó. Cô không để ý đến cậu ta nữa, lục lọi trong cặp sách lấy ra một đống sách vở và vài cây bút mắc tiền. Cô đã sẵn sàng cho tiết học đầu tiên.

    Tiếng chuông học viện vang lên chấm dứt cuộc trò chuyện rôm rả của các học sinh, Jenn nhìn sang bên cạnh, người bạn tên Sam vẫn chưa tới, cô thở dài, đặt bút viết vài dòng chữ ngay ngắn vào quyển vở. Chưa đầy hai phút sau, vị giáo sư già từ cửa bước vào, đôi mắt sắc bén của ông nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của thành viên mới, ông bước xuống chỗ cô gái đang ngồi mỉm cười thân thiện:

    "Chào em, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp này, tôi đã nghe thầy Blumm nói về em. Tôi hi vọng em sẽ nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp, nếu có gì thắc mắc em cứ hỏi Sunne, cô bé rất nhiệt tình."

    "Em sẽ cố gắng ạ." Cô lí nhí trả lời khi thấy cô nàng Sunne từ bàn trên quay xuống cười lấy lòng với cô.

    Tiết học đầu tiên của Jenn là tiết tâm lý học, một môn học được đánh giá tương đối nhàm chán với các học sinh. Cô quan sát xung quanh, có nhiều bạn học đã ngủ gật trên bàn, một số thì xem điện thoại, số còn lại thì đang hí hoáy viết thư trao đổi cho nhau. Jenn cảm thấy thật nhạt nhẽo, cô liền thả mình trôi theo những đám mây ngoài cửa sổ, tiếng thầy chủ nhiệm trầm bỗng bên tai cũng không thể kéo cô ra khỏi trạng thái thơ thẫn.

    Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua, khi tiết học nhàm chán chuẩn bị kết thúc thì đột nhiên, cánh cửa lớp được đẩy mạnh vang lên tiếng ken két, đánh thức hai mươi hai con người đang lạc ở thế giới khác. Jenn ngạc nhiên nhìn ra cửa, cô ngao ngáo lắc đầu không ngờ ở học viện Summ còn có kiểu học sinh dám đi học trễ đến vậy, càng kì lạ hơn thầy Damm trên kia vẫn hăng say thuyết giảng về nhân cách, ông không hề khó chịu với việc hai nam sinh kia cắt ngang bài giảng của mình. Jenn để ý thái độ của các bạn học xung quanh cũng rất lạ, ngoại trừ cô gần như không một ai dám nhìn về phía cửa lớp, khuôn mặt của họ hiện rõ một nỗi sợ hãi. Cô nghĩ vậy liền lặng lẽ quan sát hai người đi vào, bầu không khí của lớp học trầm xuống, đập vào mắt cô là hình ảnh của hai nam sinh, trong đó có một người lạnh lùng âm trầm, đôi mắt cậu ta như người đã chết, tròng mắt đen như hố sâu không biểu hiện một tia ấm áp, cô khẽ rùng mình, tim cô đập thình thịch, mồ hôi trên trán tháo ra, cô thấy cậu ta đi về phía Sunne, ngồi xuống bên cạnh cô ả lớp trưởng, Jenn biết đó chính là Alen. Khuôn mặt của cậu ta vẫn không thay đổi, cô cười gằn, hai bàn tay nắm chặt lại, không biết bao nhiêu lần khuôn mặt đó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô. Một lần nữa nhìn thấy cậu, cảm giác trong Jenn đã khác xưa, tim cô không còn thổn thức, lòng cô không còn vui vẻ, lúc này cô chỉ có một cảm giác thật ghê tởm.

    Trong khi Jenn còn đang bận rộn với mớ suy nghĩ trong đầu, bên cạnh cô đã xuất hiện một thân người, cậu ta cao gầy khuôn mặt có đến ba phần đường nét giống như Alen. Cậu lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía cô:

    "Này cô gái, cô không biết chỗ này của riêng tôi hả? Chị dâu cố tình xếp cô ngồi chung với tôi à, đúng là ngu ngốc. Thật không biết cô làm chuyện gì có lỗi với cô ta mà bị cô ta làm khó vậy."

    "Tôi là học sinh mới, làm sao có thể làm việc gì có lỗi với cô ta." Jenn ngờ nghệch trả lời.

    "Vậy hả, tôi lại nghĩ chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng đủ có lỗi với cô ta rồi. Nhìn khuôn mặt của cô đi nếu tôi là con gái liền sẽ đem cô đi phá hủy."

    Cậu ta nói một hồi cũng chẳng để ý đến câu trả lời của Jenn liền gục đầu xuống bàn ngủ. Được tầm mười lăm phút cậu ta lại ngồi dậy, như bị ánh mắt ngờ nghệch của Jenn thu hút, tay cậu hướng về phía cô hất cọng tóc đang che khuất khuôn mặt ra phía sau, cậu say mê thì thầm:

    "Cô đẹp thật đấy, tôi chưa từng thấy đôi mắt nào có màu xanh lam lại cuốn hút như vậy."

    Bị Sam bất ngờ nhìn chằm chằm, Jenn bối rối, bàn tay cô theo phản xạ hất nhanh tay cậu ra, chỉ thấy cậu ta cười nhạt, đuôi lông mày nhếch lên thành đường ngang dài. Sam im lặng như đang suy nghĩ về điều gì đó, đôi mắt của cậu một lần nữa nhìn thẳng vào cô, giọng cậu trầm ấm cất lên như tự nói với chính mình:

    "À không, tôi nhớ còn có một người có màu mắt giống như cô. Cậu ta là Hary."

    Nghe cậu ta nhắc đến Hary, Jenn liền giật mình, cô quên mất mình còn chưa giới thiệu với cậu, thật thất lễ. Cô luôn mong muốn sẽ nhanh hòa nhập với các bạn học, đặc biệt là với Sam vì cậu ta ít nhiều cũng là bạn cùng bàn của cô.

    "Thật thất lễ, tôi quên giới thiệu với cậu tôi là em gái của Hary, Jenn Simmon. Vì một vài lý do nên tôi đến học viên trễ hơn mọi người, mong cậu sẽ chiếu cố." Jenn ngại ngùng đưa tay về phía Sam.

    Sam có chút ngạc nhiên về thân phận của Jenn. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, cậu liền bật cười, không biết cô gái này làm ra cái vẻ trịnh trọng với cậu để làm gì, trông cậu đáng sợ lắm à. Cậu nghiêng người tránh bàn tay nhỏ của cô, tay với lấy quyển sách đặt trên bàn, cậu nói với cô bằng chất giọng trầm ấm:

    "Nhìn nhan sắc này đi, đúng là chỉ có thể xuất hiện ở dòng họ Simmon. Thật không dám rồi, tôi là Sam Hundre, cô có thể gọi tôi là Sam, rất vui được biết cô."

    Nói rồi cậu ghé sát vào tai cô, chỉ tay về phía Alen, cậu thì thầm: "Cô thấy người kia không, cậu ta là Alen, chúng tôi là anh em họ, đều thuộc nhà Hundre. Cô chắc chắn cô sẽ nhìn thấy những nét tương đồng trên khuôn mặt của chúng tôi."

