Hắn nói ta là hắc liên hoa Tác giả: Bắc Túy Thập Ngư Thể loại: Đam mỹ, HE, hiện đại, ngược luyến, tra công tiện thụ, ngược thụ trước công sau. Số chương: Chưa rõ. Dịch giả/ Editor: Thẩm Luân Ni Nguồn convert: DuFengYu Văn án: "Ngươi dối trá làm ra vẻ, bộ dáng làm ta ghê tởm!" Cùng Cố Ngôn Sanh kết hôn ba năm đây là câu Ôn Niệm Nam hắn nghe thấy nhiều nhất. Từ hôn lễ bị Cố Ngôn Sanh lấy làm trò trước mặt mọi người một khắc kia đem rượu vang đỏ bắt đầu đổ lên trên đầu hắn, Ôn Niệm Nam liền minh bạch hắn không nên hi vọng quá nhiều. Kết hôn ba năm, Ôn Niệm Nam cũng bị tra tấn suốt ba năm. Mặc dù hắn thật cẩn thận bảo vệ hôn nhân của bọn họ, tình yêu khiêm tốn đến tột cùng này chung quy vẫn đi tới hồi kết.. "Đơn ly hôn, ký tên." - - Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Thẩm Luân Ni
Chương 1: Ngươi có tư cách gì vào đây? Bấm để xem Đường Diệc Phong là khu dân cư cao cấp nổi tiếng xa hoa, sang trọng. Trước một biệt thự cổ điển Châu Âu lộng lẫy, một chiếc Audi Q7 màu đen chậm rãi đi vào nội viện rồi ngừng lại. "Phu nhân ngài đã trở lại". Quản gia Từ thúc cung kính chào, đi lên tiếp nhận chìa khóa xe. "Uhm." Ôn Niệm Nam cởi áo khoác, xoa xoa cổ rồi hướng trong nhà đi đến, sau nghĩ đến cái gì dừng lại một chút hỏi: "Hắn đã trở lại rồi sao?" Quản gia sửng sốt một chút rồi đáp: "Đúng vậy, tiên sinh giữa trưa liền đã trở lại, bay suốt cả một đêm, hiện tại đang nghỉ ngơi ở thư phòng." Ôn Niệm Nam sau khi nghe được câu trả lời mà mình muốn, bước vội vàng đi tới hướng lầu hai, chính mình đã một tuần không có nhìn thấy Cố Ngôn Sanh, trong lòng nghĩ nhớ vạn phần lại không hề biểu lộ ra trên mặt. Dừng lại ở trước cửa thư phòng, Ôn Niệm Nam giơ tay định gõ cửa rồi lại nghĩ tới cái gì chậm rãi buông tay xuống, sau lại nắm chặt bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa. "Ngôn Sanh." Ôn Niệm Nam nhẹ gọi một tiếng nhưng không có đáp lại. "Ngôn Sanh, ta có thể vào không?" Trong phòng vẫn là không có đáp lại. Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào, đập vào mắt là vẻ mặt đang ngủ của người chính mình tâm tâm niệm niệm, tựa vào trên sô pha đầy mặt ủ rũ. Ôn Niệm Nam bước nhẹ tới ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt thanh tú mà thâm trầm này hồi lâu, giơ tay vuốt mày của hắn, lẩm bẩm nói: "Ngươi chừng nào thì mới có thể để ý ta.." Ôn Niệm Nam đi đến bên cửa sổ đóng cửa lại, lại đem văn kiện vương vãi trên mặt đất nhặt lên, giương mắt trông thấy khung ảnh trên bàn. Ảnh chụp hai thiếu niên ngồi ở trước dương cầm, hai người đều nhìn màn ảnh, mắt cong miệng cười dáng vẻ rạng rỡ. Ôn Niệm Nam lộ ra một nụ cười chua xót, hắn đương nhiên nhận ra hai người kia, một người là trượng phu mình kết hôn ba năm, người cầm quyền Cố thị tập đoàn Cố Ngôn Sanh, người kia là người trong lòng trượng phu của hắn vẫn luôn yêu.. "Ai cho phép ngươi tiến vào?" Một thanh âm mang theo từ tính tràn ngập vang lên. Nghe được thanh âm quen thuộc Ôn Niệm Nam hoảng loạn xoay người định đem khung ảnh trong tay thả lại chỗ cũ, nhưng do quá mức khẩn trương, khung