Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? Tác giả: Gilivian (Gil) Tình trạng: Đang lết.. Thể loại: Bách Hợp, Lãng mạn, H+++, Sủng, Ngọt văn, Ngược. Nhân vật chính: Hạ Nhi x Khương Tình Nhân vật phụ: Đọc rồi sẽ rõ nha.. Link thảo luận - góp ý: (Ảnh bìa) Văn Án: Hạ Nhi là một nữ sinh có tính cách trong ngoài bất nhất, ngoại hình đặc biệt xinh đẹp, mong ước duy nhất của cô là có một cuộc sống bình lặng, không muốn bất kì ai chú ý đến cô, làm một mỹ nhân yên tĩnh cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra. Khương Tình - cô gái nổi bật, cá tính, mọi lĩnh vực đều vô cùng hoàn mỹ, cô được ví như đám mây trên cao, cao đến không thể chạm, một nữ thần cao lãnh khí chất ôn nhuận như ngọc. Nhưng sự thật là thế nào? Khương Tình ôn nhu lại có một vẻ mặt hoàn toàn khác, lạnh lùng, thích kiểm soát mọi thứ, bá đạo, tính chiếm hữu cao, còn có chút.. vô lại. Hạ Nhi từ một cô gái cong như nhang muỗi lại bị Khương Tình - Một người mà cô nghĩ là thẳng đến không thể thẳng hơn tấn công đến mức đã cong còn cong thêm vài vòng. Hai cô gái, muôn vàn tính cách đan xen, nhưng một sợi dây ràng buộc hai cô đến với nhau.
Chương 1: Có Chút Giống Con Mèo Bấm để xem Vào một mùa đông lạnh lẽo. Hạ gia đón chào một sinh linh bé nhỏ. Cô bé tên là Hạ Nhi - mới ra đời đã có màu mắt cùng màu tóc khác biệt khiến cô nhìn như một con búp bê Tây Phương vô cùng xinh đẹp. Ông Hạ Minh yêu thích cô cháu gái nhỏ đến mức ôm không nỡ buông tay. Hận không thể mang những thứ tốt đẹp nhất thế gian đặt dưới chân cô bé. Ông cưng chiều cô đến nỗi cả Hạ gia đều cho rằng, Hạ Nhi mà muốn hái sao trên trời để ném chơi, ông cũng nhất định tìm mọi cách làm bằng được cho cô. Thế nhưng cô càng lớn lại càng yên tĩnh, một cô bé yên tĩnh đến mức có chút khiến người ta lo lắng sợ hãi. Cô không thích ra ngoài, chỉ ngoan ngoãn suốt ngày làm một cô tiểu thư khuê các cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra. Ông Hạ vô cùng bất an, mời rất nhiều chuyên gia để xem xét về tình trạng cô cháu gái, nhưng đáp án lại khiến ông có chút dở khóc dở cười. Cô cháu gái bảo bối của ông chỉ đơn giản là lười. Cảm thấy thế giới bên ngoài rất ồn ào phiền phức. Năm Hạ Nhi 8 tuổi, cô quyết định học hội họa. Tuy không có năng khiếu về nghệ thuật, nhưng đó là thứ duy nhất khiến cô có thể tự do tận hưởng thế giới riêng. Vừa thể hiện khí chất lãnh diễm, vừa có thể làm một chức nghiệp không bị người khác làm phiền. Cô còn cảm thấy thế giới quan của bản thân như vậy thật sự rất tốt, không có vấn đề gì cả. Hạ Nhi lên cấp 1, cô không cao, nhưng bù lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan cân xứng không tìm ra khuyết điểm, làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, mái tóc nâu nhạt xoăn gợn sóng tự nhiên, đôi mắt to ngập nước màu hổ phách, hoàn mỹ như một thiên sứ đọa lạc rơi xuống trần gian. Hạ Nhi lên cấp 2, cô bắt đầu nhận ra cô không giống đa phần những nữ sinh khác. Trong lúc các bạn nữ khác bàn tán về các nam sinh. Hạ Nhi lại thích nhìn ngắm những cô bé xinh xắn, tuy có vẻ họ không xinh đẹp động lòng người như cô, nhưng những nét đẹp của những cô bé đó vẫn thu hút cô hơn so với các bạn nam. Rồi khi cô đến tuổi dậy thì thay đổi hormone, cô vô tình đọc trong một cuốn sách nói về đồng tính luyến ái. Hạ Nhi mới phát