    Nhìn Jenn ngơ ngác như đang cố tiếp thu những điều mình nói, Sam liền bật cười, tay cậu vuốt nhẹ vào má của cô, làn da cô thật trắng, cậu đoán bản thân có thể nhìn thấu những mạch máu ở bên trong. Cô gái này cậu vừa nhìn thấy liền đã ấn tượng, cậu chưa từng nói nhiều như thế với một cô gái. Cô ấy có một sức hút lạ kì, đôi mắt mê hoặc như cuốn mọi thứ vào bên trong, môi cô đỏ như máu còn tóc thì đen như mực. Xem ra lần này Sunne đã thất bại rồi, cậu thừa biết ý đồ của cô ta, cô ta biết cậu vô cùng khó chịu với những người xâm phạm lãnh thổ liền không ngại xếp cho Jenn chỗ ngồi gần cậu. Chắc giờ đây cô ta đang hi vọng cậu sẽ hủy diệt Jenn như với những người khác, nhưng Sunne đã quá ngây thơ rồi. Không khéo khi phát hiện ra nhan sắc và thân phận của Jenn chồng cô ta còn sẽ lập tức bỏ rơi cô ả để đến với cô gái họ Simmon này huống chi là cậu. Thành thật mà nói nếu có thể cưới được Jenn Simmon liền có thể nắm được một phần sức mạnh của gia tộc Simmon, chỉ có kẻ điên với bỏ qua cơ hội này. Như vậy cậu còn phải cảm ơn Sunne thật nhiều rồi.

    Ngồi bên cạnh, Jenn không hề chú ý đến ánh mắt say mê nhìn mình của Sam, cô đang rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân. Sau một hồi ngây người, cô lại tập trung vào bài giảng, không tiếp tục trò chuyện với Sam nữa. Cô phát hiện mình vừa bỏ lỡ một phần quan trọng có thể có trong bài thi đánh giá. Jenn cắn nhẹ cánh môi, cô cắm cúi ghi bài vào vở, cô cảm thấy việc trở thành ma cà rồng cũng thật không tồi, tốc độ viết bài của cô đã nhanh hơn và bộ não cũng trở nên linh hoạt hơn.
     
    Gillkimnana thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  6. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 5: Nếu cậu qua mặt tôi, cô ta liền trở thành người của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức có một đại mĩ nhân vừa chuyển đến lớp A1 liền thu hút sự chú ý của nhiều bạn học, Jenn thở dài, từ lúc tiếng chuông vang lên cô liền bị nhiều người vây kín, khó khăn lắm cô mới đến được căn tin. Đi đến đâu cô cũng cảm thấy những đôi mắt hiếu kì có, tò mò có, ghen ghét có thậm chí là như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía cô. Jenn khẽ rùng mình, cô không quen với sự chào đón nhiệt tình như vậy, nghĩ rồi cô liền chọn một góc khuất ngồi xuống cùng khay thức ăn. Tiếng thì thầm to nhỏ ở bàn bên cạnh thu hút ánh mắt của cô, là hai cô gái của lớp A2, họ vừa ăn vừa nói chuyện không để ý đến sự hiện diện của Jenn.

    "Này, cậu có nghe về cô gái vừa mới đến không, cô ta là em gái của Hary."

    "Tôi thấy cô ta rồi, nhìn cũng thật xinh đẹp, đôi mắt màu xanh kia rất giống anh Hary."

    "Cô không biết đấy thôi, cô ta là hồ ly tinh đấy, vừa đến được một hôm liền đã làm Sam điên đảo."

    "Cô nói gì, sao cô biết, Sam trước giờ đâu gần phụ nữ ngoại trừ Sunne, tôi còn tưởng cậu ta nhất kiến chung tình với chị dâu của mình nhưng vì nhường anh họ Alen nên chỉ dám nhìn từ xa."

    "Nghe nói hai người họ và Sunne là bạn từ thuở nhỏ nên có cảm tình với nhau cũng là chuyện thường. Nhưng thông tin Sam bị cô gái xinh đẹp kia thu hút từ cái nhìn đầu tiên là thật. Học sinh trong lớp A1 là lần đầu tiên thấy cậu ta nói nhiều với một người lạ như vậy, rõ ràng lúc trước ai ngồi cùng bàn với cậu ta chưa đầy một tiếng liền bị chỉnh cho sống dở chết dở."

    "Ôi nhắc là đã thấy sợ, Sam đẹp trai vậy nhưng tính tình thật quái đản. Nếu quả thật như cậu nói thì Jenn đúng là hồ ly rồi. Những ngày tới cô ấy sẽ khó sống đây, đụng tới nam thần của khối A rồi."

    Cuộc trò chuyện của hai cô gái rơi vào tai của Jenn, cô không cố ý nghe lén họ nhưng vì đây là chuyện liên quan đến cô, cô liền muốn biết. Jenn thở dài, thân phận này của cô cũng thật phiền toái. Cô lặng lẽ trộn đều món thịt tái của mình, gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng. Cho đến khi bên cạnh cô bỗng xuất hiện thêm bốn bóng người lạ.

    "Cô gái xinh đẹp, cùng ăn chung đi." Một nam sinh trong đó đặt mạnh khay thức ăn lên bàn cô, cậu ta cười nham nhở.

    Nghe tiếng động, Jenn ngước nhìn cậu, một đôi mắt màu nâu kiêu căng chiếu thẳng vào mặt cô. Trông cậu ta khá đẹp trai với đôi mắt nhếch lên, làn da rám nắng khỏe mạnh, nhưng điều làm cô chú ý chính là sự bất cần, thô lỗ trong tính cách của cậu. Không đợi cô đồng ý, Gone đã ngồi xuống bên cạnh cô, ba người còn lại cũng lần lượt ngồi phía bên kia bàn. Jenn cảm thấy khó chịu, cô không quen ngồi với người lạ, đặc biệt là người thô lỗ. Cô đứng dậy định rời đi thì tay đột nhiên bị giữ chặt, cô nhìn chằm chằm về phía người lạ. Jenn cau mày, chưa kịp lên tiếng đã thấy một bàn tay khác gỡ tay của Gone ra khỏi tay cô.

    "Cậu không thấy cậu đang bắt nạt một cô gái à, thật không lịch sự, Gone." Sam lên tiếng, đôi mắt cậu xuất hiện một tia giận dữ. Cậu đang đi tìm Jenn liền thấy cô bị tên con trai này chọc ghẹo. Nếu không ngại thân phận của hắn, cậu đã lập tức giết chết hắn rồi.

    "Ồ thì ra cô gái đây là bạn gái của ngài Sam Hundre, thất lễ rồi." Gone cười mỉa mai nhìn Jenn. Cậu thấy khuôn mặt của cô đang bình thản liền trở nên khó coi.

    "Tôi không phải bạn gái của Sam." Jenn giận dữ nhìn Gone. Cô toan bỏ đi thì Hary xuất hiện, anh đang đi tìm Jenn liền phát hiện ồn ào ở khu vực này, định đến xem có chuyện gì xảy ra liền phát hiện cô em gái trên danh nghĩa của mình.

    "Em đang làm gì ở đây vậy Jenn, hai cậu này làm khó em hả?"

    Đôi mắt màu xanh lam âm trầm nhìn về phía hai nam sinh đang đứng đó rồi lại nhìn xuống cánh tay bị đỏ của cô gái. Anh xót xa cầm tay cô lên xoa xoa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệt, cơ thể cô run run. Anh biết cô đang rất khát, cô cần phải uống máu, thức ăn của con người không thể duy trì sự sống cho ma cà rồng. Hary nhanh chóng cầm tay Jenn bỏ đi, anh chưa vội tính sổ hai tên này, anh phải lo cho Jenn trước.

    "Ta cảnh cáo hai cậu, tốt nhất đừng đụng đến em gái của ta, nếu không thì đừng trách."

