Verse: 1 Oh! Nếu gặp thần thánh để vay mượn Ước mong đáng quý ta không lãng phí chỉ cần đôi cánh để bay lượn Rũ bỏ tất cả những vất vả lo toan gồng gánh để say đượm Cho ta được mang trên vai sải cánh, có nỗi buồn phải tránh dù là sớm hay muộn Ta đi với gió mây theo tới đó đây, nụ cười đang mang trên môi Nắng trời đỏ hây, nhận lời cỏ cây làm bạn lang thang bên tôi Tim đã sạm màu rồi, cùng những chai sạn đầu đời Cho ta gột rửa một tâm hồn trần tục, vươn tay cham bầu trời Ta đang bay phía trên cao vời, đêm sao trời không ngủ Ta hăng say nhiệt huyết trao rồi, viết bao lời không đủ Và để lúc những cảm xúc thật gọi, bao gian lao ta trút thật vội Phút giây mong hạnh phúc là được bay vút khỏi nơi đông đúc chật trội Dám vì ta xứng đáng, lòng vui như sáng ngày chủ nhật Ta thỏa mãn với đam mê tỏa sáng sau bao nhiêu là tháng ngày ngủ gật Lướt về chân trời ta vùng vẫy, nhiệt huyết đưa lời ca bùng cháy Gió mây gọi mời về nơi xa vời, tuyệt nhất trong đời ta từng thấy Và vẫn là ta không phải một ai khác Mong ước thêm bao thù hằn trôi qua, không còn đóng vai ác Mong ước gian lao có thể rời xa không còn trên vai vác Tâm tựa ánh sao hòa vào lời ca, nhạc là lối giải thoát Tìm kiếm được bình yên khiến cho bản thân lại càng nghĩ Coi âm nhạc ta viết sau bao tháng năm là vàng quý Mang cho đời cho người toàn tâm và toàn ý Giai điệu nhẹ nhàng nằm giữa hàng trăm điều hoàn mỹ Verse 2: Vượt bão giông vai đã mỏi, chông gai đá sỏi Không bao giờ hết oxy trong hai lá phổi Mong đợi gì viển vông Ý chí như biển sông, như thép không ai phá nổi Và những âm thanh vang vọng như sương đang đọng, tinh khiết không nhuốc nhơ Đôi cánh dang rộng và mang mộng bay vào trong ước mơ Qua biển khơi, trên ngọn sóng, hướng về đường chân trời Không chơi vơi, tim còn nóng, cùng giai điệu thường ngân lời Gió vui đùa thật mau vờn qua, vi vu như cùng nhau đồng ca Với hi vọng tuyệt đối dẫn đường ta tới miền đất hứa đâu còn xa Ta bỏ lại phía sau phồn hoa, vượt sương khói, quên giả dối đi tìm một lối thoát khỏi vùng tối và những lo âu lòng ta Nhiệt huyết là xúc tác, đánh đổi thời trai xuân ta mang hiến Để đạt những khao khát trong tương lai không xa đang kiếm Dù cho hồn lìa khỏi xác dù một mai thân ta tan biến Vẫn để lại những câu hát, vẫn bên tai ngân nga vang tiếng Verse 3: Bàn tay được bồng biết bao nhiêu làn mây đượm hồng Tâm như mơ màng bởi những ngỡ ngàng, dưới ánh nắng vàng bay lượn vòng Qua vô vàn những thôn làng vây giữa những hàng cây, ruộng đồng Phiêu diêu thật nhàn, vui tươi ngập tràn, ta dường như càng say đượm lòng Chẳng vật chất nào đáng giá, điều cần nhất là khám phá Tìm được những tâm hồn đồng điệu, cùng hòa thanh cất vào tán lá Ta vẫn lang thang không biết nản, đi tìm nơi đồng hoa thơm phảng phất Với ngọn lửa đang mang trong huyết quản khi nhìn cõi lòng ta đơn giản nhất Bao năm qua tới lúc cao vang xa, tự do và tự tại cùng vì sao hoan ca Nỗi niềm thương đau hãy thật mau tan ra, để những hạnh phúc mãi bên lâu trong ta Và vẫn hướng cho ta về phía trước, bằng một bộ não và con tim đồng nhất Sẽ chẳng còn vướng lo chi để tiếp bước, bay trong cơn bão mà không yên lồng sắt Đón cơn gió từ phía đại ngàn về, dang đôi cánh ra gọi ngàn âm vang Thấy nhiệt huyết như lại tràn trề, có phải trong lòng ta vội vàng xuân sang Chẳng đắng cay với đời, bỏ lại phút giây rối bời Ta sẽ vẫn bay, với những tầng mây, dù bình minh hay tối trời