Truyện Ngắn Hai Năm Của Thanh Xuân - Vĩ Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vĩ Dương, 26 Tháng năm 2019.

  1. Vĩ Dương

    Bài viết:
    10
    Hai năm của thanh xuân - Vĩ Dương

    Chương 1: Lần đầu gặp gỡ của chúng ta

    Năm nay tôi mười bảy tuổi, không còn bao nhiêu tháng nữa là tôi đã bước qua con số mười tám, độ tuổi đẹp nhất dành cho cô thiếu nữ xinh đẹp, nó thật sự quá là nhanh, tới độ mà tôi không kịp ghi lại quá trình trải qua một cái xuân đẹp đẽ này nữa. Đây chắc hẳn là khoảng thời gian làm cho tôi lớn hơn rất nhiều, giai đoạn mà biến một con bé chỉ biết vui chơi nói cười trở thành một cô gái biết suy nghĩ hơn, biết tính toán hơn và biết lo cho tương lai hơn.

    Cách đây không lâu, tôi đã đường đường chính chính mà bước chân qua cái cổng lớn kia, xông pha cùng bao nhiêu con người để nhẹ nhàng đặt chân vào cái lớp học khích tiếng của trường cấp ba trong huyện tôi. Lớp học này là quy tựu từ những bộ mặt đắc giá của những trường cấp hai lớn trong huyện, tôi không biết là do mình may mắn truyền kiếp hay là giỏi thật sự mà lại bước chân được vào nơi đây, bởi những ngôi trường mà tôi từng học luôn nằm ở trong rừng trong rú, lúc đó người ta vẫn còn gọi nó là vùng sâu vùng xa. Trong cái khung cảnh lớp học mới mẻ này, tôi thật sự có chút không quen, nào là thiết bị hiện đại, bàn ghế sạch sẽ, không gian rộng rãi, thoải mái, không chỉ sự khác biệt về cảnh thật, mà con người sống ở đây vì có đủ tiện nghi hơn nên cũng có chút khác biệt, không chỉ về giáo viên mà là cả học sinh.

    Bởi vì có chút nôn nóng nên tôi đến lớp khá sớm, nói là sớm nhưng thực chất từ "sớm" này chỉ dành riêng cho một đứa lười biếng như tôi thôi, khi bước vào lớp thì đã có khoảng chừng nửa lớp đã ngồi ổn định vào chỗ, tôi dám cá chúng nó cũng sẽ giống tôi đang rất nôn nóng về môi trường mới này, nếu không thì cũng là ưu tiên địa thế, cũng để chiếm chỗ ngồi. Tôi cũng chẳng quan tâm về vấn đề ngồi ở đâu là tốt nhất, thế nên đặt mông lên tùy ý một chỗ, miễn là chỗ đó giúp tôi quan sát rõ ràng từng sắc thái của bọn người thần thánh này, với tôi nhìn được gương mặt của người chợ huyện là điều tò mò nhất lúc này. Ánh mắt của tôi đảo liên tục từ người này sang người khác, việc quan sát những người bạn mới đang dần làm tôi chán ghét thì bỗng nhiên trước mắt tôi xuất hiện hai đứa con gái, đồng phục trường cấp hai của chúng là một ngôi trường mà trong từ điển ngôn từ của tôi gọi đó là "trường người ta", ngôi trường lớn, được cấp là ngôi trường đạt chuẩn quốc gia, trong hai đứa con gái này có một điểm giống nhau là xinh, còn lại đứa thì đeo kính, đứa thì không, trong đó có một con bé luôn chiếm khiến tôi phải nhìn mãi, nó có cặp mắt to ơi là to, nước da thì trắng trẻo, đôi môi thì hồng hào có vẻ do sự góp sức của son môi, thân hình có vẻ nhỏ bé hơn tôi, nhưng cũng không tới nổi gầy gò mà chỉ là nhỏ con, điểm làm tôi ấn tượng nhất với cô gái này chính là nốt ruồi nằm ở đuôi chân mày bên trái, cho đến khi cả hai ngồi xuống cạnh bàn của tôi thì tôi mới dừng lại ngay ánh mắt kì dị của mình. Tất cả ngay lúc này với tôi vẫn đều là sự xa lạ đến khó tả, chỉ duy nhất một con người ngồi bên cạnh tôi, cũng không biết tôi nên cảm ơn nó vì đã đi theo tôi đến tận nơi xa xôi này hay phải tự cảm thấy mình xui xẻo khi phải gặp nó lần nữa tại nơi này, bởi từ mẫu giáo đến ngày hôm nay chúng tôi phải luôn đối địch với nhau trong mọi tình huống, người bị ép phải đấu với nó lại là tôi, bởi vì sao, tôi quá giỏi mà, nó cứ muốn đấu với tôi cho dù sẽ lại bị thương, với tôi quả thật là mệt mỏi, mặc dù là đối thủ với nhau, nhưng tôi vẫn là bạn với nhau, tôi cũng không hề muốn ai phải đau đớn vì tôi, nên trong mọi cuộc, nếu hợp lí, tôi sẽ luôn nhường cho nhỏ này, còn việc mà ai đó bị thương, tôi xin khẳng định lại rằng, chỉ là do người đó quá cố chấp thôi, nói sau đi nữa thì có nó, tôi cũng bớt đi một phần nào cô đơn trong môi trường mới này.
     