    Ra khỏi tầm mắt của các bạn học, Hary dừng lại ở một góc sau trường, nhìn thấy cô gái ở bên cạnh đã dần mất đi năng lực, Hary nhìn quanh. Khi đã chắc chắn chỉ có hai người họ, anh liền lấy ra một túi máu đưa cho Jenn. Nhìn cô uống ngon lành, anh mỉm cười dịu dàng, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Jenn chỉ nên ở bên cạnh một mình anh thôi.

    * * *

    Từ sự kiện tại căn tin, Jenn trở thành tâm điểm của mọi câu chuyện tán gẫu. Cô cảm thấy thật phiền phức, Hary đã nói cho cô biết cậu nam sinh thô lỗ với cô hôm đó là Gone Henry, cậu ta là con trai độc nhất của Henry, một ông trùm trong giới thương mại. Lại nói từ hôm đó Hary luôn tâm niệm sẽ dạy cho hai tên phá rối kia một bài học nhưng hiện tại anh chưa thể động đến họ. Điều này khiến Hary vô cùng khó chịu. Dòng họ Hundre và cả ông trùm Henry kia không phải muốn đụng liền sẽ đụng được.

    "Ôi hồ ly tinh kìa, thật không ngờ cô ta có thể khiến cho cả Sam và Gone đều chạy bên mình."

    "Suỵt, nhỏ tiếng thôi, dòng họ Simmon không thể đùa được."

    "Tôi biết, không lẽ chúng ta để mọi nam thần của học viện Summe quay quanh cô ta chứ?"

    "Nếu chúng ta sinh ra từ dòng họ Simmon thì thật tốt rồi."

    Hằng ngày Jenn đều phải nghe những cuộc trò chuyện liên quan đến mình như vậy, cô lắc đầu ngao ngán, cô đến đây chỉ với một mục đích trả thù cũng chưa từng nghĩ sẽ cướp đi các nam thần của họ. Thật oan uổng cho cô.

    Jenn lặng lẽ ngồi vào bàn học, hôm nay có một bài kiểm tra đánh giá, cô không muốn bản thân bị phân tâm. Jenn liền gục đầu lên quyển sách đang mở, mái tóc dài xõa ra, cô cần nghỉ ngơi một tí.

    Hôm nay Sam đi học thật sớm, mọi ngày cậu luôn cố ý ngủ thêm một tí rồi mới đến lớp nhưng kể từ khi xuất hiện bạn cùng bàn cậu liền muốn đi học sớm để được thấy cô nhiều hơn. Sam luôn thích ngắm nhìn Jenn, cô ấy có một loại mị lực khiến cho cậu chao đảo. Cậu tự nhủ phải tranh thủ chiếm lấy trái tim của người đẹp. Chỉ cần một tên Gone đã quá mệt mỏi rồi, chẳng may Alen để ý đến cô thì lúc đó cậu coi như không còn cơ hội nữa. Sam cúi thấp người, cậu thì thầm vào tai của Jenn:

    "Cô gái xinh đẹp, tôi không tin mình không theo đuổi được cậu."

    Tay cậu vuốt nhẹ mái tóc của cô gái, cô ngay cả lúc ngủ cũng xinh đẹp như vậy.

    Bầu không khí trong lớp thật rộn rã, ai nấy đều chạy tới chạy lui tìm vở, mượn sách để chuẩn bị cho bài kiểm tra. Cho đến khi hình ảnh của một nam sinh xuất hiện ở cửa, cậu ta chậm rãi đi vào, trong phút chốc mọi người liền im lặng quan sát động tĩnh của cậu. Hôm nay Alen thật kì lạ, cậu không đi thẳng về phía lớp trưởng Sunne như mọi khi mà cậu rẽ xuống chỗ ngồi của Sam, bầu không khí như bị đông cứng lại, chỉ nghe tiếng Alen lạnh lùng hỏi:

    "Điều gì khiến cậu bỏ tôi đi học sớm vậy?" Cậu cười nhếch mép.

    "Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác như những học viên bình thường." Sam ậm ừ.

    "Ồ ra là vậy, không phải là vì cô gái họ Simmon à, tôi còn tưởng cậu muốn mượn sức cô ta lật đổ tôi cơ đấy." Alen khinh bỉ nhìn Sam.

    Nói rồi cậu bước sang chổ cô gái đang ngủ, bàn tay to lớn của cậu vuốt vài sợi tóc che khuất khuôn mặt của cô. Bây giờ cậu mới để ý khuôn mặt của cô trông có chút quen mắt. Cậu không thường đến lớp, chỉ nghe được thông tin có một thành viên mới vào lớp A1. Cho đến khi nghe người của cậu báo cáo về tranh cãi giữa em họ Sam và tên Gone tại học viện vì một cô gái, cậu mới để ý và truy tìm danh tính của cô gái này. Và thật không để cậu phải thất vọng, cô ta là em gái của Hary, con gái của dòng tộc Simmon.

    Đang mê man trong mộng, Jenn liền bừng tỉnh khi cảm thấy một bàn tay cứng như sắt bóp mạnh vào cằm mình. Cô nheo mắt nhìn lên, sau khi phát hiện con người đứng trước mặt mình là ai, cơ thể cô không tự chủ được mà run lên. Khuôn mặt quen thuộc đó nhìn vào cô như nhìn một con mồi nhỏ, cậu ta cúi đầu xuống, môi cậu phủ lên môi của cô ấn xuống một nụ hôn, cậu cắn cắn môi cô đến bật máu. Jenn rùng mình, theo phản xạ tự nhiên cô đẩy cậu thật mạnh, chỉ thấy Alen đứng dậy, cậu ta cười lạnh lùng:

    "Mùi vị không tệ."

    Đôi mắt cậu liếc về phía Sam gằn từng chữ: "Đừng cố qua mặt tôi, nếu cậu giở trò gì thì cô ta có thể ngay lập tức thành người của tôi."

    Nói rồi Alen liền đá bay cặp sách của nữ sinh ngồi phía trên, cậu ta ung dung ngồi vào chỗ ngồi phía trên Jenn.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  7. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 6: Hội ngộ bốn quý tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khốn nạn." Jenn gằn từng chữ.

    Ở bên cạnh cô lúc này, khuôn mặt Sam trông thật khó coi, cậu không ngờ Alen lại nhanh chóng đoán được ý đồ của cậu. Sam thì thầm nói với cô gái bên cạnh: "Thật xin lỗi, là tôi không tốt để cô bị liên lụy."

    Jenn không trả lời câu nói của cậu, đôi mắt cô đầy thù hận nhìn về phía trước.

    Động tĩnh lớn ở cuối lớp thu hút tất cả các bạn học nhưng không một ai dám lên tiếng thảo luận, họ len lén nhìn xuống chỗ của Jenn. Không hiểu vì lý do gì Alen lại tức giận với Sam như vậy.