hiện ra.. À, thì ra bản thân mình là như vậy. Năm nay cô đã là nữ sinh Đại Học B. Người cũng có chút cao lên, dùng tất cả mọi cách cũng chỉ cao được tới 1m65. Bước vào cái tuổi 18 xinh đẹp rực rỡ, cô chói mắt đến mức khiến bất kì ai nhìn vào cũng không thể rời mắt khỏi cô. Ngũ quan mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là thành thục yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt màu hổ phách không chút tạp chất, ẩn chứa trong đó là sự long lanh huyền ảo. Sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhuận ướt át, ngực to tròn quyến rũ câu người, vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng như vặn nhẹ sẽ gãy, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn xinh đẹp. Hạ Nhi ngồi yên tĩnh cũng khiến người khác nhìn vào tưởng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ. * * * * * * Trong căn tin trường Đại Học B. "Khụ!" Tiếng ho khan làm Hạ Nhi thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên. Một cô gái cao gầy có mái tóc đen dài đến vai cùng cặp mắt màu nâu sẫm xinh đẹp, làn da trắng sứ, gương mặt có chút mạnh mẽ thanh thoát, đường nét rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mím nhẹ, chân mày không đậm không nhạt rất anh khí. Tổng thể ngũ quan hợp lại trông vô cùng tuyệt mỹ nhu hòa, lại làm cho người ta có cảm giác đây là một thiếu nữ mạnh mẽ bất phàm, một mỹ nhân có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cũng vô cùng ấm áp. Hạ Nhi trong đầu cố vắt óc nhớ ra cô bạn học Lương Hạ ngồi bàn dưới từng nói về "ngự tỷ." Nhưng cô cảm thấy vẻ ngoài này phải dùng từ "soái tỷ" mới đúng. Vì quả thật nhìn có chút đẹp trai. Khẽ nheo mắt về phía nữ sinh đang nhìn mình, trong đầu cô hiện lên một cái tên. Khương Tình - Hội trưởng hội học sinh, khối khoa học tự nhiên. Hạ Nhi lấy tay day trán. Sáng nay cô ra đường chắc là bước nhầm chân nào rồi. Cô chớp chớp mắt rồi quay đầu ra phía sau, thấy một nữ sinh khá khả ái đang ngẩn người nhìn Khương Tình. Trong lòng nghĩ chắc là tìm nữ sinh đó, khẽ cụp mắt xuống trang sách đang đọc dở dang. Bỗng nhiên sách trên tay cô bị cầm lên. Hạ Nhi nhíu mày liền đứng dậy. Khương Tình đang lật qua lật lại cuốn sách của cô, chân mày cau nhẹ như đang suy nghĩ cái gì đó. Hạ Nhi bỗng cảm thấy ẩn ẩn tức giận. Cô ghét nhất là bị người khác làm phiền. "Cô lấy sách của tôi làm gì?" Hạ Nhi bình tĩnh hỏi. Khương Tình nhìn Hạ Nhi bằng cặp mắt nâu sẫm, môi khẽ nhếch lên ý cười ôn nhuận không rõ. "Chỉ là muốn cho em biết cách tôn trọng người khác một chút thôi." Giọng nói lành lạnh nhưng vô cùng êm tai. Hạ Nhi trợn tròn mắt, vươn tay muốn lấy lại sách từ Khương Tình. "Cô mới là người cần học cách tôn trọng!" Hạ Nhi nổi giận âm trầm nói. Khương Tình cười nhẹ, phản xạ cực nhanh đưa sách lên thật cao tránh thoát khỏi tay Hạ Nhi. "Tôi gọi em hơn năm phút đồng hồ, từ nhỏ nhẹ cho tới phải lớn tiếng em mới thoát hồn ra khỏi nó mà nhìn tôi." Khương Tình lắc lắc cuốn sách, nhướng nhẹ mày, thanh âm ôn nhuận dịu dàng mang nồng đậm ý cười, tiếp tục nói: "Em nói xem?" Hạ Nhi lúc này chỉ ước gì mình cao thêm 5cm để có thể không mất thể diện, cô với không tới món đồ trong tay con người cao hơn mình cả cái đầu thế này. Rốt cuộc thì cô ta cao bao nhiêu thế? 1m75? 