Ngôn Tình Hai Quốc Tịch, Một Tình Yêu - Trân Trân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TrânTrương, 4 Tháng bảy 2021.

  1. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Hai Quốc Tịch, Một Tình Yêu

    [​IMG]

    (vì tớ lấy ý tưởng từ bộ phim đấy nên để hình đó luôn)

    Tác giả: Trân Trân

    Thể loại: Ngôn Tình

    Link thảo luận góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Thảo Luận - Góp ý Truyện Hai Quốc tịch, một tình yêu - Trân Trương

    Giới thiệu truyện:

    Chuyện kể về một cô du học sinh tên là Như Ngọc là người Việt Nam, gia đình thuộc dạng khá giả, có ước mơ đi du học ở Trung Quốc. Để thực hiện ước mơ đó cô đã tự học tiếng Trung từ năm cấp 2. Lớn lên ước mơ của cô đã được thực hiện. Trong thời gian du học, cô quen được Luân Luân, là thần tượng của cô, 2 người cùng nhau cố gắng học tập. Sau khi kết thúc học phần, tốt nghiệp và ra trường. Gặp lại Luân Luân và quay lại sau bao nhiêu khó khăn; cô cũng trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng

    Nhân vật chính:

    1. Triệu Minh Luân

    - Giới tính: Nam.

    - DOB: 10/1/2000.

    - Sự nghiệp: Hiện tại làm diễn viên, nhưng cậu vẫn theo học ngành Luật.

    - Tiểu sử: Sinh ra trong một gia đình khá giả ở Bắc Kinh (Trung Quốc), từ nhỏ cậu học rất giỏi và thích làm luật sư, lớn lên do "dòng đời đưa đẩy", nên cậu "nên duyên" cùng nghề diễn viên, và bắt đầu từ năm 10 tuổi. Nhưng hiện tại thì đang học Ngành/ Khoa Luật.

    2. Trương Như Ngọc

    - Giới tính: Nữ.

    - DOB: 5/8/2002.

    - Nghề nghiệp: Có thể được coi là một tiểu thuyết gia khá nổi tiếng trên MXH ở Việt Nam, và đang là phục vụ của một quán cafe.

    - Tiểu sử: Sinh ra trong một gia đình khá giả ở miền quê Việt Nam, cô cũng học rất giỏi và có ước mơ đi du học Trung Quốc. Sau này lớn lên cô cũng thực hiện được ước mơ, cô đang theo học Khoa Nghệ Thuật và Quản lí kinh doanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  2. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 1: Cuộc Gặp Bất Ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng thứ hai, cô dậy rất sớm từ 6 giờ sáng, cô hào hứng chuẩn bị mọi thứ sau đó thu dọn hành lí và lên xe ra sân bay cùng với ba mẹ, em trai và bạn thân, họ đến để tiễn cô đi du học. Mọi người tâm trạng ai nấy đều giống nhau - không nỡ xa cô. Trước lúc sắp lên máy bay, cô ôm từng người một: "Mọi người ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe nha, khi nào được nghỉ con sẽ về thăm mọi người!". Ba mẹ không nỡ còn ôm cô rồi rưng rưng nước mắt dặn dò: "Như Ngọc nè ở bên đẳng nhớ giữ sức khỏe nha con, có gì thì gọi ba mẹ nhá". "Bà ở bên đẳng nhớ sống tốt á, có dì gọi về cho tui nha, chắc tui nhớ bà lắm quá" - Như (bạn thân Như Ngọc - cô). Cuối cùng cô vẫy tay tạm biệt mọi người và lên máy bay. 9 giờ 30 phút chuyến bay cất cánh và mọi người đều về nhà.

    Chuyến bay hạ cánh lúc gần 16 giờ tại sân bay Bắc Kinh. Cô bước xuống máy bay, đi lấy hành lí và gọi xe về khách sạn. Cô đến khách sạn nhận và về phòng nghỉ ngơi, vì cô khá thông thạo tiếng Trung nên giao tiếp cũng khá dễ.

    Sáng hôm sau cô dậy từ sớm, chuẩn bị đồ đạc và gọi xe đến trường đại học. Tầm khoảng 20 phút thì đến nơi. Cô xuống xe lấy vali, thanh toán tiền xe và từ từ bước và Trường Đại học Bắc Kinh. "Oa!" Cô đứng trước cái cổng to lớn "Cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ rồi," cô đứng trước trường loay hoay một hồi cuối cùng cũng bước vào trường.

    Vừa bước vào đi khoảng được chừng vài bước, cô đụng trúng phải một người "Tôi xin lỗi, xin lỗi." Người kia cũng chẳng nói gì chỉ gật đầu, cô không mấy để ý nhưng được một hồi cô nhận ra người cô đụng phải rất đẹp trai là idol của cô, là Triệu Minh Luân, lớn hơn cô 2 tuổi; vì cô là sinh viên mới nên không biết đường chỉ đành hỏi "Chào bạn, cho mình hỏi chỗ đăng kí học ở đâu vậy?"

    "Đi thẳng một đoạn rồi rẻ phải."

    "Cảm ơn." Đây là lần đầu cô đối thoại trực tiếp với người Trung nên hơi rung.

    Cô đi theo Luân Luân chỉ dẫn cuối cùng cũng đến nơi, cô đến đăng kí không ngờ lại gặp được cậu ấy nữa. Đứng chờ một hồi cô nghe ngóng được cậu ta - Luân Luân là một người trầm tính, khá lạnh lùng nhưng học giỏi; suốt ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm. Đến lượt cô báo danh, cậu ta cứ nhìn cô hoài, cô bạn từ nhỏ của cậu ta (nói thẳng ra là thanh mai trúc mã) cũng theo ánh mắt mà nhìn thấy cô - cảm giác cứ như liếc cô.

    Làm xong thủ tục nhập học cô nhận phòng và về phòng nghỉ ngơi. Đến được phòng kí túc xá cô mới biết là mình đánh rơi mất cái móc khóa của Như tặng, cô cất đồ và quay lại đường cũ để tìm. Tìm được một đoạn cô lại thấy Minh Luân tay cầm chiếc móc khóa mình đang tìm kiếm. Cô tiến lại gần nói chuyện. "Chào cậu, cho tớ xin lại cái móc khóa được không?"

    Minh Luân: "Của cậu?"

    Như Ngọc: "Vâng đúng rồi!"

    Minh Luân đưa chiếc móc khóa trả lại Như Ngọc.

    "Cảm ơn"

    "Không có gì!"

    Bây giờ đã là giờ ăn trưa nên Như Ngọc quyết định đến nhà ăn ăn bữa trưa xong rồi về phòng luôn. Tay cô vừa cầm cuốn sách vừa đi cô cứ nghĩ *không ngờ idol mình cũng lạnh lùng ghê, nếu nói theo kiểu idol thì không đúng, mà nói đúng là mình thích cậu ta! ; hình như trên weibo mình có theo dõi cậu ấy thì phải. Thôi kệ ăn trước đi, mấy chuyện đó tính sau*. Vừa ngước mặt lên không ngờ lại đụng phải cậu ấy, cô cũng chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi. Luân Luân chỉ nhìn cô một cái rồi đi ngay. Cô đi lấy thức ăn một mình vì mới vào trường nên chưa quen ai cả, cô lấy mỗi thứ một ít rồi đi tìm bàn để ngồi ăn. Cô ngồi xuống bàn ăn, không ngờ Minh Luân lại đến.

    Minh Luân: "Tớ ngồi chỗ này được không?"

    Như Ngọc: "À cậu ngồi đi".

    "Cậu tên gì thế? Cậu là du học sinh à?" Luân Luân hỏi.

    "À đúng rồi tôi tên Như Ngọc, là người Việt Nam."

    "Tôi tên Minh Luân, có thể gọi là Luân Luân, tôi là sinh viên năm ba, hiện đang học Khoa Luật."

    "Ừm."

    "Cậu học ở khoa nào thế?"

    "Tôi đang học Khoa Nghệ Thuật và Tiếng Trung cho người nước ngoài."

    Hai người cứ như vậy, vừa ăn vừa trò chuyện. Như Ngọc vừa mới qua Trung lần đầu nên việc đối thoại còn khá chậm. Ăn xong đi cất khay và quay về kí túc xá nghỉ ngơi.

    Cậu vừa đi vừa có cảm giác mỉm cười trong lòng. Đúng lúc đó bạn từ nhỏ của cậu ấy - Bối Bối đi tới hỏi: "Sau hôm nay cậu chủ động làm quen người khác thế?" Minh Luân không nhìn mà cũng chẳng đáp. Tuy nói là bạn từ nhỏ nhưng tình cảm hai người đã rạn nứt sau sự việc mẹ của Bối Bối xuất phạm cậu vì nhà nghèo, cũng vì vậy nên hai người bây giờ như người xa lạ.

    Trong lòng Bối Bối đã bắt đầu cảm thấy tức đến mức nói không nên lời.

    Luân Luân cũng chẳng thèm để tâm, quay lưng lại rồi bỏ mặt cô ta mà đi.

    HẾT CHƯƠNG 1

    MỖI NGÀY TỚ SẼ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2021
  3. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 2: Cho tớ làm quen nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến phòng kí túc xá, Như Ngọc bắt đầu dọn dẹp giường ngủ, bàn học và kệ sách. Cô là một người thích đọc sách truyện nên hành lí mang theo cũng toàn mấy thứ đó. Cô lau sạch bàn học và giường rồi sắp xếp đồ đâu ra đấy. Phòng cô ở có tổng cộng bốn người, một người bạn cùng phòng của cô - Bối Vi thấy cô mang nhiều thứ như vậy mới lên tiếng hỏi:

    "Cậu mang nhiều sách để làm gì vậy?"

    "Hả? À tớ mang theo để khi nào có thời gian thì đọc thôi!"

    Bối Vi vô tình lướt mắt qua, thấy trên bàn có một cuốn tiểu thuyết được dịch sang Tiếng Việt nên mới hỏi:

    "Cậu là người Việt à?"

    "Đúng rồi!"