    Ở một chỗ ngồi phía trên, Sunne chứng kiến tất cả mọi thứ, cô chỉ im lặng, nước mắt cô từng giọt như pha lê lăn xuống hai gò má. Đôi mắt cô đỏ hoe, Alen chưa bao giờ coi trọng cuộc hôn nhân này. Cô biết Alen không hề yêu cô như vẻ bên ngoài cậu ấy thể hiện, điều duy nhất ở cô thu hút cậu chính là tài sản của gia đình cô. Gia đình Sunne không thuộc giới quý tộc, quyền quý nhưng cha mẹ cô được thừa hưởng gia tài khổng lồ từ các thế hệ trước. Cô lại là con gái độc nhất, số tài sản sau này dĩ nhiên sẽ thuộc về cô. Lợi dụng điểm này, Alen đã hứa hôn với cô, đối với cả hai gia đình thì đây được gọi là một mũi tên trúng hai đích, cha mẹ cô cần một danh phận để đường hoàng bước vào giới quý tộc còn Alen cần số tài sản lớn để đệm cho từng bước đi của cậu. Hơn nữa Sunne lại yêu Alen sâu đậm, hai người lớn lên cùng nhau, khó mà không phát sinh quan hệ tình cảm. Vì vậy cô tự nguyện trao tất cả cho cậu chỉ mong một đời có thể được ở bên cậu. Mọi thứ đều rất ổn cho đến khi cô cảm thấy vị trí của cô trong lòng Alen bị đe dọa, bắt đầu từ khi Jenn xuất hiện. Cô ta hơn cô về mọi mặt, từ nhan sắc kiều diễm đến danh phận con gái rượu của dòng họ Simmon. Lí trí mách bảo cho cô biết phải diệt trừ cô ta để tránh hậu họa sau này. Không ngờ cô chưa kịp ra tay thì đã bị cắn ngược. Cô ta hết mê hoặc Sam rồi lại câu dẫn Gone, bây giờ còn dám động đến chồng chưa cưới của cô, Alen. Sunne nghiến răng ken két, hai bàn tay nắm chặt, cô gằn từng chữ:

    "Hồ li tinh để xem tôi chỉnh cô như thế nào."

    Buổi học sáng nay trôi qua thật nặng nề, Jenn thu dọn sách vở vào hộc tủ và lặng lẽ ra căn tin, đầu óc cô là một mớ hỗn loạn, chuyện xảy ra quá đột ngột làm cô nhất thời không biết nên làm gì. Jenn bước đi từng bước như người vô hồn, cô bỏ mặc những lời bàn tán ở ngoài tai.

    "Chào người đẹp, sao hai ngày qua không thấy đi căn tin vậy, làm tôi kiếm cậu mệt muốn chết." Tên nam sinh không biết từ đâu đến, mắt nâu của cậu ta ghé sát vào mặt cô, cậu ta tùy tiện vuốt vuốt mái tóc của cô.

    Jenn bực bội, làm sao lại có kẻ không biết cư xử như thế, cô vòng qua người cậu đi thẳng.

    "Này bạn học, đừng chảnh như thế chứ, không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ tôi ngoài kia kìa." Hắn vẫn quyết tâm chặn trước mặt cô.

    "Cậu có thể đi với họ, xin đừng làm phiền tôi." Jenn tức giận quát lớn, cô không nể nan đẩy cậu ta thật mạnh.

    "Khỉ thật." Gone lầm bầm.

    "Hay lắm, tôi nghĩ cần phải dạy cho cô biết lễ phép là như thế nào."

    Nói rồi cậu ta lấn tới cô gái nhỏ, tay cậu luồn qua mái tóc dài của cô ép đầu cô ngẩng lên. Cậu ta lướt qua khuôn mặt cô, hôn xuống chiếc cổ trắng nõn, cậu cắn thật mạnh vào cổ cô rướm máu. Jenn đau đớn, cô đẩy Gone ra nhưng cơ thể cô như bị trút hết sức lực, cô còn chưa được uống máu. Trong khi cô còn đang loay hoay không biết làm sao để thoát khỏi cậu ta thì một bàn tay túm lấy cổ áo của Gone đẩy ra, người đó ra sức đấm vào mặt của cậu nam sinh thô lỗ, miệng không ngừng chửi thề:

    "Thô lỗ như vậy với con gái, mày muốn chết à, hôm bữa gặp nhau đúng là tao nên đấm cho mày một trận mới đúng."

    Từng nắm đấm nặng nề rơi xuống người Gone, khi Jenn hoàn hồn lại đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, là Sam. Hai tên con trai đang nhào lộn trên đất, mỗi người đều ra sức đánh vào đối phương, như vậy còn ra thể thống gì nữa, sau một phút bình tĩnh Jenn liền chạy tới can ngăn hai cậu bạn ra. Cô không thể để họ đánh nhau như vậy, nếu thầy quản giáo đến thì sẽ rất phiền phức.

    "Hai cậu có thể thôi ngay được không."

    Mặc cho cô lao vào ngăn cản cũng không thể tách hai người ra được, Sam và Gone không còn là chính mình nữa, họ ra đòn hiểm với đối phương cũng không để ý đến cô gái vừa bị một trong hai người đẩy mạnh xuống đất. Jenn vụng về ngồi dậy, một bàn tay to lớn đỡ lấy cô gái kéo cô đứng lên. Jenn định lên tiếng cảm ơn cậu ta liền thấy một khuôn mặt cô không muốn thấy nhất, là Alen. Cô lặng lẽ ngồi xuống, cố ngồi thật xa cậu ta có thể, Jenn lục điện thoại trong túi, cô phải gọi cho anh Hary. Có lẽ chân của cô bị thương rồi.

    Sau khi đỡ cô gái ngồi dậy, Alen lao vào ngăn cản hai con người đang ẩu đả. Với sức lực của cậu hai người kia nhanh chóng tách ra, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

    Ở phía bên kia hành lang, sau khi nghe Jenn gọi điện bảo đang bị thương, Hary vội vàng chạy đến, anh băng qua lớp người đang đứng xem kịch hay ở bên ngoài liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi thơ thẫn trên mặt đất, chân cô một mảng tím đen, cổ áo xộc xệch đập vào mắt anh là một dấu hôn nhức mắt. Hary chửi thầm, anh đi đến bế cô gái lên, mắt anh sắc bén liếc qua ba tên nam sinh gần đó:

    "Tao đã cảnh cáo bọn mày, tao không đủ nhẫn nại nữa. Là bọn mày thách thức sự nhẫn nại của tao. Đừng hối hận." Hary gằn từng chữ một.

    Cậu bế cô gái trên tay đi nhanh về phòng y tế của học viện.

    Nhìn theo bóng lưng của hai anh em nhà Simmon, Alen lạnh lùng:

    "Xem ra cậu rất có tiền đồ đấy Sam Hundre, tôi đã nói nếu tôi phát hiện cậu dám có mưu đồ chống lại tôi thì sẽ không bỏ qua. Xem ra cậu vẫn chưa nhận thức được."

    "Tôi không phải là anh, Alen, ban đầu tôi cũng có ý định lợi dụng Jenn, nhưng hiện giờ tôi không muốn nữa. Chưa có cô gái nào thu hút tôi như Jenn. Tôi cũng không có ý định chống lại anh nữa. Anh hãy bỏ qua cho cô ấy." Sam vội vàng lên tiếng. Thật ra ban đầu cậu cũng chú ý đến gia thế của Jenn, có được cô ấy chỗ đứng của cậu sẽ càng vững mạnh, nhưng rồi không biết từ lúc nào cậu liền bị cô mê hoặc, cậu luôn nghĩ đến đôi mắt xanh thất thần, nghĩ đến đôi môi đỏ như máu của cô. Lúc Jenn bị Alen hôn đến rướm máu, cậu đã ghen với Alen, có trời mới biết lúc đó cậu muốn đánh anh ta như thế nào.