  2. Vĩ Dương

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Bạn có thích không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có vẻ vừa tìm được một chút ít oxy cho mình thì bỗng nhiên như có người đang nắm thóp lấy mũi của tôi, trong giai đoạn tôi vừa đông cứng chừng ba giây bởi vì gương mặt lạnh lùng, đôi mày khá rậm và đôi môi đỏ chót của giáo viên chủ nhiệm vừa mới bước vào, danh tiếng của cô ấy trong trường này, phải nói đến hai chữ "cao cấp", anh chị lớp trước có bảo chúng tôi: "Chúng mày cầu trời khấn phật mà tránh được lí Lan, thì lúc đấy xem như cuộc sống của chúng bây được an bài phần nào", và đây vị anh hùng làm rạng danh lịch sử ngôi trường cấp ba, người mang tên Lan, dạy lí, mà biệt danh trong trường đó là lí Lan, người có tiếng nói quyền lực, đôi mắt thần kì, và bàn tay chính xác từng khoảnh khắc, nói đến đó cũng cho học sinh mới vào biết được tiên giới là nằm ở đâu, nơi nào là chỗ dành cho hạ giới.

    Trong khoảnh khắc gần như sinh tử thì tôi lại được cứu thoát bởi vì một giọng nói ngọt ngào, nó dễ chịu tới mức mà tim tôi cũng muốn tan chảy cả hết đây, lại một lần nữa cô bạn này đã thu hút được sự chú ý của tôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi cảm thấy có tia sáng gì vậy, sao nó lại lạ kì đến vậy cơ chứ, cảm giác của tôi như cả trời đều bừng sáng, lần đầu tiên tôi thấy được đôi mắt đẹp đến vậy, nó trong sáng và thuần khiết lắm, nó cho tôi cảm giác lâng lâng như gặp tiên nữ vậy đó, mặc cho chưa từng gặp tiên nữ, nhưng với tôi tiên nữ chính là như vậy. Một khoảng thời gian khá lớn cho việc ngu người, cuối cùng tôi cũng phải thức tỉnh. Một tiếng nói lãnh đạm:

    - Phạm Huỳnh

    Tôi giật bắn cả người, đứng lên trố mắt nhìn người đứng trên bảng, cũng may mắn có nhỏ bạn người quen kế bên nhắc nhở:

    - Cô đang điểm danh mày đấy.

    - À, à, à. Có thưa cô.

    Thật sự không còn chỗ nào để chôn được nữa, ước gì ngay tại đó có cái quần mà chồng vừa cái mặt này, thật mắc cỡ trong cái ánh nhìn của cả lớp, chúng nó lại bắt đầu với tôi, nào là những thắc mắc "tên gì mà có hai chữ a", 'con nhỏ này ở đâu chui ra thế, xấu kinh ra "," nãy giờ nó làm cái quái gì mà không nghe cô nói vậy nhỉ ", những thứ đó chỉ là vô tình lọt vào tay của bà đây thôi, chứ nói gì thì cũng chả quan trọng gì cả. Lúc ấy tôi chỉ muốn quan sát xem, cô bạn này đang có hành động gì thôi, thì ra cậu ấy cũng cười, lúc đó tôi cứ nghĩ là cậu ấy nghĩ tôi là một con ngáo đấy thôi, tạo hình đã không tốt đẹp mấy, bây giờ lại thêm tính cách kì quái, thật buồn biết bao.