    "Ồ! Tớ từng đi Việt Nam một lần và cũng rất thích. Cậu có thể dạy tớ Tiếng Việt không? Dù sao chúng ta cũng chung phòng mà."


    "Được. Khi nào rảnh tớ sẽ chỉ cậu một vài từ nha."

    "Được. Cảm ơn cậu trước nè."

    Bên phòng kí túc xá của Minh Luân.

    Minh Luân vừa về đến phòng thì ngồi ngay vào bàn học, mở Laptop ra, lên google tìm hiểu những thí nghiệm mà mình sắp phải làm với giáo sư Triệu. Cậu đọc những bài viết đó đến gần chiều mới thôi. Tạ Vũ - bạn cùng phòng của cậu đang chơi game lên tiếng:

    "Tớ đã chơi được cả chục trận game rồi cậu mới chịu thôi đọc. Cậu đọc mấy cái đó không thấy nhàm chán à?"

    "Không nhàm chán."

    "Tớ phục cậu rồi."


    "Đi căn tin ăn không?"

    "Đi chứ!"

    Nói xong hai người cùng ra căn tin, trong lúc đứng xếp hàng Luân Luân vô tình nhìn thấy Như Ngọc cũng đang xếp hàng bên kia. Cậu nhìn cô ấy đến mức tới lượt mình lấy đồ ăn cũng không biết. Tạ Vũ phải vỗ vai một cái mới giật mình đi nhận đồ ăn, Tạ Vũ nhìn theo hướng mà Luân Luân nhìn, thấy Như Ngọc rồi mỉm cười. Lấy đồ ăn xong, Tạ Vũ mới hỏi:

    "Á à! Cái người được mệnh danh là Nam thần lạnh lùng không cảm xúc cuối cùng cũng biết thích người ta rồi hả?"

    Minh Luân chỉ biết cười, không biết nói gì.

    Lúc này bàn ăn ở căn tin chật ních hết chỗ ngồi, Bối Vi thấy gần đó có một bàn lớn mà chỉ có hai người ngồi - Minh Luân và Tạ Vũ liền kéo kéo Như Ngọc:

    "Nè tớ thấy bên kia có chỗ kìa! Hay chúng ta qua đó xin ngồi chung được không chứ hết chỗ rồi?"

    Như Ngọc: "Chỗ khác không được à?"

    Bối Vi: "Hết chỗ rồi cậu nhìn xem đi"

    Như Ngọc: "Vậy chỉ đành vậy thôi."

    Hai người cùng đi đến bàn của Luân Luân và Tạ Vũ. Bối Vi lên tiếng: "Hai cậu gì đó ơi, nếu chỗ này không có ai ngồi bọn tớ ngồi chung với được không vì căn tin hết chỗ rồi?"

    Tạ Vũ mới liếc mắt nhìn bạn mình rồi nói: "À không có ai ngồi chỗ này đâu. Hai cậu cứ ngồi đi."

    Lúc này Như Ngọc mới lên tiếng: "Cảm ơn hai cậu." Cô cùng với Bối Vi ngồi xuống bàn ăn.

    "À không có gì đâu dù sao chỗ cũng chẳng ai ngồi mà!"

    Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện để làm quen.


    Tạ Vũ: "Mấy cậu tên gì? Sinh viên khóa nào thế?"

    Bối Vi: "À tớ tên Bối Vi, đây là bạn cùng phòng của tớ Như Ngọc" vừa nói vừa quay qua nhìn Như Ngọc ". Tớ và cậu ấy học chung Khoa Nghệ Thuật; cậu ấy còn học thêm Khóa Tiếng Trung dành cho người nước ngoài. Là sinh viên năm nhất."

    Tạ Vũ "Ồ" một tiếng rồi cười cười liếc qua Luân Luân.

    "Tớ tên Tạ Vũ, đây là Minh Luân, các cậu có thể gọi là Luân Luân, idol nổi tiếng đó" vừa nói vừa nhìn cậu ấy ", bọn tớ là sinh viên năm ba, đều học chung Khoa Luật."

    "Nếu đã có duyên như vậy, chúng ta hãy làm quen đi." Tạ Vũ đề nghị.

    "À, ừm, được thôi!" Như Ngọc nhìn Bối Vi nói.

    "Hay chúng ta kết bạn Wechat đi, hoặc là follow Weibo nhau đi." Tạ Vũ nói.


    "À cũng được."

    Nói xong, bốn người quét mã Wechat của nhau, sau đó follow Weibo nhau. Như Ngọc cảm thấy hơi ngại việc follow Weibo; cô đã follow Luân Luân nhiều năm rồi vì đó là thần tượng của cô, nhưng giờ cô cảm thấy ngại nên cô giả vờ nói Weibo mình đang bị lỗi, chút về sẽ coi lại. Cũng chẳng ai để ý, cô nghĩ mình đã thoát nạn. Nhưng không. Một lúc lâu sau Luân Luân hẹn cô ăn xong rồi ra ngoài nói chuyện.

    "Rõ ràng lúc nãy còn thấy cậu lướt Weibo mà sau đến lúc follow thì cậu lại bảo bị lỗi?" Luân Luân.

    Như Ngọc không nói nên lời, thầm nghĩ bản thân mình sắp toan rồi, từ lúc quen cậu ấy đến bây giờ cô không hề nói cho cậu ta biết cô là fan của cậu ta. Nên bây giờ cũng khó mở lời. Cô im lặng một hồi cuối cùng cũng lên tiếng:

    "Là do tôi follow Weibo cậu lâu rồi. Tôi là fan cậu!" Nói xong cô cũng hơi ngại không dám nhìn thẳng mặt cậu ấy.

    Luân Luân cũng hơi lặng, sau đó nói:

    "Được thôi. Vậy chúng ta làm quen nha!"

    "Hả?" Cô hơi bối rối.

    "Cho tớ làm quen nha! Chúng ta làm bạn có được không?"

    "Ừm, được thôi."

    Nói xong hai người cùng nhau về kí túc. Trên đường về, Như Ngọc còn kể những chuyện ở Việt Nam, chuyện cô tự học Tiếng Trung, chuyện tại sao mình biết đến cậu và thích cậu. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

    HẾT CHƯƠNG 2

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ NHIỀU<3
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2021
  4. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 3: Lớp Phụ Đạo Tiếng Trung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Luân Luân về đến phòng kí túc xá liền mở laptop ra, cậu lên nhóm của trường, vì cậu là chủ tịch hội học sinh nên được vào nhóm. Cậu lên nhóm tìm kiếm thông tin của Như Ngọc. Tạ Vũ ở bên cạnh cũng nhìn thấy liền lên tiếng trêu chọc:

    "Nè, Nam thần lạnh lùng của chúng ta đang làm dì đó? Tìm thông tin của người ta à? Hôm nay nói chuyện như nào rồi, có thành công không?"


    Cậu chỉ đáp lại một câu: "Cậu ấy là fan của tớ!"

    "Hả? Cậu.. cậu.. ấy là.. là. Fan cậu á?" Giọng Tạ Vũ hơi cứng lại mà nói.

    Cậu chỉ "Ừ" một tiếng.


    "Àhhhh! Lần này chuyện tình của fan với thần tượng à?" Tạ Vũ lấy tay đặt lên vai Luân Luân, vừa cười vừa nói với giọng trêu chọc.

    "Đừng đùa nữa." Nói xong cậu đẩy bàn tay của Tạ Vũ đang đặt trên vai mình ra.

    "Ờ, tớ xin lỗi được chưa?"

    Cậu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đọc bản hồ sơ của Như Ngọc. Đang đọc thì có tin nhắn nhóm của trường, cậu bấm vào xem. Thì ra là trường thông báo những sinh viên năm ba được phụ đạo cho các du học sinh. Lướt xem đến tên cậu, hơi bất ngờ: "Bạn học Triệu Minh Luân sinh viên năm ba Khối B, Chủ tịch hội học sinh phụ đạo cho bạn Trương Như Ngọc, sinh viên năm nhất Khối A, phụ đạo Khoa Tiếng Trung cho người nước ngoài."

    Tạ Vũ tiếp tục trêu chọc: "Ây da, lần này là duyên trời định thật rồi!"

    Luân Luân im lặng, hơi đỏ mặt.

    "Mau nhắn lên nhóm hỏi xem khi nào bắt đầu phụ đạo đây! Chắc có người mong lắm đấy!" Tạ Vũ nói tiếp.

    "Thôi đi." Cậu dùng gương mặt lạnh như băng nhìn Tạ Vũ mà nói.

    "Tớ sai rồi, sai rồi, xin lỗi được chưa?"


    Cậu không nói gì, ánh mắt chỉ liếc nhìn Tạ Vũ một cái rồi rời đi.

    Bên phòng kí túc xá Như Ngọc.

    Tuy mới quen Bối Vi, nhưng Như Ngọc cảm thấy cô là một người thân thiện, hướng ngoại; cô luôn chủ động bắt chuyện làm nóng bầu không khí trong phòng, nên mọi người trong phòng bây giờ cũng cảm thấy đỡ ngại hơn rất nhiều. Phòng của Như Ngọc có tổng cộng bốn người: Cô - Như Ngọc, Bối Vi, Ngọc Liên, Phương An. Bốn người trò chuyện với nhau rất hợp, ba người bọn họ đều thích cô. Nói chuyện một hồi Ngọc Liên và Phương An đều bận việc nên hai người còn lại - Bối Vi thì lên mạng tìm kiếm việc làm, cô thì tiếp tục viết cho xong truyện nên cũng tranh thủ làm.

    Cô ngồi xuống bàn học, vừa mở laptop lên cô thấy lên người phụ đạo môn Tiếng Trung cho mình lại là Triệu Luân Luân. Trong nhất thời, cô thốt lên một tiếng "Hả?"

    Bối Vi bên cạnh đang chăm chú thì bị tiếng thốt (la) của cô làm cho hoảng, liền quay qua hỏi:


    "Sao vậy Như Ngọc?"

    "À. Không có gì."

    "Ồ."