    Nhìn thấy Sam kích động, Alen chỉ im lặng, cậu đang phân tích có bao nhiêu phần trăm sự thật trong lời nói của Sam. Nhưng cậu đã biết mình nên làm gì, dựng lên một vụ bắt cóc với cậu là không khó. Nhân cơ hội này cậu có thể triệt để nắm thóp được Sam. Alen cười lạnh, cậu lại đổi hướng công kích Gone:

    "Xem ra quý tử nhà Henry cũng thật rảnh rỗi đi, dám trêu chọc tiểu thư nhà Simmon. Tôi có lời nhắc nhở Hary không dễ đối phó đâu."

    Gone lười biếng trả lời: "Cô ta xinh đẹp như vậy, không nếm thử tư vị thì phí lắm. Cậu không phải cũng bị cô ta thu hút à, Alen. Còn muốn đụng đến tôi, hãy xem Hary có bản lĩnh gì."

    Hắn suy nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng: "Xem ra hai cậu là đối thủ của tôi à, tôi sẽ có được cô gái ấy trước hai cậu, cô ta chỉ có thể là của tôi. Haha."

    "Mày dám." Sam trở nên điên cuồng định lao về phía Gone.

    "Thôi nào em họ, đừng giận như thế. Muốn giành cô ấy trước tôi thì phải xem bản lĩnh của quý tử nhà Henry rồi." Alan cười lạnh.

    "Anh đã có Sunne rồi, hãy tránh xa Jenn, coi như tôi cầu xin anh." Sam kích động nói, cậu biết Alen đáng sợ như thế nào, cậu ta không phải con người, cậu ta sẽ lợi dụng Jenn xong đó liền bỏ rơi, thậm chí giết hại cô ấy.

    Như không nghe thấy lời van xin của Sam, Alen lặng lẽ bước qua cậu đi thẳng, trên môi cậu ta vẫn nở nụ cười lạnh lẽo.

    Cho đến khi Sam và Gone đi khỏi, mọi người xung quanh mới tản bớt, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến cả bốn quý tử đấu đá nhau vì tranh giành một cô gái. Có tiếng thở dài trách móc, tiếng chửi rủa của các cô gái xung quanh:

    "Cô ta đúng là hồ ly tinh, xem ra cô ta đã câu dẫn cả bốn nam thần học viện Summe rồi."

    "Thật đáng ghét."

    "Không phải Alen đã có vị hôn thê rồi sao, cậu ta còn theo đuổi Jenn?"

    "Ôi ôi, tôi chịu, giờ chỉ cảm thấy cô gái kia thật kinh tởm."
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  8. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 7: Vũ hội mùa thu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jenn ngồi thẫn thở ở phòng y tế, xung quanh cô là thuốc sát trùng, vải băng. Hary đang nhẹ nhàng băng bó bàn chân cho cô. Nhìn thấy Jenn chỉ mới sau một buổi không gặp thân thể liền đã đầy vết thương, lòng Hary đau như cắt, anh thề với trời nếu có cơ hội liền sẽ giết sạch ba tên nhãi kia.

    Sau khi khử trùng, băng bó vết thương cho Jenn xong, Hary liền đưa cô trở về kí túc xá nữ. Hôm nay là ngày đầu tiên họ chuyển đến kí túc xá, cha mẹ Hary vốn không đồng ý cho cô và cậu ở nơi phức tạp như vậy nhưng dưới sự kiên quyết của hai đứa con bảo bối, đấng phụ huynh đành phải chịu thua. Dù sao kí túc xá của học viện Summe cũng rất rộng rãi, mỗi học viên đều có một phòng riêng. Sau khi Hary kí nhận chìa khóa, cô và anh khệ nệ mang đồ đạc vào phòng. Bàn chân bị thương của cô như muốn vỡ toác ra. May mắn cô còn có Hary, nếu không một mình cô thật chẳng biết phải làm gì. Hary giúp cô sắp xếp lại đồ đạc trong phòng thật gọn gàng, xong xuôi mọi việc anh mới lên tiếng dặn dò cô gái:

    "Em nhớ máu anh để trong tủ lạnh, trưa và chiều phải uống. Bông băng, thuốc anh để trong tủ, nhưng nếu bị thương tốt nhất là gọi cho anh. Còn nữa nước nóng anh để trong này, bla bla, quần áo nhớ xếp gọn gàng."

    Jenn thở dài, tai cô muốn lùng bùng khi nghe anh dặn dò cả tiếng còn chưa xong, từ bao giờ anh Hary như trở thành ông quản gia già của cô vậy. Chờ mãi, chờ mãi, cả hai tiếng sau anh mới ngưng dặn dò cô gái. Lúc này mắt Jenn đã díp lại, cô chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật dài.

    Sau cùng Hary bỗng nhiên ôm lấy cô thật chặt, anh đặt cằm của mình lên đầu cô, giọng anh trầm xuống: "Nhớ thật cẩn thận, anh không muốn em bị thương như hôm nay. Còn những đứa quấy rối em lúc nãy cứ để anh lo."

    Nói rồi anh chào tạm biệt cô, hôn nhẹ lên trán cô và ra khỏi phòng. Chờ Hary đi khỏi, Jenn liền nhảy vèo lên giường, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, cô cần nạp lại năng lượng.

    Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô vào sáu giờ tối, ở đầu dây bên kia là tiếng một cô gái trẻ: "Tôi gọi để nhắc cậu tối nay có vũ hội mùa thu."

    "Cảm ơn cậu nhiều." Jenn ái ngại, cô quên mất hôm nay học viện tổ chức vũ hội mùa thu. Tham gia các hoạt động ngoài giờ là tiêu chí để đánh giá điểm rèn luyện, hơn nữa cô cũng muốn biết lễ hội này trông như thế nào. Đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười lăm phút, Jenn thay vội bộ váy dạ hội màu đen ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong đẹp đẽ, cô trang điểm qua loa cho đôi mắt xinh đẹp. Mái tóc dài suôn thẳng hôm nay được cô tạo kiểu uốn lượn như cách Hary hay làm. Jenn nhìn mình trước gương, cô tự hài lòng với hình ảnh phản chiếu của bản thân liền nhanh chóng ra khỏi kí túc xá đi đến vũ hội.

    Lúc Jenn đến nơi mọi người đã có mặt đông đủ, cô không ngờ vũ hội mùa thu có thể thu hút nhiều bạn học tham gia như vậy. Cô nhẹ nhàng đứng ở một góc phòng nhìn mọi người, ai nấy đều xinh đẹp và lộng lẫy. Jenn di chuyển về phía dãy ghế của khán phòng, cô ngồi xuống thở một hơi, chân cô như muốn nát rồi, quả nhiên cô không nên đi lại nhiều.

    Jenn cúi xuống xoa xoa bàn chân phải, cô cảm thấy đã đỡ hơn một chút, cũng không để ý từ lúc nào ở trước mặt cô đã xuất hiện một mũi giày. Cô đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một người con trai tuấn tú, đôi mắt màu xanh lam giận dỗi nhìn cô:

    "Chân đã như vậy còn đi đến vũ hội, em không ngại phải thay chân giả à. Anh không vô tình thấy em ở ngoài liền đi theo thì đã không biết bộ dạng của em sẽ trở nên như thế nào." Hary nhẹ nhàng nói. Nhìn cô mỏng manh trong bộ váy đen tuyền nổi bật lên làn da tuyết trắng, cô xinh đẹp như vậy làm anh cũng không nỡ trách móc.

    "Em xin lỗi anh Hary, em chỉ tò mò." Jenn cười hối lỗi khi thấy khuôn mặt khó chịu của Hary.

    "Em thật là, chỉ biết làm anh lo lắng." Nói rồi anh liền cởi áo khoác choàng lên người cô.