ảnh không cầm chắc "bang" một tiếng mà rơi xuống đất. "Ta.. Ta không phải.. Ta chỉ là không cầm chắc, ta không phải cố ý." Ôn Niệm Nam vội vàng xoay người lại xin lỗi, ngồi xuống duỗi tay nhặt khung ảnh đã bị vỡ. Cố Ngôn Sanh một bước lớn từ xa đã đi tới đẩy Ôn Niệm Nam ra, vội vàng nhặt ảnh chụp lên xem xét, xác nhận bên trong ảnh chụp không vấn đề gì sau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ôn Niệm Nam bị đẩy một cái lảo đảo lui về phía sau vài bước, thấy bộ dáng Cố Ngôn Sanh nhìn bức ảnh bảo bối như thế này rất là châm chọc rồi lại cảm thấy hâm mộ. Bang! Ở trong thư phòng yên tĩnh tiếng một cái tát vang dội phá lệ xông ra. Ôn Niệm Nam bị hung hăng đánh mặt hướng về phía một bên, hắn sửng sốt một chút, chờ hắn phản ứng qua lại mới chậm rãi quay mặt đi nhìn về phía Cố Ngôn Sanh vẻ mặt âm trầm căm tức nhìn hắn. Cố Ngôn Sanh bắt lấy cổ áo hắn lạnh lùng quát: "Ngươi có tư cách gì vào đây? Ai cho phép ngươi chạm vào đồ vật của ta, ngươi liền hận hắn như vậy sao? Liền tính trong nhà này dù dấu vết của hắn đều biến mất, ta đối với ngươi cũng sẽ không có một tia thích!" Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trước mặt này thực vô cùng dối trá, năm đó người hắn yêu nhiều năm đột nhiên chia tay sau mất tích tra không rõ tin tức, chính mình mỗi ngày mượn rượu giải sầu, lại không biết Ôn Niệm Nam dùng thủ đoạn bỉ ổi gì làm mẫu thân bức chính mình cưới hắn. Nhìn người này lại bắt đầu bởi vì chính mình đụng vào mà phát run, Cố Ngôn Sanh càng là lửa giận mọc lan tràn. "Nếu không phải mẫu thân ta bức ta trở về, ngươi cho rằng ta nguyện ý về nhà xem bộ dáng ngươi giả mùa sa mưa kia sao? Nhìn ngươi bày ra biểu tình cứng đờ ta liền cảm thấy ghê tởm." Dứt lời liền vẻ mặt chán ghét buông lỏng tay ra. "Ta chỉ là muốn nhìn ngươi một chút, ngươi đi công tác một tuần không trở về.. Ta rất nhớ ngươi." Ôn Niệm Nam nỗ lực liệt ra, cười khổ nói. "Cút ra ngoài đi cho ta! Đừng khiến ta lại thấy ngươi!" Rầm! Ôn Niệm Nam đưa lưng về phía cửa phòng đóng chặt, cúi đầu nhìn tay của mình bị pha lê cắt qua chảy máu, đáy lòng có một tia chua xót bắt đầu lan tràn. -------------------------------- "Giả mù sa mưa" tức là bạn giả bộ nói, hành động, để lừa một ai đó hay là giả nai để dụ người ta sập bẫy. - -Thẩm Luân Ni--
Chương 2: Ngươi thật đúng là kiều khí Bấm để xem Vô lực yếu ớt ngồi trên mặt đất, Ôn Niệm Nam ôm lấy thân thể toàn bộ đang phát run, mặc cho vết máu bầm ở trước áo sơ mi. Từ thúc quản gia muốn lại đây nâng hắn dậy, Ôn Niệm Nam một cái lui về phía sau: "Đừng tới đây.. Đừng.. Để ta bình tĩnh một lúc." Từ thúc thu hồi tay, vẻ mặt lo lắng nhìn người ngồi dưới đất: "Phu nhân, tay của ngài cần phải băng bó." Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lộ vẻ mệt mỏi nói" "Không có việc gì, đợi lát ta nữa về phòng liền có thể tự mình băng bó, ngươi trước để dì Lam chuẩn bị cơm chiều đi, ta sẽ đi nghỉ trước." Bước nhanh đi đến phòng, vội vàng đem toàn bộ đèn mở ra, Ôn Niệm Nam thân thể phát run mới dần dần thả lỏng lại, do chấn thương lúc còn trẻ mà hắn sợ tiếp xúc còn sợ tối, chính mình vẫn luôn nỗ lực khắc phục nỗi sợ, nhưng bị Cố Ngôn Sanh đụng vào vẫn khiến phản ứng thân thể kích ứng. Mấy năm nay hắn vẫn luôn thật cẩn thận duy trì đoạn hôn nhân này, cảm thấy đã đến cực hạn, nhưng trong lòng vẫn không nỡ. Kỳ thực đã sớm nên hiểu rõ, Ôn Niệm Nam vẫn đều luôn biết chính mình ở trước mặt Cố Ngôn Sanh thực ti tiện, giống như năm đó tại hôn lễ bị hắn đem một ly rượu đổ lên trên đầu trước mặt tất cả mọi người, chính mình còn một thân chật vật cười nịnh nọt nói Cố Ngôn Sanh uống say. Rượu vang đỏ theo vầng sáng nơi tây trang màu trắng bắt đầu chảy xuống, Ôn Niệm Nam có thể cảm giác được ánh mắt cười nhạo của người xung quanh, người ngoài đều cảm thấy hắn gia thế bình thường theo chân bọn họ căn bản không cùng một thế giới, lại có thể leo lên tổng tài tập đoàn Cố thị nghiệp giới quyền thế che trời làm tổng tài phu nhân, dự là đã dùng thủ đoạn vô liêm sỉ. Sau nhìn đến thái độ của Cố Ngôn Sanh đối với hắn, người chung quanh càng là xác định suy đoán này, đối hắn chỉ chỉ trỏ trỏ. Hắn đương nhiên biết Cố Ngôn Sanh là cố ý, cố ý làm hắn mất mặt ở trước mặt mọi người không dám ngẩng đầu, liền bởi vì chính mình thay thế vị trí mà nguyên bản nên thuộc về Thẩm Lạc An. Thời điểm Ôn Niệm Nam tỉnh lại trời đã có chút tối, từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn, động tác ưu nhã mê người, giống như tiệc sinh nhật năm đó lần đầu quen biết. Dì Lam nhìn thấy Ôn Niệm Nam đi xuống, đi lên trước gọi: "Phu nhân." "Uhm" Ôn Niệm Nam kéo ghế dựa bên cạnh Cố Ngôn Sanh ra ngồi xuống dùng cơm, hai người liền như vậy không giao tiếp, tự mình ăn đồ ăn trên đĩa. Trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng của nước sát trùng, Cố Ngôn Sanh ngửi được sau nhíu mày, giương mắt liếc mắt người đang đem rau thơm bỏ ra ngoài một cái, trên mặt còn có dấu bàn tay rõ ràng, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới, băng vải trên tay hấp dẫn tầm mắt hắn. Vết thương kia.. Là lúc nhặt ảnh chụp.. Cố Ngôn Sanh biết Ôn Niệm Nam rất chú trọng vẻ ngoài của mình, có một chút vết thương đều sợ lưu lại sẹo, tuy rằng ngửi thấy được mùi nước sát trùng biết là dùng thuốc, Cố Ngôn Sanh vẫn mở miệng: "Mặt sưng phù lợi hại như vậy thật đúng là kiều khí, không biết dùng thuốc sao?" Cố Ngôn Sanh vẻ mặt ghét bỏ nói. Ôn Niệm Nam nắm chặt cái muỗng trong tay, cảm thấy đau đớn sau mới buông tay ra đáp: "Đã dùng qua thuốc, đợi lát nữa ta dùng đá chườm một chút là được." Này.. Là đang quan tâm mình sao? Ôn Niệm Nam trong lòng đột nhiên sinh ấm áp. Cố Ngôn Sanh lại nói tiếp: "Qua mấy ngày nữa phải về nhà cũ gặp mẹ, vẫn đừng giữ vết thương lại làm gì để mẹ phát hiện." Quả nhiên, là chính mình nghĩ nhiều, hắn sao có thể sẽ quan tâm mình.. "Đinh!" Cố Ngôn Sanh lấy di động qua xem, một dãy số xa lạ gửi tin tới, nhấn mở giây lát mặt liền âm trầm xuống dưới. Nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Là công ty xảy ra chuyện gì sao?" Cố Ngôn Sanh đột nhiên lật bàn xoay người đi ra cửa, tiếng xe ngoài nhà dần dần đi xa, chỉ để lại Ôn Niệm Nam chật vật sững sờ ở tại chỗ. ------------------------------------------ Kiều khí: Làm nũng, nhõng nhẽo - -Thẩm Luân Ni--