    Cô mới quay lại nhìn màn hình laptop một lần nữa, cô dụi mắt vài lần rồi thì thầm, lẩm bẩm một mình: "Mình không có hoa mắt chứ? Đang nằm mơ à?" Vừa nói cô véo má mình một cái.

    "Ây da, Đau muốn chết. Thật hả? Không phải mơ hả?"

    Trong lòng cô như là vừa mừng vừa lo. Còn chưa "mơ mộng" xong thì bỗng nhiên tin nhắn lại đến. Đó là tin nhắn của Luân Luân, cô bấm vào xem: "Khi nào chúng ta có thể bắt đầu lớp phụ đạo được vậy?"


    "Khi nào cũng được, tùy cậu." Cô lập tức trả lời lại.

    "Chiều nay cậu rảnh không? Chúng ta ra nói chuyện về lịch học." Luân Luân.

    "Được thôi!"

    "Một chút tớ nhắn điểm hẹn với thời gian cho cậu, giờ tớ đang bận. Tạm biệt."

    "OK. Tạm biệt."

    Nhắn xong cô tiếp tục viết truyện. Khoảng một giờ sau cô cũng viết xong, cùng lúc đó
    Luân Luân nhắn điểm hẹn cho cô. Là quán cafe sau trường, 17 giờ. Hả? Chẳng phải một giờ nữa là tới giờ hẹn rồi à? Gì mà sớm thế. Cô đang suy nghĩ thì tin nhắn lại đến: "Giờ đó cậu rảnh không?". Luân Luân hỏi.

    "À. Rảnh." Cô cũng nhắn lại.

    "Vậy giờ đó nha."


    "OK."

    Cô lập tức đứng dậy khỏi bàn, cất laptop đi, chuẩn bị mọi thứ. Đến gần giờ hẹn, cô xuất phát.

    Luân Luân đang ngồi trong quán cafe thấy cô thì liền vẫy vẫy tay. Cô cũng thấy được cậu nên đi lại.


    Luân Luân: "Cậu tới rồi. Cậu uống gì?"

    Như Ngọc: "À. Cho mình một ly cam ép." Cô nói với phục vụ.


    "Khi nào cậu rảnh, chúng ta có thể bắt đầu phụ đạo?"

    "À, khi nào học cũng được, tùy vào cậu thôi, cậu là giáo viên của mình mà."

    "Vậy tuần sau chính thức học được không?"


    "Được thôi."

    "Thời gian học tớ báo cho cậu sau nhé."

    Hai người ngồi nói chuyện một hồi cũng đã trao đổi xong mọi vấn đề về việc học. Đến lúc ra về đến quầy thanh toán, Như Ngọc nói là mời cậu nhưng ai ngờ hôm nay cô quên đem thẻ, điện thoại thì hết pin, đành phải nhờ Luân Luân thanh toán.

    "Thật ngại quá, nói mời cậu mà lại quên đem thẻ, điện thoại lại cũng hết pin. Để lần sau tớ mời cậu nhé." Cô hơi ngại mà nói.

    "Không có gì đâu. Lần sau mời tớ ăn cơm là được." Luân Luân hơi cười mà nói.

    "À, tớ có việc rồi, tớ đi trước nha hẹn lần sau gặp cậu. Bye Bye." Như Ngọc.

    "Hẹn gặp cậu lớp học tuần sau. Bye Bye." Cậu vừa vẫy tay vừa nói.

    HẾT CHƯƠNG 3

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2021
  5. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 4: Lớp Phụ Đạo Của Thầy Giáo Luân Luân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô về đến phòng, trong phòng chỉ có một mình cô, cô liền cất đồ đạc, tranh thủ leo lên giường nằm một lát vì chút nữa cô còn phải đi tìm việc làm thêm. Cô vừa về được một lát thì Ngọc Liên và Phương An đều về. Nằm một hồi, cũng đến giờ đi. Cô xuống giường, lấy túi xách và điện thoại rồi ra ngoài. Cô đến một cửa hàng tiện lợi, đến một quán cafe, rồi đến một tiệm bán hoa.. Cuối cùng cô cũng xin được một việc làm ở tiệm gà rán KFC.

    Bây giờ cũng là 19 giờ 30 rồi. Trên đường về, bụng cô "kêu" "ọt ọt", nên cô tiện thể ghé qua một quán ăn, ăn cho no rồi mới về. Vừa ăn vừa xem điện thoại, bỗng nhiên có thông báo bộ truyện tiêu biểu của cô "Quá trình tìm kiếm em" được viết bằng tiếng Việt đã được đăng lên dòng truyện hay, cô được nhận tiền. Cô vui mừng đến nỗi đang ăn mà thốt lên một tiếng. Ăn xong cô nhanh chóng thanh toán rồi đi dạo một vòng công viên.

    Vừa về, cô liền nhắn tin cho bạn thân của mình - Như: "Ê, truyện tui được đăng lên dòng truyện hay rồi nè!" Gửi ảnh cap màn hình "."


    Tin nhắn vừa được gửi đi, Như đã nhận được tin nhắn liền rep lại:

    "Ghê thế, khi nào về nhớ mời tui một bữa ăn nhá."


    "Được thôi!" Nhắn tới đây cô mới nhớ mình qua bên đây cũng gần một tháng rồi mà chưa liên lạc với người thân nên nhắn tiếp "Lúc này khỏe không, từ lúc qua bên đây tui chưa nhắn cho bà một lần nào hết á!"

    "À, tui khỏe, bà mau liên lạc với cô chú đi. Cô chú nhớ bà lắm đó!"

    "Tui biết rồi, bà ở đẳng á, lâu lâu nhớ qua thăm ba mẹ tui nha. Khi nào tui được nghỉ tui về."

    "Ừa. Tui biết rồi."

    Hai người nhắn với nhau một hồi thì Như phải đi học thêm nên tạm dừng, khi nào về sẽ ib cho cô. Sau đó cô nhắn tin cho mẹ:

    "Mẹ ơi, lúc này mẹ khỏe không? Từ lúc con qua bên đây quên nhắn cho mẹ luôn."

    "Mẹ khỏe, con ở bên đẳng tốt không? Con không liên lạc lại làm ba mẹ lo quá trời luôn. Con còn tiền xài không? Có cần ba mẹ chuyển thêm không?" Mẹ cô nhắn lại.

    "Dạ con khỏe. Tiền con còn, con ở đây tìm được việc làm thêm rồi, mẹ không cần chuyển nữa đâu!" Cô rep.

    Mẹ cô không nhắn nữa mà trực tiếp gọi cho cô. Hai mẹ con nói chuyện với nhau, cô không thấy ba mình nên hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?"

    "Ba con đi ruộng rồi."

    "Ba đi tháo nước hả mẹ?" Cô đã quen với việc này từ nhỏ nên nói.

    "Đúng rồi con."

    Nói chuyện được một lúc thì mẹ hỏi:

    "Bên đó mấy giờ rồi con?"

    "Dạ bây giờ cũng gần 10 giờ tối rồi đó mẹ."

    "Thôi vậy con tranh thủ nghỉ sớm đi, mai còn đi học nữa, nào rảnh gọi về cho mẹ nhé. Nào được nghỉ về thăm nhà nha con!"

    "Dạ con biết rồi, mẹ cũng nghỉ sớm đi. Khi nào được nghỉ con sẽ về."

    Mẹ cô tắt máy. Cô đi xuống dưới bàn học lấy mặt nạ ra đắp. Bối Vi về nãy giờ rồi, thấy cô nói chuyện với mẹ vui quá nên cũng không dám lên tiếng. Bây giờ Bối Vi mới hỏi:

    "Nãy là cậu nói chuyện với mẹ cậu à?"

    "Ừm đúng rồi. Cậu nghe cũng không hiểu đâu." Cô vừa đắp mặt nạ vừa nói.


    "Cậu là người Việt Nam à?" Phương An và Ngọc Liên hỏi cùng một lượt.

    "Đúng rồi, cậu ấy là người Việt. Bộ (tiếng địa phương) các cậu không biết hả?" Bối Vi nói.

    "À, tớ người Việt." Cô lên tiếng.

    "Ồ." Phương An, Ngọc liên nói.


    "Thôi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi học nữa đó. Ngủ ngon." Bối Vi trên giường nói.

    "Ngủ Ngon." Lần lượt ba người còn lại nói.

    Sáng hôm sau bốn người đều phải đi học.

    Mỗi ngày sau khi tan học cô đều đi làm thêm, cứ như vậy một tuần lại trôi qua.


    Bên phòng kí túc của Luân Luân.

    Sau khi Như Ngọc đi, cậu cũng về phòng kí túc của mình, tập trung nghiên cứu thí nghiệm sắp phải làm. Được một hồi cũng cảm thấy hơi đói bụng nên ra ngoài mua đồ ăn, gặp được Tạ Vũ đang trên đường về kí túc, thấy cậu liền đi theo hỏi han.

    "Nè, Nam thần lạnh lùng bàn chuyện học sao rồi? Khi nào thì bắt đầu dạy đây? Tớ tò mò ghê á."

    Luân Luân không nói gì mà cứ đi tiếp.

    "Thôi mà. Nói tớ nghe đi, đừng có giả cái bộ mặt lạnh lùng đó. Chờ xem, có ngày cũng thay cái bộ mặt đó để gặp ai đó thôi."

    "Tuần sau bắt đầu." Cậu không chịu nổi nữa nên nói.

    "Ài! Cuối cùng cũng chịu nói. Chắc có người mong tuần sau mau tới lắm đây."

    "Thôi. Đừng đùa nữa. Rốt cuộc cậu có đi ăn không?"

    "Đi, đương nhiên là đi rồi!"

    Nói rồi hai người cùng đi đến quán ăn. Lúc đầu cậu chỉ định đi mua về ăn, gặp Tạ Vũ nên đi ăn ở quán luôn cho tiện. Hai người ăn xong thì về kí túc xá liền. Trên đường về Tạ Vũ cứ lải nhải không ngừng làm Luân Luân hơi khó chịu. Về đến kí túc hai người liền tắm rửa thay đồ. Tắm xong Tạ Vũ thì xem điện thoại một hồi rồi ngủ; còn cậu thì học bài với nghiên cứu mấy cái thí nghiệm gì đó đến tận khuya mới chịu ngủ.