    "Hai người là anh em thật à, tôi còn tưởng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, haha." Tiếng cười thô lỗ của Gone lôi đến sự chú ý của nhiều người, trong đó có hai anh em nhà Simmon. Jenn không ngờ cậu ta cũng tham gia vũ hội.

    "Mày đúng là có gan. Tao còn chưa tìm mày tính sổ đã tự đến đây nộp mạng." Hary gầm gừ khi thấy Gone đứng trước mặt anh thách thức. Nắm đấm của anh vung lên chuẩn bị đấm vào mặt Gone thì một bàn tay nhỏ nhắn kịp thời ngăn anh lại.

    "Kệ cậu ta đi anh Hary, mình đi về thôi." Jenn kéo tay Hary lôi anh ra cửa, cô không muốn anh Hary lại dính vào phiền phức nữa.

    "Haha, tôi chỉ muốn mời cô ấy nhảy một điệu thôi mà, có cần phải làm quá vậy không?" Gone gọi với theo anh em nhà Simmon.

    Cậu chưa kịp đuổi theo hai người họ trước mặt đã xuất hiện hai nam sinh chặn lại, là Alen và Sam.

    "Tôi nói này, dạo này sao tôi hay gặp hai anh em nhà cậu vậy, các cậu sợ tôi buồn chán không có người chơi à?" Gone cười khinh bỉ nhìn họ, đôi mắt cậu liếc về phía cửa đã thấy Jenn khuất đằng xa.

    Sam hậm hực lên tiếng: "Nếu cậu tránh xa Jenn tôi liền không làm phiền quý ngài Gone Henry nữa."

    Gone nhìn chằm chằm vào Sam, cậu liếc mắt sang thấy Alen cũng đang nhìn mình, tay cậu ta được một bàn tay nhỏ khoác lên, là Sunne. Gone cười gằn:

    "Hai anh em nhà cậu vui thật, một người đã có vị hôn phu liền đi giành giật bạn gái với người khác, một người thì yêu đơn phương. Tôi hỏi này, nếu Sam cưới được Jenn thì cậu sẽ làm sao đây Alen, cướp cô dâu của em họ mình hả? Thật thú vị."

    "Cậu không cần phải quản, cô ấy sẽ là vợ lẽ của tôi, đúng không Sunne?" Alen cười lạnh, cậu hờ hững nhìn cô gái đứng cạnh mình.

    Khuôn mặt Sunne trở nên trắng bệt, cô đứng im bất động, bàn tay cô run run bấu víu vào cánh tay áo của Alen. Thấy cô không trả lời, cậu trực tiếp kéo bàn tay cô ra khỏi tay áo của mình.

    Không chỉ riêng Sunne thất sắc, bên cạnh cô, Sam cũng đang lo lắng:

    "Anh Alen, hãy buông tha Jenn, đừng ép buộc hay làm hại cô ấy rồi anh muốn em làm gì cũng được." Cậu hiểu rất rõ con người của Alen, cậu ta sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của bản thân.

    "Haha từ khi nào mà em họ của tôi lại trở nên như vậy." Alen cười nham hiểm. "Không nghĩ cậu có thể vì một cô gái mà bán đứng bản thân như vậy."

    Sam sa sầm mặt, cậu biết bản thân đã để nhược điểm rơi vào tay Alen, nhưng cậu không tiếc phải trả giá mọi thứ cho sự an toàn của Jenn. Cái mà người ta nói yêu từ cái nhìn đầu tiên đang rất đúng cho con người cậu.

    Như cảm thấy bản thân đang bị ngó lơ giữa cuộc trò chuyện, Gone lười biếng lên tiếng:

    "Nói một cách công bằng thì Alen cậu không có tư cách có được Jenn, trong ba người chúng ta thì chỉ có tôi và Sam thích Jenn thật lòng, còn cô ta đối với cậu chỉ là món đồ có giá trị. Cậu nghĩ ai cũng như Sunne quây quần bên cậu à, cậu đã coi thường cô ta rồi."

    Gone nghiêm túc, cậu nhìn vào Alen xong lại nhìn cô gái đang thất thần bên cạnh cậu ta. Không chờ họ trả lời, cậu liền đi thẳng ra cửa bỏ lại ba con người đang đứng đó.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  9. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 8: Nam Thành và Bắc Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Alen, cậu liếc qua Sam, là một cuộc gọi từ bố của cậu:

    "Alo."

    "Nghe nói trường con có học sinh mới, cô ta là em gái của Hary. Theo thông tin ta thu thập được thì thằng nhóc Sam có vẻ đang âm mưu gì đó với cô ta. Con nên cẩn thận, thế lực của cha cậu ta vẫn còn mạnh, ta không thể dứt khoác thu thập họ được. Nếu có động tĩnh gì ở phía Sam, con phải nói cho ta biết. Còn cô gái kia con nếu không lợi dụng cô ta thì có thể trừ khử. Ta còn nghe nói cô ta chỉ là con gái nuôi của nhà Simmon, con hãy điều tra xem thái độ của ông bà Simmon đối với cô ta rồi hãy quyết định."

    "Biết rồi." Alen rút tai nghe khỏi điện thoại đặt vào trong túi áo vest, cậu trầm tư suy nghĩ.

    Từ thời xa xưa dòng họ Hundre đã được phân thành hai nhánh nhỏ đảm nhận hai khu vực quan trọng trong thành phố X, nơi hoa lệ nhất đất nước. Cậu là hậu duệ của dòng Nam Thành với sứ mệnh thâu tóm mọi quyền lực chính trị, kinh tế ở khu vực phía nam thành phố còn Sam chính là con trai thứ của chủ nhân dòng Bắc Thành. Mâu thuẫn trong dòng họ Hundre bắt đầu xuất hiện khi xảy ra sự tranh chấp về địa vị kinh tế giữa hai dòng Nam Thành và Bắc Thành. Những hậu duệ như cậu và Sam cũng bị cuốn sâu vào dòng nước đục không thể thoát ra. Họ cạnh tranh và đấu đá lẫn nhau. Kể từ khi cha của Alen lên nắm quyền, ông đã thổi một làn sóng mới đưa dòng Nam Thành trở thành chủ lực. Đứa con trai duy nhất của ông là cậu bị buộc trở thành tầm ngắm của dòng Bắc Thành. Kẻ thù luôn tìm cách ám sát hoặc bắt cóc cậu để gây áp lực cho cha cậu. Buộc ông ấy phải đưa cậu vào một gia đình bình thường, sống dưới thân phận con trai của một gia đình tri thức. Cho đến năm cậu mười tám tuổi, khi thế lực của cha cậu đã mạnh mẽ áp đảo được dòng Bắc Thành, Alen được đưa về bên cạnh ông với thân phận người kế thừa. Do đó, cậu và Sam nếu xét về quan hệ huyết thống thì là hai anh em họ, nhưng trên thương trường họ không khác gì kẻ thù của nhau. Lại nói trong khi nội bộ dòng họ Hundre đấu đá lẫn nhau thì không biết từ khi nào đã xuất hiện dòng họ Simmon. Khác với Hundre, những thành viên trong dòng họ Simmon chọn tấn công vào lĩnh vực giải trí mà đứng đầu là cha của Hary. Họ nhanh chóng lấn thân vào giới quý tộc và gây ảnh hưởng không nhỏ đến vị thế của dòng Hundre. Dần dần vị trí bá vương của dòng họ Hundre đã được chia sẻ một nửa với dòng họ Simmon và trở thành cán cân thăng bằng.