    Trong suốt buổi sinh hoạt đó, tôi ngay cả ngẩng đầu còn k dám, đừng nói tới việc tìm cho mình một chức vị tốt để làm uy làm quyền trong lớp, ngay cả lớp trưởng, lớp phó là thằng nào, con nào thì có hỏi tôi cũng bằng không, bởi vì khoảng thời gian đó, tôi tự kiểm điểm bản thân cho hành động ngu ngốc lúc ấy. Chủ nhiệm bước ra từ lúc nào thì tôi không biết, chỉ biết giọng nói ngọt ngào như kẹo kia đang nói chuyện, hả, cái gì, mơ hả, trời ơi, là đang nói chuyện với tôi, cô tiên nữ này đang nói chuyện với tôi, trời ơi:

    - Huỳnh dễ thương quá đi.

    - Hả, dễ thương, ai, bạn nói tui hả, tui dễ.. à dễ thương.

    Hình tượng của tôi có lẽ chẳng còn gì để mất nữa rồi, tôi hoàn toàn đớ lưỡi, không biết phải và nên nói cái gì. Ngay lúc đó, tôi đã nhớ ra một thứ quan trọng, cái tên, trời ạ, tôi đã ăn ngủ riết rồi thành đàn mất thôi, tại sao quên nghe cái tên của cô gái này là gì nữa rồi, mà cũng không sao, tôi cũng chẳng còn gì để giữ nữa hết, tôi bất chấp tất cả, cũng chỉ vì sự quyến rũ của giọng nói này:

    - Ờ, mà tên đầy đủ của bạn là gì ấy nhỉ?

    Tôi cố gắng mà gượng cười thật duyên dáng, để xem có ăn điểm hay không trước mặt cô gái ấy:

    - Nguyễn Ngọc Vy, ngọc trong ngọc ngà, vy trong tường vy, nó có nghĩa như, cánh tường vy nhưng nó lại là báu vật.

    - À, tên vy hay thật.

    Tôi vừa ngại mà vừa thẹn lắm, không biết mình nên làm sao cho phải thì bên cạnh vang lên âm thanh khó chịu:

    - Mày vừa bị ngáo à, làm gì mà tương tư anh nào nhiều lắm sao.

    - Khỉ, có mày ngáo, tao đang buồn ngủ vì tối thức khuya quá thôi.

    Tôi lại vỡ ra một cái cớ nữa, để tránh con nhỏ hai mặt này, gọi nó hai mặt vì cái tên nó tương tự với những thứ mà nó có, như cặp mắt kính và hai con mắt mà tụi bạn cũ thường bảo là con bốn mắt, tóc thắt hai chùm trong như buộc hai cái đuôi ngựa hai bên nhìn nó tèo kinh khủng, đặc trưng là tính hai mặt của nó, cho hắn một cái ví dụ mà tôi gặp phải nhiều nhất chính là tính hai mặt trong giờ kiểm tra, bởi vì chưa bao giờ mà kiểm tra nó chỉ được cho huynh đệ của nó dù chỉ một lần, cho dù người ta cứ ngủ người chỉ có n lần. Vô cùng may mắn khi có thể nói chuyện cùng với bạn vy tiếp tục, tôi vô tình thấy được trên bàn Vy có đặt một quyển sách mang tên" hôm nay tôi thất tình"đây là cuốn bao gồm những tự truyện buồn cho tình yêu của những cô gái trẻ, mỗi mảnh đời là một câu chuyện khác biệt, và khi đọc quyển này tôi cũng đã nhìn nhận về tương lai của mình, nó sẽ là một câu chuyện vô cùng khó đoán. Lúc ấy, tôi biết được chúng tôi có khá nhiều sở thích giống nhau, và tôi vẫn thường hay hỏi câu này với vy:

    - Bạn có thích không?

    Chính câu hỏi đó, hôm nay tôi vẫn còn muốn hỏi và câu trả lời này, tôi có lẽ không hy vọng nó là thật.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng năm 2019
  3. Vĩ Dương

    Bài viết:
    10
    Các bạn nên thưởng thức câu chuyện này có lẽ hiện tại nó chưa đến giai đoạn hay nhưng nó sẽ là tâm tư của tác giả muốn nói lên
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...