    Sáng hôm sau hai người thức sớm, cùng đi học.

    Mỗi ngày sau khi học xong cậu đều đến phòng thí nghiệm. Cứ thế một tuần lại trôi qua.

    Đến ngày bắt đầu phụ đạo, cả hai người đều đi trễ. Lớp học bắt đầu:

    "Có gì không hiểu thì hỏi mình liền." Luân Luân dặn dò.

    "Được, tớ biết rồi." Như Ngọc.

    Là buổi học đầu tiên nên trong lúc học cũng hơi ngại, Luân Luân cho cô nghỉ 30 phút rồi mới bắt đầu học tiếp. Lớp học kết thúc mỹ mãn. Cô mệt rã rời, đang thu dọn tập sách thì thấy Luân Luân đang đi tới bàn cô. Lúc này Luân Luân mới hỏi cô.

    Luân Luân: "Hôm nay học cậu hiểu không?"

    Như Ngọc: "À, hả? Đương nhiên tớ hiểu rồi!"

    Luân Luân: "Cậu rảnh không? Mời tớ ăn cơm đi."

    Như Ngọc: "Hả? À đúng rồi, lần trước có hứa với cậu. Đợi tớ dọn đồ xong cái nha."

    Luân Luân: "Ừm."


    Đi thôi! "Cô dọn đồ xong rồi vừa đi vừa nói.

    Cả hai người đi đến một quán ăn gần đó. Cô vừa đi vừa lầm bầm:" Tính ra từ lúc mình qua bên đây tới giờ cũng gần một tháng rồi, nhanh thiệt ha."

    HẾT CHƯƠNG 4

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ<3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
  6. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 5: Bữa Cơm Còn Đang Ăn Dang Dở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô lầm bầm một mình hồi lâu thì Luân Luân lên tiếng hỏi:

    "Ba mẹ cậu đều là người Việt Nam à?"

    "À đúng rồi." Cô trả lời.

    "À, ừm.. khi nào cậu rảnh dạy tớ tiếng Việt được không?"

    "Đương nhiên là được rồi!"

    "Lúc này cậu không có đi đóng phim à?"

    "Lúc này không có lịch nên tớ được thoải mái rất nhiều."

    "À, thì ra là vậy. Những bộ phim hồi đó cậu đóng tớ rất thích coi."

    "Cảm ơn cậu." Cậu trả lời với giọng hơi ngại.

    "Lúc đó khi tớ xem phim cậu đóng cũng không ngờ cậu còn là học sinh, xem qua tiểu sử của cậu cảm thấy hơi thích cậu rồi, lúc đó tớ mới tự học tiếng Trung nên mới có ngày hôm nay được nói chuyện với cậu nè." Cô nói với giọng rất tự tin.

    "Cậu tự học tiếng Trung luôn à?" Cậu ngạc nhiên hỏi.

    "Đúng rồi! Lúc đó nhà chưa có điều kiện nên tớ mua sách rồi tự học. Năm tớ lên lớp 9 tìm được việc làm rồi lúc đó mới đăng kí các khóa học Tiếng Trung á!" Cô nói giọng có phần hơi nghẹn lại.

    "Thế thì cậu quá hay rồi!" Luân Luân khen.

    Cô thì nghe câu này cũng không biết khen hay chê nên chỉ đành cười cho qua. Đi được một hồi thì cũng tới được quán ăn gần đó.

    Hai người đi vào quán, cùng gọi món. Trong khi đợi món lên, hai người cũng cảm thấy ngại nên ngồi làm việc riêng. Như Ngọc ngồi lướt weibo một hồi thì cảm thấy chán, nhìn qua nhìn lại không có gì làm nên cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

    "À, ừm cho tớ xin chữ kí cậu được không?" Cô vừa nói vừa lấy một tờ giấy trắng ra.

    "Được chứ!" Cậu kí vào giấy cô đưa; rồi lấy điện thoại mình ra chụp một tấm với cô.

    "Nè! Cậu làm gì vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.

    "Thì chụp hình với cậu thôi! Không phải cậu là fan tớ à? Tớ hiếm khi hoạt bát như vậy, cậu đừng làm mất hứng chứ!" Cậu trả lời thản nhiên.

    "Thì là fan, nhưng mà nghe nói cậu lạnh lùng lắm mà? Còn nghe nói cậu được nhiều người tỏ tình mà từ chối nữa kìa!" Như Ngọc lên tiếng có vẻ hơi trêu chọc cậu.

    Nói tới đây cậu im lặng cười cho qua. Đúng lúc đó món ăn đã lên.

    "Mời cậu ăn trước." Cả hai người nói cùng một lúc.

    "Ừm, cậu ăn trước đi." Cô nói.

    "Cậu ăn trước đi!" Luân Luân nói.

    "Cảm ơn cậu." Như Ngọc nói.

    Hai người mời qua mời lại, cuối cũng cũng chịu cầm đũa lên mà ăn. Nhìn hai người ăn rất ngon miệng. Vừa ăn vừa nói chuyện rất vui, hai người cũng dần thân hơn. Luân Luân cảm thấy cô bạn này không giống như những người từng muốn làm quen cậu, tuy cô ấy cũng là fan nhưng mà cô cũng hiểu "mức độ", biết chừng mực, không làm quá lên như những người khác, điều này khiến cậu cảm thấy thích cô. Còn về phần Như Ngọc, cô cảm thấy cậu bạn này không như lời đồn, ngược lại còn thấy cậu rất dễ hòa nhập với mọi người, nhưng "người ta" là thần tượng, cô biết mình có thích cỡ nào cũng không làm được gì nên chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè này thôi. Có điều cô không biết, Luân Luân đã âm thầm thích cô.

    Đang ăn thì cô nghe chuông điện thoại reo, cô lấy điện thoại ra xem đó là mẹ.

    "À, mẹ mình gọi lại, mình nghe điện thoại cái nha." Cô xin phép.

    "Ừ, cậu cứ nghe đi." Luân Luân nói.

    Như Ngọc nghe điện thoại.

    "Alo mẹ."

    "Giờ này chắc con cũng tan học rồi hả?" Mẹ cô nói.

    "Dạ con tan học rồi, đang ăn cơm với bạn á mẹ."

    "Mới qua mà quen được bạn rồi hả con?"

    "Dạ mẹ! Mẹ ơi con ăn với bạn cái nha mẹ, khi nào con về con điện lại cho mẹ."

    "Ừ, vậy con ăn đi nha, nào về nhớ gọi cho mẹ."


    Nghe mẹ nói như vậy cô còn chưa tạm biệt nữa thì mẹ cô đã tắt máy trước. Cô cũng nhanh chóng quay lại cuộc trò chuyện với Luân Luân.

    "Lúc nãy là cậu đang nói tiếng Việt đúng không?" Luân Luân tò mò hỏi.


    "Ừ, đúng rồi. Thôi ăn đi. Một hồi là đồ ăn nguội hết đó!"

    Hai người vừa ăn, nói chuyện tiếp tục.
    Lúc đó Bối Bối - bạn từ nhỏ của Luân Luân đi ngang, đứng bên ngoài quán nhìn thấy cảnh đó, cô cảm thấy bực tức. Ngọc lửa trong lòng cô lại nổi lên, cô đứng nhìn một hồi cuối cùng cũng mặt dày đi vào.

    "Xin chào, tớ là bạn từ nhỏ, thanh mai trúc mã của Luân Luân. Tớ đi ngang, sẵn tiện thấy hai cậu nên ghé vào, không biết tớ ngồi ở đây 'kế bên chỗ Luân Luân ngồi' có làm phiền hai cậu không?"

    Còn chưa chờ hai người trả lời, cô đã tự ý ngồi xuống cạnh Luân Luân. Luân Luân lúc đó cảm thấy rất phiền, định đuổi cô ta đi mà ai ngờ cô ta lại nhanh như vậy. Như Ngọc chưa hiểu gì, liếc liếc mắt ý hỏi ai vậy với Luân Luân. Cậu lắc đầu nhưng cô đã ngồi rồi.

    "À, không sao không sao cậu cứ ngồi." Như Ngọc miễn cưỡng nói.

    "Không được!" Luân Luân dùng khuôn mặt lạnh lùng nói với cô ta.

    "Hưm, sao vậy?" Bối Bối tỏ vẻ mặt "đáng thương" hỏi.


    "Tôi không thích cô, chúng ta đi!" Nói rồi cậu đứng dậy, kéo Như Ngọc đi.

    Như Ngọc vẫn chưa hiểu gì thì bị cậu kéo đi rồi. Ra đến ngoài quán ăn cô mới hỏi Luân Luân. Luân Luân không muốn trả lời nhưng vẫn phải đáp lại với tâm trạng khó chịu. Như Ngọc dường như cũng để ý thây nét mặt cậu hơi khó coi nên cũng im lặng theo cậu một hồi.

    "Sao vậy? Đó là bạn cậu mà. Chúng ta đi như vậy rồi ai thanh toán đây?"

    "Cứ để cho cô ta thanh toán đi. À, mà cũng không phải là bạn đâu, cậu cũng đừng để ý cô ta quá!" Cậu nói với giọng hơi khó chịu.

    "Ồ. Mà tớ cảm thấy cậu không mấy thích cô bạn đó đúng không? Từ lúc thấy cậu ta bước vào sắc mặt cậu hơi đơ lại rồi!"

    "Đi, đi đến công viên tớ kể cậu nghe. À mà tớ với cô ta không còn quan hệ gì nữa, cậu đừng hiểu lầm nha."

    Hai người cùng đi đến công viên. Còn về phần cô Bối Bối đó, lúc đang định đuổi theo Luân Luân thì bị phục vụ cản lại vì chưa thanh toán.

    "Cô ơi, làm phiền cô thanh toán cái ạ!" Phục vụ nói.


    "Cái gì? Bọn họ chưa thanh toán à?" Cô la lên.