Chương 3: Ta nói không có, ngươi tin sao? Bấm để xem Cố thị tập đoàn cao ốc. Cố Ngôn Sanh mặt âm trầm lật tư liệu trong tay, tầm mắt chậm rãi dời xuống, tay dần dần siết chặt. "Những gì ngươi điều tra này đều có thể tin tưởng, không nghi ngờ sao?" "Đúng vậy Cố tổng, sở dĩ lần trước chúng ta tra không ra hành tung của thiếu gia Thẩm Lạc An là bởi vì có người cố ý xóa dấu vết để che dấu. Lần này dựa theo manh mối tin tức được cung cấp thực mau liền tra được tung tích của thiếu gia Thẩm Lạc An." "Còn có, trước khi mất tích Thẩm Lạc An thiếu gia cùng Ôn tiên sinh đã gặp mặt. Hơn nữa.. tiệm cà phê đã ghi lại cảnh Ôn tiên sinh còn động thủ đánh thiếu gia Thẩm Lạc An." Thư ký Tiểu Lý thật cẩn thận nói. Trên đường lái xe trở về, Cố Ngôn Sanh nhớ tới mấy năm trước, thời điểm Thẩm Lạc An cùng hắn đề nghị chia tay đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhớ tới từng có đủ loại điểm đáng ngờ, thì ra hết thảy đều là Ôn Niệm Nam làm. Ôn Niệm Nam đang ở trong nhà xem tin tức được truyền phát trên TV, người cầm quyền Cố thị tập đoàn thủ đoạn tàn nhẫn lại thu mua một công ty khác. Người trong ảnh bởi vì không ngừng bị phóng viên chụp ảnh mà nhăn mày lại, Ôn Niệm Nam không tự giác được khóe miệng giơ lên. "Phu nhân đừng đợi, người uống sữa bò rồi đi lên ngủ trước đi." Từ thúc đi tới nói. "Uhm" Ôn Niệm Nam uống xong sữa bò rồi xoay người chạy lên lầu. Ngoài cửa đột nhiên lóe lên ánh sáng cùng âm thanh của tiếng xe vang lên, là Cố Ngôn Sanh đã trở lại! Ôn Niệm Nam vui sướng mà vội vàng chạy xuống lầu. "Ngôn Sanh." Cố Ngôn Sanh cả người tản ra hàn ý đã bước nhanh đi tới, nhìn người trước mặt cùng chính mình kết hôn ba năm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ôn! Niệm! Nam!" Ôn Niệm Nam bị ánh mắt lãnh lệ của Cố Ngôn Sanh dọa lui về phía sau hai bước, rồi lại bị hắn túm lại đây. "Ta hỏi ngươi, năm đó Lạc an đột nhiên cùng ta chia tay và sự mất tích của hắn cùng ngươi có quan hệ hay không?" Cố Ngôn Sanh lạnh giọng quát. Ôn Niệm Nam vẻ mặt khó có thể tin nhìn Cố Ngôn Sanh, cúi đầu cười khổ nói: "Ta nói không có, ngươi tin sao?" "Ta tin sao? Ngươi chuyện gì làm không được. Năm đó ngươi là như thế nào gả cho ta chính ngươi trong lòng rõ ràng, những loại thủ đoạn bỉ ổi đó không phải ngươi am hiểu nhất sao? Ngươi dám tính kế tới trên người hắn!" Hắn lại là đối với hắn như vậy, ở trong lòng Cố Ngôn Sanh chính mình nguyên lai vẫn luôn là cái người tâm cơ thâm trầm. Ngược lại, Ôn Niệm Nam vẫn luôn đều biết Cố Ngôn Sanh yêu là Thẩm Lạc An. Ở trong nhà này không ai dám nhắc cái tên này, có rất nhiều dấu vết của hắn trong nhà, ảnh chụp trong thư phòng cùng cây dương cầm trong căn phòng trống trên lầu hai kia, Cố Ngôn Sanh vẫn luôn lưu tâm trông chừng. "Ta nói, ta không có." Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Cố Ngôn Sanh đột nhiên vang lên, sau khi nghe máy chỉ thấy sắc mặt Cố Ngôn Sanh thay đổi, đầy mặt hoảng hốt. "Nếu ngươi thật sự làm thương tổn hắn, ta sẽ khiến ngươi trả một cái giá đau đớn." Dứt lời, Cố Ngôn Sanh liền vội vàng lái xe rời đi. Sau hơn một tháng Cố Ngôn Sanh đều không có quay lại, như thể hai người đã bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh vĩnh viễn. Ôn Niệm Nam nhìn về phía ngày tháng trên lịch bị mình đánh dấu màu đỏ, trong lòng không tránh nổi lên một tia chua xót, ngày mai là ngày kỉ niệm ba năm hai người kết hôn. "Hắn căn bản là không xem trọng đoạn hôn nhân này, làm sao có thể nhớ rõ." Ôn Niệm Nam nhìn ngoài cửa sổ tự giễu nói. Phòng khách vang lên tiếng điện thoại, quản gia Từ thúc nhận điện: "Tiên sinh, văn kiện trong thư phòng sao? Được, ta lập tức liền gửi qua." Ôn Niệm Nam vừa nghe đến là Cố Ngôn Sanh gọi tới, lập tức chạy tới giật lấy điện thoại hỏi: "Ngôn Sanh, ngươi chừng nào thì trở về, ngày mai là chúng ta.." Tút.. Bên kia cắt đứt điện thoại. "Phu nhân, tiên sinh bảo ta gửi văn kiện qua, ở trong thư phòng hắn, người biết là cái nào không?" "Uhm, để ta đưa đi." ------------------------------------------------ - -Thẩm Luân Ni--
Chương 4: Là hắn? Hắn thế nhưng đã trở lại! Bấm để xem Ôn Niệm Nam đậu xe ở bãi đậu xe dưới lầu của công ty. Đang định tháo dây an toàn thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc từ cửa trước đi vào, dừng lại, chính là xe của Cố Ngôn Sanh . Cửa xe mở ra, Cố Ngôn Sanh bước xuống, Ôn Niệm Nam vội vàng định mở cửa đuổi theo, lại sững sờ ở tại chỗ. Chỉ thấy Cố Ngôn Sanh xoay người đi về hướng bên kia xe, sau đó vươn tay, vẻ mặt sủng nịch nhìn vào trong xe. Người trong xe chậm rãi bước xuống, người nọ làm nũng bổ nhào vào trong lồng ngực Cố Ngôn Sanh, sau đó ngẩng đầu lên cọ cọ mặt vào tay hắn. Ôn Niệm Nam sửng sốt nhìn gương mặt quen thuộc kia, chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Là Thẩm Lạc An! Là hắn? Hắn thế nhưng đã trở lại! Ôn Niệm Nam chỉ cảm thấy lạnh cả người, Cố Ngôn Sanh mấy ngày qua đều vẫn luôn cùng Thẩm Lạc An ở bên nhau sao.. Thì ra Thẩm Lạc An đã trở về rồi, vậy hắn còn có cơ hội sao.. Cố Ngôn Sanh ôm Thẩm Lạc An rời đi, trước khi đi Thẩm Lạc An quay đầu lại nhìn, một cái liếc mắt qua bên này gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý. Ôn Niệm Nam nhìn thấy cảnh tượng không muốn đi vào cũng không chịu nổi, ở trong xe hơn hai giờ mới xuống xe đi vào công ty. Ra khỏi thang máy rồi chậm rãi hướng văn phòng tổng tài đi tới, hắn đã ba năm không có tới nơi này. "Phu nhân." "Phu nhân, xin chào." "Phu nhân." Mọi người đi ngang qua đều cúi đầu kính cẩn chào. "Phu nhân, người sao lại tới đây?" Thư ký Tiểu Lý vẻ mặt bối rối hỏi. "Ta tới đưa văn kiện, tổng tài các ngươi đâu?" "Trong văn phòng, đem văn kiện cho tôi, tôi sẽ đem vào." Tiểu Lý duỗi tay muốn cầm văn kiện. Ôn Niệm Nam đột nhiên hoảng sợ rụt tay về, lùi ra phía sau một bước, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Lý, hắn thờ ơ nói: "Ta không cố ý, ta tự làm được." Ôn Niệm Nam đi tới cửa vừa muốn gõ cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của Cố Ngôn Sanh, mơ hồ còn có thanh âm làm nũng của Thẩm Lạc An. Hắn sững sờ ở tại chỗ, chịu không nổi sợ phá vỡ bầu không khí hòa hợp này, đem văn kiện trong tay đặt lên giá ở cửa rồi xoay người rời đi. "Đợi lát nữa ngươi lại đem văn kiện đưa cho hắn, đừng nói là ta đưa tới, cũng đừng nói ta đã từng tới đây." Trước khi Tiểu Lý đuổi kịp phía sau, kịp lên tiếng, Ôn Niệm Nam đã rời đi, chỉ để lại bóng dáng cô đơn. Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, Ôn Niệm Nam sáng sớm đã lái xe đi, đem bánh kem đã được trang trí tốt cùng lễ vật đã đặt từ lâu cầm trở về, là một cặp đồng hồ đôi mới nhất mà hắn rất lâu mới chọn được, vốn dĩ hắn muốn chọn nhẫn, nhìn đến nhẫn cưới trên tay mang theo đã ba năm hắn vẫn là từ bỏ cái ý tưởng này. Cứ việc không biết đêm nay Cố Ngôn Sanh có trở về hay không, nhưng Ôn Niệm Nam vẫn là tỉ mỉ chuẩn bị hết thảy, thậm chí còn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn Cố Ngôn Sanh thích ăn. Sắc trời đã tối, Cố Ngôn Sanh vẫn là không có trở về. "Phu nhân, đã trễ thế này tiên sinh hôm nay khả năng cũng không trở về, ngài ăn trước đi." Dì Lam ở một bên đau lòng nói. Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn nhìn thời gian, thấy quả thực đã khuya, liền mở miệng nói: "Ta đợi thêm lát nữa, vạn nhất hắn hôm nay trở về, dì Lam ngươi đem đồ ăn đi hâm nóng lại một lần." Lúc này, trong sân truyền đến tiếng xe, Ôn Niệm Nam sau khi nghe được liền vui vẻ chạy ra cửa: "Ngôn Sanh, ngươi về rồi." Cố Ngôn Sanh trong tay cầm một túi văn kiện, vẻ mặt lạnh lùng bước vào, nhìn đồ ăn cùng bánh kem trên bàn hắn chỉ cảm thấy thực chướng mắt. Ôn Niệm Nam cầm lễ vật đem tới, cười nói: "Ngôn Sanh, đây là quà ta chọn cho ngươi. Là kiểu đồng hồ mới của nhãn hiệu mà ngươi vẫn luôn thích, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.." "Chúng ta ly hôn đi!" Đồng hồ rơi xuống mặt đất, trên mặt Ôn Niệm Nam đã mất hết huyết sắc, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Cố Ngôn Sanh, thật lâu nói không ra lời. --------------------------------------------------------- - - Thẩm Luân Ni--
Chương 5: Thỏa thuận ly hôn Bấm để xem Cố Ngôn Sanh mở túi văn kiện trong tay, lấy ra thứ bên trong. "Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, ngươi đem nó ký vào." Nhàn nhạt nói. Ôn Niệm Nam cúi người xuống nhặt cái đồng hồ kia lên, mặt sau còn có khắc tên chủ nhân lễ vật, nhìn bản hiệp nghị trên bàn kia chỉ cảm thấy đồng hồ trong tay phá lệ chói mắt. "Ngươi.. Vì cái gì muốn cùng ta ly hôn?" Ôn Niệm Nam nghẹn ngào nói. Cố Ngôn Sanh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi là như thế nào đến được cái vị trí phu nhân tổng tài này chính ngươi trong lòng rõ ràng, ta hỏi ngươi, năm đó thời điểm ngươi còn chưa cùng ta kết hôn vì cái gì lại về nhà cũ, vì cái gì sau khi ngươi về nhà cũ mẹ ta liền lập tức tìm Lạc An buộc hắn cùng ta chia tay." Ôn Niệm Nam đứng ở tại chỗ hơi giật mình mà nghe cái gọi là bằng chứng ly hôn này. "Ngươi dám nói không phải ngươi nói cho mẹ ta chuyện Lạc An muốn cùng ta kết hôn, không phải ngươi dùng kế sách bức bách hắn rời khỏi ta để chính ngươi thay thế hắn sao? Rõ ràng là tâm so với ai khác đều tàn nhẫn, ngươi thế nhưng lại cứ ở trước mặt ta giả vờ nhu nhược, Ôn Niệm Nam, ngươi không cảm thấy mệt sao?" Cố Ngôn Sanh hằn học nhìn chằm chằm người trước mặt. Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trước mặt cực kỳ đạo đức giả, năm đó Thẩm Lạc An đột nhiên cùng hắn chia tay rồi mất tích tra không rõ tin tức, hắn mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu. Sau một lần say rượu tỉnh lại phát hiện Ôn Niệm Nam thế nhưng đang ngủ ở trong lồng ngực mình, xốc chăn lên nhìn thấy thân thể trải rộng dấu hôn, chưa kịp tức giận mẹ hắn liền đột nhiên đẩy cửa xông vào.. Ôn Niệm Nam kinh ngạc hỏi: "Ngươi quả nhiên là nghĩ như vậy? Ta ở trong lòng ngươi liền tệ hại như vậy, tâm cơ thâm trầm như vậy sao?" "Chẳng lẽ không phải sao? Còn muốn đem chứng cứ đều đặt ở trước mặt ngươi sao? Ta không nghĩ tới ngươi vì cái vị trí phu nhân tổng tài này thế nhưng hạ một bàn cờ lớn như vậy, ta thật đúng là coi khinh ngươi, Ôn Niệm Nam, ngươi đúng là quái vật máu lạnh không hiểu cảm tình." Cố Ngôn Sanh khinh miệt nói. "Ta.. sẽ không đồng ý ly hôn! Ta sẽ không ký!" Ôn Niệm Nam giọng nói run rẩy nhưng kiên định. Bụp.. Người bị đánh ngã xuống đất. "Ôn Niệm Nam ngươi đừng không biết tốt xấu! Vị trí này vốn là không thuộc về ngươi, đoạn hôn nhân này là ngươi từ nơi Lạc An đoạt về, ngươi tốt nhất nên nhận thức cho rõ ràng đừng bức ta đối với ngươi động thủ. Vẫn luôn mặt dày mày dạn quấn lấy ta có ý nghĩa sao? Nhìn gương mặt dối trá kia của ngươi ta đều cảm thấy ghê tởm." Từng lời từng chữ thật đau đớn đâm sâu vào trái tim của Ôn Noãn Nam như một mũi kim, ba năm qua chính mình đã trả giá những gì thế nhưng mà đổi lấy chính là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Duỗi tay chạm vào khuôn mặt bị đánh của mình, hừ một tiếng.. Thật sự đau quá a, nhưng rốt cuộc là ở mặt vẫn đau hay lòng đang đau? Thật đúng là châm chọc, thật là buồn cười a. Ôn Niệm Nam mặt không biểu tình chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, hai tay nắm lấy hai bên từ trung gian xé ra. Nhìn thỏa thuận ly hôn bị xé thành hai nửa trên mặt đất, Cố Ngôn Sanh cười chế nhạo nói: "Ngươi cho rằng đem nó hủy hoại là có thể ở lại sao? Ôn Niệm Nam, đừng quên công ty của cha ngươi còn nằm trong tay ta, ta có rất nhiều phương pháp khiến ngươi không thể không ký." "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi vì cái gì đột nhiên điều tra chuyện ba năm trước đây sao? Ngươi không màng tới ý nguyện của mẹ đột nhiên đề cập đến chuyện ly hôn là bởi vì Thẩm Lạc An đi, Thẩm Lạc An đã trở lại đúng không? Ngươi muốn ta nhường vị trí lại cho hắn để ngươi cùng hắn hợp lại, không nghĩ để cho người khác cảm thấy hắn là tiểu tam chen chân hôn nhân, ngươi không muốn để hắn chịu sự ủy khuất này, ta nói đúng chứ?" Thanh âm Ôn Niệm Nam nghẹn ngào vang lên trong phòng khách, lời chậm rãi nói ra, trái tim Cố Ngôn Sanh bị mắc kẹt, từ từ gằn từng chữ trong lời nói. -------------------------------------------------- --Thẩm Luân Ni--