    Alen xoa xoa thái dương, mọi chuyện trở nên phức tạp khi xuất hiện một cô gái trên danh phận tiểu thư dòng Simmon, nếu Sam Hundre hoặc Gone Harry liên hôn với cô ta, thiết lập mối quan hệ giữa hai nhà liền đều gây bất lợi cho vị trí của Nam Thành. Alen tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được, nhất là Sam, cậu nhìn thấy dáng vẻ si tình của cậu ta với cô gái. Điều này vô cùng không hợp lý với một con người lạnh lùng, tàn nhẫn như cậu ta. Alen cau mày thật chặt, cậu hiện giờ chỉ có hai con đường hoặc kéo Jenn Simmon về phía mình tăng vị thế cho Nam Thành hoặc trừ khử cô ta tránh gây bất lợi cho cậu.

    "Anh Alen, anh đang suy nghĩ gì vậy?" Tiếng Sunne nũng nịu kéo Alen ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ta nắm chặt lấy ống tay áo của cậu đẩy qua đẩy lại. Sam đã rời khỏi hội trường từ khi nãy.

    Alen lạnh lùng nhìn cô ta: "Chuyện công việc thôi, chúng ta cùng đi về." Cậu đi rất nhanh ra khỏi cửa để mặc Sunne đang chạy vội theo phía sau.

    "Anh à, thật ngại quá.. ba em gọi em về nhà có tí chuyện.. tối nay em sẽ ở nhà mẹ. Anh cho phép em nha." Sunne cố đuổi kịp theo Alen, giọng cô đứt quãng vì mệt.

    Trái với mong đợi của Sunne, vị hôn phu không hề để ý đến cô, cậu đi nhanh ra cổng, chỉ lạnh lùng nói: "Tùy cô."

    Sunne ngơ ngẩn đứng nhìn bóng Alen đã khuất sau cửa kính ô tô, cô cười gằn: "Từ khi con hồ ly kia xuất hiện, anh liền hờ hẫng với tôi như vậy, tôi phải giết cô ta."

    Đôi mắt Sunne dữ tợn nhìn vào khoảng không, cô với lấy điện thoại trong túi, tay bấm một dãy số lạ: "Tìm ra con nhỏ tên Jenn Simmon, khử nó cho tôi. Anh muốn bao nhiêu liền ra giá, tôi đảm bảo."

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng một gã đàn ông: "Hẹn ở quán bar cũ."

    Sunne chửi thề trong miệng, cô chặn một chiếc taxi ngoài đường đi thẳng đến quán bar Violen. Một gã đàn ông trạc ba mươi tuổi đứng chờ cô ở trước cửa, thấy cô khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đểu giả. Bàn tay to lớn đặt lên eo cô, kéo cô vào sâu bên trong. Sunne lầm lũi đi theo hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen khét tiếng, Lôi Tấn. Bàn tay không yên phận của hắn lần mò khắp cơ thể của cô khi họ đã đi vào gian phòng nhỏ phía sau quầy bar, hắn ghé sát vào tai cô thì thầm: "Qua đêm với tôi, tôi liền thực hiện yêu cầu của em."

    Tiếng nhạc sàn sập sình át đi tiếng hoan ái của cặp đôi nam nữ trong gian phòng nhỏ. Sunne cắn răng chịu đựng, cô càng nghĩ càng hận, không phải do con hồ ly Jenn Simmon thì cô đâu phải hạ thấp bản thân hầu hạ một tên xã hội đen như vậy. Cô nghiến răng: "Rồi cô sẽ phải chết dưới tay tôi."

    Sau khi cung cấp một vài thông tin cần thiết cho Lôi Tấn, để đảm bảo bản thân không bị phát hiện, Sunne xóa đi mọi cuộc gọi với tên xã hội đen. Cô thuê phòng ở một khách sạn năm sao, tắm rửa sạch sẽ.

    * * *

    Ở một nơi khác, Alen vừa mới xong việc ở công ty, cậu trầm tư suy nghĩ, tại sao phía bên công ty Henry lại biết được những cải tiến máy móc mới nhất bên công ty của cậu, những thông tin mật của công ty liên tiếp bị lộ ra. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, có gián điệp. Alen sa sầm, cậu ngã người dựa vào ghế, mắt nhắm lại:

    "Jon, cậu nói xem dạo gần đây trong công ty có ai bất thường không?"

    Người quản lý bên cạnh giật thót mình, hắn cúi người cung kính trả lời: "Thưa cậu chủ, không ạ. Cậu có cần tôi điều tra ai không ạ?"

    Alen phất tay với hắn ta, cậu im lặng năm phút, như lại nhớ ra điều gì, cậu lạnh nhạt hỏi:

    "Điều tra về Jenn chưa, mối quan hệ giữa cô ta với nhà Simmon như thế nào?"

    "Thưa cậu chủ, mối quan hệ giữa họ rất tốt, hai ông bà Simmon xem cô ấy như con gái ruột, cả cậu Hary cũng đối xử với cô ta rất tốt. Tôi còn nghe ngóng được hai ông bà định sẽ công khai thân phận tiểu thư nhà Simmon trong buổi triển lãm tuần tới." Jon cung kính.

    "Tốt, xem ta cô ta thật may mắn, danh phận đã được định, nếu giết cô ta liền coi như trở mặt với nhà Simmon. Vậy chỉ còn lại một cách mà thôi." Alen chống cằm trầm tư.

    Được một lúc cậu liền ra lệnh: "Cậu nhớ cử người theo dõi Jenn cho tôi, bảo vệ cô ta, đặc biệt nếu người bên tôi đụng đến liền phải cảnh cáo thật nặng. Nhà Simmon không phải muốn đụng liền sẽ đụng được. Còn nữa, nếu thấy tên nhãi nào quây quanh cô ta thì trực tiếp đuổi đi, đặc biệt là Sam và Gone. Tôi sẽ tìm cách khống chế bọn họ sau."
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2020
  10. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 9: Thoát một kiếp nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời khỏi hội trường, Jenn và Hary sóng vai nhau trên con đường nhỏ, anh muốn dẫn cô đi dạo một tí.

    "Anh không biết việc em trở thành em gái của anh lại phiền phức như vậy, nhưng anh thật không còn cách khác, nếu em được thừa nhận như một thành viên trong nhà Simmon thì ít ra bọn chúng sẽ ngại vị thế gia đình ta mà không dám động đến em." Hary trầm ngâm, anh vuốt nhẹ mái tóc của cô.

    Jenn rất biết ơn anh, trừ cha mẹ cô ra chưa một ai đối xử tốt với cô như gia đình Simmon, bàn tay cô đan xen vào tay anh, cô vui vẻ lên tiếng:

    "Anh và hai bác tốt với em như vậy em cảm ơn còn chưa kịp nữa kìa."

    Hary ôm cô gái nhỏ vào lòng, anh thì thầm: "Cảm ơn em đã đến bên anh, em không trách anh biến em thành ma cà rồng à? Cuộc sống của một ma cà rồng thật khổ sở, chúng ta không thể sống vô tư như con người, chúng ta bị phụ thuộc quá nhiều vào máu. Và sau đó thì sao, chúng ta yếu ớt chết đi giống bọn họ, quả thật là bất công."

    Jenn cười rộ lên, mặt cô áp sát vào mặt anh: "Hi, anh Hary biết không, trước kia em cứ nghĩ ma cà rồng sẽ có sức mạnh vô tận, sống hàng ngàn năm không bao giờ già đi. Thật không nghĩ họ cũng giống con người. Anh đừng tự trách mình nữa, nếu lúc đó anh không biến em thành ma cà rồng thì em đã mãi mãi không được gặp anh rồi. Anh là ân nhân của em."