    "Dạ chưa thưa cô."

    "Á á á á á á á.. trời ơi!" Cô hét toáng lên, trong quán ăn ai nấy đều nhìn cô.

    Cô la hét thì bị nhân viên quán nhắc nhở, cô đứng bực tức một hồi, tuy nói như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn phải thanh toán. Cô ra khỏi quán ăn, đi về với tâm trạng bực tức. Cô nghĩ không biết đó là ai mà anh Luân lại thân đến như vậy chứ? Phải hẹn cô ta nói chuyện thôi! Tránh "đêm dài lắm mộng".

    Luân Luân cùng Như Ngọc tới công viên, hai người mua đồ ăn, tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống. Sau đó Luân Luân bắt đầu kể: "..."

    HẾT CHƯƠNG 5

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
  7. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 6: Những lời tâm sự nho nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đến công viên, mua đồ ăn vặt, tìm một chỗ ngồi. Sau đó Luân Luân hơi ngậm ngùi một hồi. Như Ngọc biết mình nên mở lời trước cậu mới chịu kể nên đành lên tiếng trước.

    Như Ngọc: "Được rồi, cậu kể mình nghe thử đi!"

    Luân Luân: "Ừm.. ờ, cậu muốn nghe thật à?"

    "Chẳng phải cậu nói đến công viên rồi kể à? Được rồi, cậu không muốn kể thì thôi. Không sao!" Cô nói.

    Nghe như vậy Luân Luân hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm rồi kể:

    "Lúc nhỏ, nhà tớ và nhà cô ấy ở cạnh, ba mẹ tớ cũng qua lại với ba mẹ cậu ấy, nên cho hai người - là tớ và cô ấy làm quen. Mỗi ngày tớ và cô ấy đi học chung, dần dần cũng có nói chuyện. Nhà cô ấy rất giàu, còn nhà tớ lúc đó chỉ khá giả thôi. Vì nhà cô ấy giàu nên càng ngày càng hư hỏng; nhà cô ấy có quản gia, muốn gì thì được nấy; ba mẹ cô ấy cũng chiều theo. Có một thời gian mẹ tớ bị bệnh rất nặng, mẹ cô ấy cũng không cho qua lại với tớ nữa." Nói đến đây cậu im lặng.

    "Sao vậy?" Cô đang nghe hấp dẫn thì bị dừng lại nên hỏi.

    "À, ừm. Lúc đó mẹ tớ cần làm một cuộc phẫu thuật gấp, nhà tớ đi khắp nơi tìm mượn tiền, lúc đó mẹ tớ có nói không đủ thì qua mượn dì Mai - Mẹ của cô ấy. Tớ đi học về liền chạy qua mượn. Mẹ cô ấy thấy tớ qua mượn liền mắng cô ấy, nói cô ấy sau này không được chơi với tớ, nói mấy câu gì đó không được lịch sự rồi quăng tiền vào tớ bảo tránh xa cô ấy ra."

    "Ồ, tớ xin lỗi nha vì nhắc lại nỗi đau của cậu" Cô thành thật nói.

    "À, không sao đâu! Lúc đó tớ đã cố nhẫn nhịn để đi về, không nói gì về chuyện đó với mẹ cho đến tận bây giờ. Từ đó tớ luôn giữ khoảng cách, nhưng mà những việc cô ấy làm ngày càng khiến cho tớ không thích cô ấy. Chuyện đó mẹ tớ không biết nên hay mời cô ấy qua nhà ăn, tớ cũng phải ráng nhịn. Hồi cấp 3 cô cô ấy thích tớ, nhưng vì tớ biết rõ mà không thích nên cô ấy thường hay gây sự với bạn nữ học cùng lớp tớ. Tớ đã nói chuyện nghiêm túc với cô ấy nhiều lần nhưng cô ấy không quan tâm, cứ làm càng."

    "Ồ. Dị là đến bây giờ cô ấy còn thích cậu?" Cô hỏi.

    "Ừm."

    "Hèn gì nãy cậu ấy muốn ngồi kế cậu."

    "Thôi bỏ qua đi, chúng ta nói chuyện khác."

    "Ừm, hôm nay lại không mời được cậu bữa ăn rồi." Cô nói với giọng hơi hối tiếc.

    "Không sao. Hôm khác mời tớ cũng được!"

    "À! Cậu có việc gấp gì không?" Cô hỏi.

    "Không có. Có gì không?" Luân Luân trả lời.

    "Đi! Tớ đưa cậu đến một nơi, nơi đó từ lúc qua đây tớ hay thường đến chơi!" Cô vừa nói vừa đứng dậy kéo cậu đi theo.

    "Hả?" Luân Luân ngạc nhiên.

    Nơi mà cô dẫn Luân Luân đến chính là khu vui chơi ven bờ hồ. Nhìn mặt nước gợn sóng, như vậy cũng cảm thấy buồn. Cô nhớ lại lúc còn ở Việt Nam hay trốn ba mẹ đi chơi với nhóm bạn thân, bây giờ qua đây không quen ai cả, cảm thấy rất nhớ nhà. Cô đứng im lặng bên hồ một hồi rồi cũng nói:

    "Hồi lúc học tiểu học đến cấp 2, tớ từng bị chê vì ngoại hình rất nhiều, lúc đó tớ rất xấu. Nhưng tớ may mắn vì có những người bạn luôn ở bên cạnh an ủi tớ. Lúc đó tớ cũng không quan tâm ngoại hình cho lắm, nên cũng không để ý, chỉ quan trọng thành tích học tập thôi."

    "Nhưng bây giờ cậu cũng đẹp mà!" Luân Luân không biết nói gì hơn.

    "Đúng là bây giờ tớ đẹp hơn so với hồi đó. Nhưng mà đến bây giờ tớ mới biết ngoại hình quan trọng thế nào!"

    "Hồi đó tớ có thích một bạn, nhà bạn đấy rất giàu, cũng như vậy bạn đó cũng hơi bị hư hỏng. Tớ tỏ tình cậu ấy cũng chỉ vì thua một trò chơi, cậu ta từ chối. Cậu biết không? Thay vì từ chối tớ cậu ta còn đi nói xấu, bịa thêm chuyện về tớ. Tớ rất khó chịu nhưng cũng phải nhịn vì gia đình tớ ai cũng làm giáo viên cả!" Cô nói tiếp.

    "Ồ. Cậu qua đây có nhớ nhà không?" Luân Luân không biết nói gì nữa.

    "Có chứ! Ở đây không quen ai cả, cũng không nghe được tiếng nói của dân tộc mình nên cũng hơi buồn." Cô nói.

    "Ừm.. hay là.. cậu dạy mình tiếng Việt đi!" Luân Luân hơi ngại nói.

    "Được thôi! Khi nào rảnh đi nha."

    Nói chuyện xong hai người đi cùng đi chơi các trò chơi trong công viên, hai người chơi rất vui, cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa. Chơi một hồi cũng hết các trò chơi, hai người cảm thấy mệt nhưng rất vui.

    "Hôm nay cậu vui không?" Như Ngọc hỏi.

    "Vui lắm!" Cậu nói hơi cười.

    "Sao con người cậu chán thế?" Cô cười cười.

    "Ờm.. cậu vui không?"

    "Vui lắm nhưng cũng mệt" Cô vừa cười vừa nói.

    "Sau này có gì cậu cứ đến đây, đảm bảo cậu sẽ vui lên hơn!" Cô nói tiếp.

    "Ừm.. hôm nay cảm ơn cậu.. lâu rồi tớ mới vui như vậy." Luân Luân nói.

    "À mà cũng trễ rồi, về thôi."

    "Ừm."

    Hai người cùng đi về, trên đường đi trò chuyện rất nhiều, nhờ vậy hai người đỡ ngại hơn. Cũng cảm thấy hiểu rõ về đối phương hơn. Đến kí túc xá rồi.

    "Thôi tới rồi tạm biệt cậu trước nha!" Như Ngọc nói.

    "Ừm, bye bye cậu." Luân Luân vừa nói vừa vẫy tay.

    "Bye Bye, cậu về cẩn thận nha."

    "Ừm, cảm ơn cậu, bye bye."

    HẾT CHƯƠNG 6

    SẮP TỚI TỚ CÓ VIỆC BẬN CHẮC KHÔNG ĐĂNG MỖI NGÀY ĐƯỢC ĐÂU NHA, NHƯNG TỚ SẼ CỐ GẮNG ĐĂNG SỚM.

    THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
  8. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 7: Để tớ chở cậu về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như Ngọc về đến phòng, cả ba người trên giường đều bật dậy hỏi:

    "Như Ngọc, cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

    Cô nghe như vậy liền lấy điện thoại từ trong túi ra: "Hả? Sao trễ vậy?"

    Lần lượt ba người lên tiếng.

    Bối Vi: "Cậu đi đâu mà trễ vậy? Biết bọn tớ lo lắng lắm không?"

    Ngọc Liên: "Cậu mới đến đây chưa được bao lâu mà dám đi chơi khuya rồi ha!"

    Phương An tiếp lời: "Đúng đó, sau này cậu đừng về trễ nữa."

    Như Ngọc lên tiếng: "Thôi thôi thôi, mấy cậu đừng nói nữa, tớ biết rồi, tớ xin lỗi, được chưa?"

    "Mà cậu đi đâu mà về trễ thế?" Bối Vi hỏi.

    "À, hả? Tớ.. tớ.. tớ đi.. đi làm thêm, à đúng rồi tớ đi làm thêm!" Cô nói hơi ngắt quãng.

    "À, thì ra là đi làm thêm, mai mốt nhớ về sớm đó." Ngọc Liên nhắc nhở, Bối Vi và Phương An cũng gật đầu theo.

    "Ừm, tớ biết rồi, thôi tớ đi tắm nha." Cô nói.

    "Cậu đi tắm nhanh đi, kẻo tắm trễ mắc công bệnh á!" Phương An cũng lên tiếng.

    "Tớ biết rồi!"

    Nói xong, cô lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.

    Cô tắm xong đi ra thì thấy mọi người đều nằm rã rời rời trên giường hết. Thấy vậy nên cô mới hỏi:

    "Mấy cậu ngủ chưa vậy? Sao nhìn ai cũng mệt thế?"

    "Chưa!" Cả ba người lên tiếng cùng một lúc.

    "Cậu biết không? Lúc cậu đi làm thêm thì bọn tớ ở đây phải dọn phòng nè!" Ngọc Liên kể.

    "Đúng đó, đột nhiên cô trông coi kí túc xá liền kiểm tra phòng đột ngột, bắt bọn tớ dọn sạch sẽ, kiểm tra xong cô mới chịu về!" Đến lượt Phương An và Bối Vi nói.

    "Ồ, vậy hả? Mệt cho mấy cậu rồi. Ngày mai đi, ngày mai các rảnh không? Tớ mời các cậu một bữa!" Cô tự tin nói.

    "Được thôi! Ok luôn! Vậy phải cảm ơn cậu trước nha" Ba người lần lượt nói.

    "Thôi tối rồi, các cậu cũng ngủ đi, sáng mai còn đi học. Ngủ ngon nha." Như Ngọc nói.

    "Ngủ ngon. Ngủ ngon. Ngủ ngon" Ba người đều nói.

    Cô tắt đèn phòng, sao đó leo lên giường. Cô chưa ngủ ngay, lập tức mở điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ. Tuy cô không biết mẹ mình ngủ chưa, nhưng vì đã hứa với mẹ khi nào về sẽ nhắn nên cô cũng gửi tin nhắn đi. Cô lướt facebook, weibo trong lúc đợi tin nhắn của mẹ. Cuối cùng cũng không uổng công cô đợi một hồi, mẹ cô cũng nhắn lại.


    "Mẹ, mẹ ngủ chưa? Con đi chơi vui quá nên quên nhắn mẹ luôn, con mới về nè." Tin nhắn của cô gửi đi.

    Một lát sau mẹ cô liền trả lời lại: "Mẹ chưa ngủ, hôm nay đi chơi vui lắm hả con?"

    "Dạ vui lắm, mẹ khỏe không?" Thấy tin nhắn cô lập tức trả lời lại.

    "Mẹ khỏe, con bữa nay sao rồi? Bên con giờ này chắc cũng trễ rồi hả?"

    "Dạ, con khỏe, bữa nay đi chơi rất vui, còn quen được bạn mới. Giờ này ở chỗ con cũng gần 10 giờ rồi mẹ."

    "Vậy thôi, con ngủ sớm đi nha. Có gì thì gọi cho mẹ."

    "Dạ mẹ ngủ ngon."

    Mẹ cô không trả lời lại, chỉ thả icon tim trên tin nhắn của cô. Cô tắt điện thoại đi ngủ, cô chìm vào giấc ngủ.

    Phía bên phòng Luân Luân.

    Luân Luân vừa về đến phòng Tạ Vũ cũng lập tức hỏi thăm ngay:

    "Nè! Cậu đi đâu mà giờ này mới về vậy? Có bao giờ cậu đi về trễ như vậy đâu!"


    Luân Luân không trả lời.

    Tạ Vũ nói tiếp: "Nè! Cậu đừng có lấy cái bộ mặt lạnh lùng nói chuyện với tớ nha. Nói tớ nghe đi, tớ tò mò lắm luôn á!"

    Luân Luân vẫn tiếp tục im lặng, không ngó ngàng đến Tạ Vũ.

    Tạ Vũ tiếp tục: "Nè! Đừng tưởng tớ không biết gì nha. Khai mau đi còn hơn đợi tớ nói ra. Nói chuyện với ai kia có dùng cái bộ mặt lạnh lùng này không hả? Nói chuyện với tớ thì dị đó. Hứ"

    Cuối cùng cậu cũng lên tiếng: "Lắm chuyện!" Cậu vừa nói vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Vũ.

    Tạ Vũ cuối cùng cũng chịu im lặng lên giường ngủ. Luân Luân đi tắm, cậu tắm xong ra ngoài ngồi vào bàn học, mở laptop ra, lần này không phải là xem thí nghiệm gì đó, mà là phương pháp học tiếng Việt. Tạ Vũ tuy trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, nhìn thấy cậu mở laptop lên liền ngồi dậy xem. Vì giường của hai người đối nhau nên cậu nhìn không mấy rõ lắm, chỉ đọc được mấy chữ "cách học tiếng Việt" gì đó; cậu ngẩn người một hồi cũng hiểu ra vấn đền nên lại lên tiếng trêu chọc:

    "Ây da! Cuối cùng cậu cũng trưởng thành rồi. Không xem ba cái thí nghiệm gì đó nữa, mà đi xem" cách học tiếng Việt "gì đó là sao ta?" Cậu ngừng một hồi rồi nói tiếp: "À, bắt đầu học tiếng của bạn gái tương lai rồi đó hả?"

    Nghe Tạ Vũ nói xong câu đó, Luân Luân mặt hơi đỏ, ánh mắt nhìn lên trên giường Tạ Vũ. Tạ Vũ biết mình lại chọc phải gì nữa rồi nên im lặng nằm xuống ngủ. Luân Luân đọc một hồi rồi cũng tắt máy, lên giường ngủ. Cậu nằm suy nghĩ một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau Luân Luân đem đồ ăn sáng qua kí túc cho Như Ngọc, cô cũng cảm thấy lạ nên bảo cậu gửi ở chỗ cô trước cửa khu vực kí túc là được. Mấy bạn cùng phòng cậu thấy "có chuyện" rồi nên trêu chọc cô.

    "Như Ngọc của chúng ta bắt đầu yêu đương rồi à?" Ngọc Liên trêu cậu.

    "Đâu có! Thôi mấy cậu nhanh đi, trễ giờ học bây giờ!" Cô nói.

    "Xong rồi, đi thôi!" Bối Vi kéo Phương An.

    Bốn người cùng nhau đi xuống kí túc, Như Ngọc xém tí nữa quên lấy đồ ăn Luân Luân tặng, may mà Bối Vi nhắc cậu. Cậu đi lấy đồ ăn nhưng không kịp ăn vì đến giờ học. Cậu cũng đành nhịn để tan học ăn. Tan học cô vừa đi cùng Bối Vi, vừa ăn bánh Luân Luân tặng. Luân Luân đạp xe ngang đó, Bối Vi thấy cậu liền viện cớ đi ra chỗ khác cho hai người nói chuyện.

    "Sao giờ này cậu mới ăn sáng?" Luân Luân dừng xe lại hỏi.

    "À, cái đó tại vì buổi sáng tớ ăn không kịp, cảm ơn bữa sáng của cậu nha!" Cô cười nói.

    "Không có gì. Sau này cậu nhớ ăn đúng giờ."

    "Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu!"

    Nói chuyện một hồi, Luân Luân tỏ ý muốn chở cô về. Tuy không nói bằng lời nhưng cô cũng hiểu ý của cậu.

    "Hả? Cậu.. cậu.. chở mình?" Cô ngạc nhiên hỏi.


    "Ừm, lên đi. Tớ chở cậu về."

    "Thật á? Cậu chở tớ về thật á?" Cô ngạc nhiên hỏi lại lần nữa.

    "Ừm."

    "Vậy tớ lên nha!"

    "Ừ."


    Nói xong cậu leo lên yên xe Luân Luân ngồi: "Đi thôi!"

    Trên đường đi hai người cùng trò chuyện, tuy mới quen Luân Luân, nhưng cô cũng không hiểu mình cứ cảm thấy hơi thích cậu ấy. Cứ nhớ tới những lần cậu ấy nhờ cậu dạy tiếng Việt thì cảm thấy có dì đó là lạ, nhưng nghĩ hoài rất mệt, nên cô cũng bỏ suy nghĩ đó.

    "Ừm.. khi nào cậu rảnh có thể dạy mình tiếng Việt không?" Luân Luân ngại nói.

    "Được chứ! Cậu thích học tiếng Việt lắm à?" Cô hỏi.

    "À, ừm.. cứ coi như vậy đi."

    "Vậy lần sau phụ đạo xong tớ dạy cậu!"

    "Được thôi! Cảm ơn cậu trước."

    Hai người trò chuyện một hồi cũng đến nơi. Luân Luân "thả" cô xuống.

    "Hôm nay cảm ơn cậu chở tớ về nhé!" Như Ngọc nói.

    "Không gì. Tớ đi trước nha." Luân Luân trả lời lại.

    "Ừm, bye bye." Cô vừa nói vừa vẫy tay.

    "Bye bye!"

    HẾT CHƯƠNG 7

    SẮP TỚI TỚ CÓ VIỆC BẬN CHẮC KHÔNG ĐĂNG MỖI NGÀY ĐƯỢC ĐÂU NHA, NHƯNG TỚ SẼ CỐ GẮNG ĐĂNG SỚM.

    THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
  9. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 8: Chuyện ở quán cafe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như Ngọc xuống xe, cảm ơn và tạm biệt Luân Luân. Cô chờ Luân Luân đi xong, mới vội vã chạy đến quán cafe sau trường. Là Bối Bối hẹn cô ra nói chuyện. Cô định rủ Bối Vi đi theo, nhưng lúc gặp Luân Luân thì Bối Vi đã đi mất rồi, giờ chỉ còn mình cô. Cô vừa đi vừa suy nghĩ "Cậu ta hẹn mình ra để làm gì nhỉ? Không phải ghen à? Ủa? Mà mình có làm gì cậu ta đâu? Không lẽ cậu ta thấy mình chơi Luân Luân nên không ưa mình? Nếu mà như vậy có khi nào.. cậu ta diệt khẩu mình luôn không? Ấy, không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy.". Trong lúc đang suy nghĩ, cậu đi đụng trúng một người. Cậu ngẩn đầu lên trong tâm trí cậu bây giờ hiện lên chữ *sao mà đẹp trai quá*, cậu ngẩn người nhìn cậu kia một hồi. Cậu bạn kia thấy vậy liền quơ quơ tay trước mặt cô:

    "Nè! Nè, bạn gì ơi, bạn có sao không?"