    Khuôn mặt Hary rạng rỡ, anh nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Jenn, hơi thở của anh phả sau gáy cô cảm giác nhột nhột. Mùi máu của cô vẫn đặc biệt như vậy, anh không thể kiềm chế bản thân được nữa. Hary liếm nhẹ lên cổ cô, răng nanh của anh cắm sâu vào cổ nhỏ, máu từ vết cắn chảy ra. Hary tham lam hút lấy máu của Jenn.

    "Em biết khi ma cà rồng hút máu đồng loại điều đó có nghĩa là gì không?" Hary say mê nhìn Jenn, đôi mắt anh nồng đậm ái tình.

    "Em.. không biết." Jenn ngại ngùng, cô tránh ánh mắt của anh.

    "Haha cô gái ngốc, là yêu đó. Anh yêu em Jenn. Mình cưới nhau nha."

    Hary đặt hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh đặt một nụ hôn xuống cánh môi nhỏ, miết nhẹ. Bị anh tấn công bất ngờ Jenn không kịp phản ứng, cô để yên cho anh ôm hôn mình.

    "Mùi của em thật tuyệt, Jenn. Anh sẽ chọn ngày tốt để hai đứa tổ chức lễ đính hôn." Môi của Hary trượt xuống cổ của Jenn, anh ôm cô thật chặt như sợ cô sẽ biến mất.

    * * *

    Sau khi tạm biệt Hary ở đầu cầu thang, Jenn thở dài, cô bước từng bước nặng nhọc lên phòng kí túc xá. Cô rất yêu quý Hary và anh ấy cũng đối xử với cô rất tốt nhưng không hiểu sao cô vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân cùng anh. Có lẽ vì ám ảnh với mối tình đầu chóng vánh đã làm cho Jenn ngại phải yêu, cô sợ nếu bản thân một lần nữa bị tổn thương cô sẽ không thể sống được nữa.

    Jenn men theo hành lang đi về phòng của mình, con đường tối không một ánh đèn làm giảm tốc độ di chuyển của cô gái. Cô chầm chậm lấy chìa khóa trong túi xách, tiếng leng keng phát ra khuấy động không gian thật yên tĩnh. Jenn nhìn quanh, cô có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình ở phía sau. Cảm giác bất an càng lúc càng rõ ràng khi cô thấy một bóng người lướt qua ở cuối hành lang, Jenn lúi húi tra chìa khóa thật nhanh vào ổ, trán cô vì sợ hãi đã lấm tấm mồ hôi. Bất chợt một bàn tay ở phía sau phủ lên miệng cô một tấm vải, Jenn vùng vẫy tìm cách thoát thân nhưng chưa đầy hai phút sau cô gái đã hoàn toàn mất đi ý thức.

    Cảm giác lành lạnh khắp cơ thể làm Jenn rùng mình tỉnh dậy, không biết cô đã ngất đi trong bao lâu. Jenn nhìn quanh một lượt, cô đang ngồi trong một căn phòng tối om, đồ vật xung quanh đều bao phủ bởi lớp màng nhện đã lâu ngày, mùi ẩm mốc trong căn phòng xộc lên mũi cô gái làm cô nheo mắt lại. Phía trước cô là ba gã đàn ông xăm trổ, hình như bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh dậy. Jenn bắt đầu hoảng sợ, cô nhận thức được bản thân đang phải đối mặt với tình huống nguy hiểm, cô đã bị bắt cóc ngay trước cửa phòng của mình. Cố trấn an bản thân, Jenn nhẹ nhàng xoay người nhìn xung quanh, cô cần phải tìm cách để trốn thoát khỏi đây.

    "A, cô bé xinh đẹp tỉnh rổi à?" Thật không may cho cô, một tên trong số đó đã phát hiện cô tỉnh dậy, hắn kéo theo hai tên còn lại đi đến gần cô.

    "Ôi, một con thỏ nhỏ xinh đẹp. Tao chưa từng thấy con bé nào xinh đẹp như vậy."

    "Công nhận cô ta đẹp thật, đôi mắt màu xanh lam kia đúng là cực phẩm."

    "Nhìn là biết tiểu thư nhà quý tộc, không ngờ đại ca lại giao cho tụi mình cơ hội giết cô ta."

    "Chắc hắn không biết con mồi lại xinh đẹp như vậy, nếu biết thì làm gì đến lượt nhóm mình."

    Ba tên xăm trổ nhìn soi mói cô từ trên xuống và không ngừng bàn luận, một tên trong số đó cười gàn rỡ, hắn tiến lại gần cô, bàn tay vuốt nhẹ lên má của cô cợt nhã:

    "Xinh đẹp như vậy mà giết thì quá uổng phí, hay em làm vợ của anh đi. Anh hứa sẽ cưng chiều em như một con mèo nhỏ."

    Jenn cố tránh né bàn tay của hắn, cô cảm giác lồng ngực đang dâng lên một trận buồn nôn. Hình ảnh trước mắt cô vô cùng quen thuộc, cô vẫn còn nhớ như in cái ngày cô bị một đám xúc vật làm nhục. Những hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô như một cuốn phim quay chậm không hồi kết. Jenn bật khóc, nước mắt không ngừng chảy ra trên hai gò má thấm ướt cả một bên váy. Không lẽ ông trời đã an bài cho cô cuộc sống phải chịu cảnh tra tấn như vậy, cô sống lại lần nữa cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Jenn gục xuống, nhìn cô như một con vật nhỏ bị thương đang chờ đợi cái chết đến gần mình.

    "Haizzzz, thật xinh đẹp như vậy. Có trách cũng trách cô em mạng ngắn. Bọn mày cùng vui chơi với cô ta đi."

    Gã đàn ông với hình xăm trên mặt hung dữ nói, cả bọn liền lao vào cô. Jenn mở to mắt hoảng sợ, miệng cô bị bịt kín, tay chân cô đều bị trói chặt. Với sức lực mạnh mẽ của cô cũng không thể kéo đứt được sợi dây thừng to. Jenn kêu gào vùng vẫy trong vô vọng. Trong lúc cô tuyệt vọng nhất tưởng rằng bản thân đã bị xé nát thành từng mảnh thì cánh cửa bên ngoài bất ngờ bật ra. Nhanh như chớp, một nhóm người lao vào giết chết bọn người quây quanh cô không một tiếng động.

    Jenn vô cùng hoảng sợ, cô được giải thoát trong tình cảnh chiếc váy đen đã bị xé hơn phân nửa, đôi chân cô run rẩy không thể đứng vững trên nền đất, tóc tai rối loạn che phủ một bên mặt nhưng tất cả những thứ đó không thể làm mờ đi vẻ đẹp thanh thuần của cô. Cô nhìn chằm chằm những thi thể ngổn ngang trên mặt đất, máu từ cổ bọn chúng tuôn ra. Jenn sợ hãi che mặt lại, mùi máu kích thích khứu giác của cô. Bóng một người con trai tiến lại gần, cậu ta nhẹ nhàng vuốt mớ tóc che khuất khuôn mặt của cô gái, cởi chiếc áo vest trên người bao phủ lên thân thể của cô. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường hắt vào căn phòng nhỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt cậu ta thanh tú, đôi mắt lạnh lùng như người đã chết dán chặt vào vết rách trên chân váy của cô. Jenn giật mình lùi về sau một bước, là Alen, cậu ta đã cứu cô.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...