    "À, tớ không sao. Xin lỗi cậu nha!" Cô "hoàn hồn" nói.

    "Vậy thôi nha, tớ đi trước. Lần sau nhớ cẩn thận hơn đó." Cậu nói rồi đi luôn.

    "À, cảm ơn cậu. Cho tớ xin lỗi nha."

    Nói rồi cô cũng đi luôn. Cô đi bộ được một hồi cũng tới quán cafe. Cô đứng trước quán suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng bước vào. Vừa bước vào, cô thấy Bối Bối đang ngồi bàn trong, cô đi tới ngồi xuống. Bối Bối thấy cô liền nói:

    "Hôm nay tôi hẹn cô ra là có việc để hỏi."

    "À. Cậu.. có gì thì hỏi đi." Như Ngọc nói giọng như bị ép.

    "Vậy tôi cũng vào thẳng vấn đề luôn."

    "Ừ."

    "Cô với Luân Luân có quan hệ gì? Tại sao tôi thấy cô với anh ấy thân thiết thế?"

    "Tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè. Anh ấy chỉ là giáo viên phụ đạo cho tôi."

    "Vậy sao hôm qua tôi thấy cô đi ăn cùng anh ấy?"


    "Hôm đó chỉ là tan học sớm, cậu ấy rủ tôi đi ăn, tôi cũng rảnh nên đi thôi." Cô trả lời đơn giản.

    "À, thế à? Chưa quen bao lâu mà đã đi ăn rồi à? Vậy tôi cũng nói thẳng luôn. Tôi là bạn lớn lên cùng anh ấy, là thanh mai trúc mã, không vì lần đó mẹ tôi xúc phạm anh ấy thì bây giờ mối quan hệ của tôi và anh ấy có lẽ hơn bây giờ rất nhiều. Tôi cũng mong cô không nên tiếp xúc với anh ấy quá nhiều, nói thẳng là tránh xa." Bối Bối vừa nói vừa đẩy một ít tiền ra trước mặt cô.

    "Vậy bây giờ tôi cũng nói thẳng luôn. Thứ nhất, tôi và Luân Luân cũng chỉ là bạn bình thường, cô không có quyền cấm tôi tiếp xúc với Luân Luân. Thứ hai, còn về chuyện mẹ cô và cậu ấy thì tôi cũng đã nghe qua, nếu cậu thực sự thích Luân Luân thì tại sao lúc đó cậu không ra mặt bảo vệ cậu ấy chứ? Tại sao phải đợi đến bây giờ? Thứ ba, tôi cứ thích tiếp xúc với Luân Luân đó thì sao, cậu làm được gì tôi? Cuối cùng, mong cậu hãy về tự xem lại bản thân mình." Cô nói xong thì đứng dậy định đi ra quán.

    Ai ngờ cô vừa đứng dậy, Bối Bối dơ tay lên định đánh cô. Luân Luân ở ngoài thấy vậy liền chạy vào, cầm chặt tay Bối Bối.

    "Cô định làm gì cậu ấy?" Luân Luân cầm chặt tay Bối Bối nói.

    "Anh Luân Luân, em có làm gì đâu." Cô vừa vừa nói vừa buông tay xuống.

    "Tôi mong cậu đừng làm phiền bạn tôi nữa!" Cậu buông tay Bối Bối xuống.

    "Anh Luân Luân, em có làm gì đâu. Là cô, cô ấy làm đấy!" Bối Bối chỉ tay vào Như Ngọc mà nói.

    "Nè! Tôi chưa làm gì cậu mà, nói gì kì cục thế!" Cô tức giận lên tiếng.

    "Cô có thôi đi không? Đi! Chúng ta đi!" Luân Luân vừa nói vừa kéo tay cô đi.

    Trong lòng cô lúc này toàn nghĩ thứ gì đâu không: "Á, chắc xỉu quá, được thần tượng kéo tay đi kìa.. ủa? Mà có khi nào cậu ta thích mình không? Thôi, bớt ảo tưởng đi Như Ngọc". Mấy suy nghĩ kiểu như vậy cô mau chóng gạt qua một bên, không để ý.

    Luân Luân kéo cô ra khỏi quán, đến bờ hồ bên cạnh. Hai người đứng thất thần một hồi, một bầu không khí ngại ngùng bao trùm xung quanh hai người. Cô đứng một hồi lâu thấy hơi ngại nên cũng lên tiếng:

    "À.. ừm.. lúc nãy cảm ơn cậu. Tớ cũng không biết tại sao mình nói như vậy nữa, cũng xin lỗi cậu."

    "Ừm.. không có gì." Luân Luân ngại ngùng nói.

    "Sao lúc nãy cậu ở đó vậy? Không phải cậu về kí túc rồi à?" Như Ngọc "đa nghi" hỏi. Thật ra không phải vô tình đi ngang mà là thấy nghi nghi cô nên đi theo quan sát.

    "Ừm.. lúc nãy là.. là tớ nhớ cần có đồ phải mua nên quay lại mua, vô tình đi ngang thôi" Cậu ấp úng một hồi cũng ra.

    "Ồ, vậy cảm ơn cậu nha." Cô nói giọng hơi trẻ con.

    Luân Luân không nói mà chỉ cười ngượng rồi gật đầu. Hai người đứng ở đó một hồi, cũng không biết nói gì nữa. Cứ đứng im lặng.

    "À, tớ có việc rồi, tớ đi trước nha! Lần này cảm ơn cậu." Cô nói.

    "Ừm, cậu đi đi, tớ cũng phải về kí túc xá rồi!"

    Hai người tạm biệt nhau, quay về kí túc xá.

    Bên Bối Vi sau khi tạm biệt Như Ngọc về kí túc.

    Trên đường về, cô gặp lại bạn học cũ, nhìn là rất đàng hoàng nhưng ai ngờ lại là một tên biến thái. Cậu ta đứng nói chuyện với cô một hồi thì nảy sinh ý đồ xấu, cố tình mời cô đi ăn cơm. Cô dường như một phần nào đó cũng cảm nhận được hắn không có ý tốt nên tìm cớ né tránh. Cậu ta ngày càng tiến gần cô hơn, cậu ta định "giở trò", hôm nay đường cô đi lại vắng nên không có ai cả.

    May mà lúc đó Tạ Vũ vô tình đi ngang, thấy như vậy nên lao vào đánh tên kia, tên kia không dám phản kháng lại vì đang yếu thế.

    Tạ Vũ: "Cút! Nhanh! Sau này còn đụng bạn tao nữa thì coi chừng!"

    Tên kia nghe như vậy cũng hơi sợ hãi, Tạ Vũ buông ra, hắn chạy đi, chạy trốn mà cũng không quên nhắc nhở hai người bọn họ: "Đừng để tao gặp lại hai bọn bây đó, nhất là Bối Vi đó."

    Đợi hắn chạy đi rồi, Tạ Vũ liền chạy qua bên Bối Vi hỏi thăm:

    "Cậu có sao không?"

    "À, tớ không sao đâu. Cảm ơn cậu nhiều nha." Cô nói nhỏ nhẹ.

    "Hay là về chung đi, tớ cũng không yên tâm để một cô gái như cậu đi một mình."

    "Ừm cũng được, tùy cậu thôi."

    "Đi thôi! Tớ đưa cậu về." Tạ Vũ vừa đi vừa "quắt" tay gọi Bối Vi lại đây.

    Hai người cùng nhau đi về. Trên đường đi Tạ Vũ hỏi:

    "Tên hồi nãy quen biết cậu sao?"

    "À, đó là bạn học cũ, tớ cũng không ngờ cậu ta lại như vậy." Bối Vi nói.

    "Ồ, Như Ngọc đâu rồi, sao hôm nay không về cùng cậu?" Tạ Vũ thắc mắc.

    "Cậu ấy á? Đi với Luân Luân nhà cậu rồi."

    "Ồ. Đúng là bỏ bạn mà! Hay sau này tớ đưa cậu về, đi học cùng cậu, dù gì Luân Luân chắc chắn sẽ chở Như Ngọc về rồi!"

    "Hả? À, cũng được thôi, tùy cậu." Bối Vi hơi ngại.

    "Vậy quyết định như vậy đi nha, sau này mỗi buổi học tớ đều đợi cậu ở dưới lớp nha!"

    "Ừm, cảm ơn cậu trước nha."

    Hai người nói chuyện được một hồi cũng tới kí túc xá của Bối Vi. Bối Vi cảm ơn và tạm biệt cậu.


    "Cảm ơn cậu nha. Cậu về cẩn thận. Bye bye." Bối Vi nói.

    "Ừm vậy tớ về trước nha. Mai tớ qua rủ cậu đó! Bye bye."

    "Ok. Bye bye." Bối Vi vẫy tay tạm biệt Tạ Vũ.

    HẾT CHƯƠNG 8

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ <3

    MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ TÁC PHẨM ĐẦU TAY CỦA MÌNH <3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
  10. TrânTrương Hamster

    Bài viết:
    56
    Chương 9: Bối Vi nhanh lên! - Toang!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bối Vi tạm biệt Tạ Vũ, định vào kí túc xá thì gặp Như Ngọc. Cô thấy Bối Vi liền hối hả chạy nhanh lại để "lôi kéo" Bối Vi. Bối Vi thấy cô chạy nhanh quá, sợ cô ngã.

    "Bối Vi, Bối Vi, đợi tớ, đợi tớ!" Cậu vừa chạy vừa nói lớn,

    "Hả? Từ từ thôi Như Ngọc, tớ đợi cậu, coi chừng té đó, từ từ thôi!" Bối Vi thấy như vậy dừng lại nói.

    "Nè, Bối Vi, lúc nãy sau cậu bỏ tớ vậy? Tớ còn định rủ cậu đi mua đồ nữa" Cô đến chỗ Bối Vi gấp gáp nói.

    "Nãy tại tớ thấy cậu với Luân Luân đi chung nên tớ mới đi riêng." Bối Vi ngạc nhiên nói,

    "Ờ. Tớ biết rồi. Thôi, về kí túc đi, tớ kể cậu nghe việc này."

    "Ừm, về thôi."

    Hai người về đến kí túc. Trong phòng kí túc này chỉ có Bối Vi và cô biết và quen Luân Luân, nên cô chỉ có thể nói cho Bối Vi nghe thôi! Mà lúc này trong phòng còn có Ngọc Liên và Phương An chưa biết chuyện đó. Nên cô đi qua kéo Bối Vi qua chỗ mình. Bối Vi cũng nghe theo.

    "Cậu làm gì vậy? Tớ còn chưa dọn đồ xong mà! Tớ biết cậu có chuyện muốn nói, nhưng phải chờ mình dọn đồ xong đã!" Bối Vi nói nhỏ.

    "Tớ biết! Nhưng chuyện này chỉ có thể nói cho cậu thôi! Cậu dọn đồ nhanh lên đi, chuyện này gấp lắm!" Cô nói giọng gấp gáp.

    "Cậu có chuyện gì? Đợi tớ dọn đồ xong hẵn nói!" Bối Vi thản nhiên nói.

    "Vậy cậu dọn đồ đi, tớ ra ngoài đợi cậu!" Như Ngọc nói.

    Cô nói xong thì đi ra ngoài đợi Bối Vi. Bối Vi ở trong thu xếp đồ đạc một hồi cũng xong. Cô đi ra ngoài. Như Ngọc thấy cô liền vẫy vẫy tay cô như vậy cũng đi lại chỗ Như Ngọc đang đứng.

    Bối Vi hỏi: "Cậu gọi tớ ra đây là có việc gì?"

    Như Ngọc: "À, cái đó hả. Tìm một quán cafe hẵn rồi tớ nói với cậu."

    Nói xong hai người đi vào một quán cafe gần đó, nói là quán cafe nhưng có đủ loại nước, đồ ăn vặt.

    Phía bên Tạ Vũ, Luân Luân.

    Luân Luân chở Như Ngọc về đến kí túc xá. Rồi đạp xe về thẳng kí túc của mình luôn. Cậu đi được một hồi thì Tạ Vũ cũng đưa Bối Vi về đến đó. Cậu cũng tạm biệt cô, rồi thong thả đi bộ về kí túc.

    Luân Luân về đến kí túc, lần này việc cậu làm đầu tiên không phải là cất đồ rồi mở laptop nữa, mà là cất đồ rồi tìm kiếm sách trên kệ sách. Cậu tìm được một hồi thì không thấy, lúc đó Tạ Vũ cũng vừa về tới. Cậu cũng nhận ra Luân Luân không mở laptop nữa mà là tìm sách nên lên tiếng hỏi:

    "Nè! Cậu tìm sách gì vậy? Không mở laptop nữa à?"

    "Tìm sách!" Cậu nói.

    "Tớ biết rồi! Mà cậu đang tìm sách gì? Để tớ tìm phụ." Tạ Vũ tỏ ý tốt; nhưng thật sự là tò mò thôi!

    "Không cần!" Cậu lạnh lùng nói.


    "Không cần thì thôi vậy. Người ta có ý tốt muốn giúp mà không được!" Tạ Vũ nói xong cũng làm việc riêng của mình, không để ý nữa.

    Cậu tìm một hồi, cảm thấy ở trong phòng mình không có nên quyết định lên thư viện một chuyến. Cậu là nhân viên làm thêm của thư viện. Đến thư viện cậu lập tức tìm sách. Tìm một hồi cũng thấy, cậu liền đi mượn về. Cô Thanh Thu - là người giữ thư viện (tớ cũng không biết nói sao nữa, nhưng đại khái là chủ nhiệm thư viện) thấy cậu mượn sách này cũng cảm thấy lạ. Nhưng là giáo viên không nên thắc mắc nhiều nên cô cũng bỏ qua, không để ý nữa.

    Cậu mượn được sách rồi thì lập tức quay về phòng kí túc.

    Quay lại bên Như Ngọc và Bối Vi.

    Nói rồi cô dẫn Bối Vi đến một quán cafe gần đó. Hai người vào quán tìm chỗ ngồi rồi gọi món.

    "Nè, Bối Vi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu. Vì cậu và tớ chơi thân, cũng vì cậu và tớ đều quen biết Luân Luân." Cô nói với Bối Vi.

    "Ừm, cậu cứ nói đi, cần mình giúp gì hả?" Bối Vi hỏi ngược lại.

    "Không có. Thì là.." Như Ngọc.


    Nói xong cô kể một lượt sự việc lúc trưa cho Bối Vi nghe. Vì cô mới qua đây không được bao lâu nên nói tiếng Trung cũng khá chậm. Nhờ vậy mà trong quá trình cô kể Bối Vi cũng nghe rõ và hiểu được vấn đề. Sau khi cô kể xong, Bối Vi im lặng một hơi rồi cũng nói:

    "À, thì ra là vậy. Không ngờ Luân Luân lại có một người bạn như vậy."

    "Không phải lỗi của cậu ấy! Cậu ấy từ lâu đã không còn quan hệ với cô ấy rồi! Chỉ là cô ấy cứ thích Luân Luân!" Như Ngọc giải thích.

    "À, sao mà giải thích gấp thế? Đừng nói là thích người ta rồi nha!" Bối Vi trêu chọc.

    "Không có mà! Tớ chỉ thấy tội nghiệp cho cậu ấy thôi!" Mặt cô hơi đỏ nói.

    "Tóm lại là thích người ta rồi! À mà khoan, đang bàn chuyện kia mà xém nữa là lạc đề rồi!"

    Tuy Bối Vi là người chăm học, nhưng nói về mấy chuyện đó cũng có hứng thú. Tuy lúc đầu làm quen thấy cô rất hiền nhưng dần dần thân rồi thì không còn là "hiền" nữa.

    "Thôi, bỏ qua đi. Nhưng mà nói thẳng tớ cảm thấy cái cô Bối Bối đó không hề có ý tốt." Cô nghiêm túc nói.

    "Ừm, nghe cậu kể cũng đúng. Nhưng mà nói thẳng thì cái cô đó giống như" trà xanh ", là người thứ ba chen vào chuyện của cậu và Luân Luân. Mà cậu nói Luân Luân dắt tay cậu đi khỏi đó luôn à?" Lúc nói câu này Bối Vi có vẻ hơi lỡ lời.

    "Đúng rồi, là thật đó, lúc đó tớ cũng hơi bất ngờ!"

    "Nói như vậy không chừng cậu ta thích cậu thật đó!" Bối Vi lại tiếp tục trêu chọc.

    Hai người ngồi "tám" cả buổi, có vẻ như nói về cô Bối Bối đó rất vui ấy nhỉ? Hai người nói không biết bao nhiêu là chuyện, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Có lẽ như Bối Vi là người bạn thân ở bên đây - Trung Quốc của Như Ngọc. Có Bối Vi làm bạn ở đây, Như Ngọc cảm thấy rất vui. Hai người cứ như chị em ruột, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.

    Nói chuyện được một lúc thì Bối Vi chợt nhớ ra chuyện lúc trên đường về, cô cũng thuật lại cho Như Ngọc nghe. Như Ngọc nghe xong, não cô như đang "lag", Bối Vi nói rất nhanh, cô chưa kịp nghe được gì thì đã hết chuyện rồi. Bối Vi đành phải thuật lại một lần nữa cho cô nghe.
    Cuối cùng cô hiểu ra vấn đề.

    "Cái cậu bạn cũ gì đó của cậu ghê quá! Sau này đừng có về một mình nữa! À quên, sau này có Tạ Vũ về cùng rồi còn gì! Bỏ mặc một mình tớ." Như Ngọc chất vấn.

    "Thôi mà. Chẳng phải hôm nay cậu cùng Luân Luân đi bỏ mặt tớ sao?" Bối Vi "cãi" ngược lại.

    "Ờ, tớ biết lỗi rồi, xin lỗi cậu!" Như Ngọc tỏ vẻ mặt đáng thương nói.

    "Thôi thôi, cũng trễ rồi, hay đi kiếm quán gì đó ăn chiều cho rồi hẵn về."

    "Ừm cũng được, đi thôi."


    Cô nói rồi đứng dậy lấy túi, đi đến quầy phục vụ để thanh toán. Cô nói Bối Vi ra ngoài đợi cô. Có điều này hai người không biết, đó là trong quá trình hai người nói chuyện đã bị nghe lén; là Bối Bối thuê người theo dõi Như Ngọc vô tình nghe được.

    Bối Vi đợi một hồi cô cũng đi ra. Cô đứng nói chuyện một hồi với Bối Vi thì mới đi bộ qua quán ăn. Trên đường đi, cô nói với Bối Vi là hai người đang bị theo dõi. Bối Vi nghe xong hơi sốc, rồi chuyển sang sợ hãi. Bối Vi hỏi cô có đắc tội ai không. Cô lập tức trả lời lại là không có vì mới qua bên đây chưa được bao lâu, có quen ai đâu mà gây sự. Nói một hồi cô mới nhớ, có một người đó là Bối Bối.


    "Bối Vi, tớ nhớ ra rồi, có khi nào là người của Bối Bối không?"

    "Cũng có thể lắm, dù gì cậu ta cũng không phải loại người tốt gì cả!" Bối Vi hơi sợ nói.

    "Tìm chỗ" cắt đuôi "hắn rồi tính sau. Bối Vi cậu đi nhanh theo tớ đi!" Như Ngọc nói gấp.

    "Ừm! Nhanh nhanh, ghê quá!"

    Hai người "đi không nhìn đường" muốn mau chóng thoát khỏi tên theo dõi đó. Bỗng nhiên, Như Ngọc đụng phải một người. Hai người hoảng hồn la lên: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tha cho tụi tui đi, tụi tui có làm gì cậu đâu, làm ơn, xin cậu đó!".

    HẾT CHƯƠNG 9

    MỖI NGÀY TỚ ĐĂNG MỘT CHƯƠNG NHA. THANKS CÁC BẠN ĐỘC GIẢ<3

    MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ TÁC PHẨM ĐẦU TAY CỦA MÌNH<3
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng bảy 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...