1m80? Coi thường con nhóc 1m65 như cô sao? Cô đã rất cố gắng cải thiện chiều cao của mình đó, có được không? Cô tức giận! Bộ cao một tí thì có thể ức hiếp người khác à? Hạ Nhi biết mình không thể với tới nên quyết định không tìm mất mặt nữa. Chỉ là một cuốn sách, bỏ cũng chả sao cả. Hạ Nhi trừng mắt liếc Khương Tình rồi quay mặt muốn bỏ đi. "Hạ Nhi!" Khương Tình vươn tay vội giữ tay cô lại. Hạ Nhi biến sắc, cô rất nhạy cảm việc ai đụng vào mình, muốn vung tay tránh thoát. Nhưng phát hiện sức lực của mình không bằng người. Kéo cũng kéo không ra. Hạ Nhi cảm thấy hơi bất lực. Bắt đắc dĩ "hừ" lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn Khương Tình lạnh giọng hỏi: "Sao chị biết tên tôi?" Khương Tình dịu dàng khẽ đáp: "Bạn tôi cho tôi biết khá nhiều về em." "Bạn nào?" Hạ Nhi tiếp tục hỏi. "Cao Vỹ Quang." Khương Tình không giấu giếm. Hạ Nhi dùng tay còn lại đỡ đầu xoa nhẹ mi tâm. Là cái con chó điên kia. "Tên khốn đó nhắc đến tôi làm gì?" Hạ Nhi nhíu nhẹ chân mày. "Vỹ Quang thích em." Khương Tình cười khẽ đáp. "Ồ." Ta cũng thích ta đấy. Ai bảo cái túi da này nhìn bắt mắt như thế chứ. "Chị là Khương Tình, khoa học tự nhiên, cách em ba lớp." Khương Tình cười xã giao, nụ cười tiêu chuẩn thường thấy của một học bá. "Tôi biết." Hạ Nhi lạnh giọng. "Em biết tôi?" Khương Tình nhướng mày hỏi. "Ai mà chả biết chị. Tôi cũng không lạ." Hạ Nhi vẻ mặt vô cùng đương nhiên, rồi ngước cặp mắt hổ phách lên nói: "Buông tôi ra được chưa?" Khương Tình nhìn xuống thấy liền biết mình có chút thất thố, không tiếng động buông tay Hạ Nhi, cầm cuốn sách đưa tới trước mặt cô. "Lúc nãy tôi có chút quá phận. Thật xin lỗi em. Em có thể giúp tôi lấy hộ cái ghế trống kế bên chứ?" Hạ Nhi nhìn Khương Tình khẽ nhíu mày. Là muốn cô lấy hộ cái ghế sao? Nhìn xung quanh thì thấy căn tin không còn cái ghế nào, hẳn là cô lao công dọn dẹp cất đi rồi, bên cạnh cô lại còn một cái ghế trống duy nhất, ngước mắt về phía đồng hồ mới biết đã hết giờ nghỉ trưa. Hạ Nhi có chút xấu hổ. Cô nhìn về phía bàn tay đang cầm cuốn sách đưa về phía mình. Bất giác tầm mắt dừng lại, trong đáy mắt ánh lên tia sáng không rõ. Nó thật đẹp! Chưa từng thấy bàn tay nào hoàn hảo như thế. Khớp tay rõ ràng tinh xảo, các ngón tay thon dài, da tay trắng mướt không chút tì vết, móng gọn gàng được cắt sát vào da, màu hồng nhạt, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp. Khương Tình đợi một lúc lâu mà người nào đó vẫn bất động, liền đưa tay che miệng rồi khẽ ho nhẹ một tiếng. Hạ Nhi giật mình, liền đưa tay ra nhận lấy sách. Ánh mắt Hạ Nhi vẫn tham luyến nhìn theo tay Khương Tình rồi dừng lại trên khuôn mặt đang ho nhẹ, một bàn tay khác trên môi đang nắm khẽ hờ hững. Khương Tình nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Hạ Nhi liền không dấu vết quay đầu đi, như nhớ ra cái gì, cô xoay người, mái tóc xõa rơi lác đác xuống vai, một số lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua cánh tay Khương Tình, xúc cảm nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua làn da khiến Khương Tình hơi ngứa, tay vô thức chạm lên chỗ đó, ánh mắt nâu sẫm không tự chủ hơi tối lại. Hạ Nhi cầm lấy ghế, đưa cho Khương Tình, nhỏ giọng nói: "Của chị!" Thanh âm nhẹ nhàng đi mấy phần. Ánh mắt nâu hổ phách ánh lên từng tia sáng xinh đẹp đến khó tả. Khương Tình nheo mắt, giờ cô mới để ý kỹ, màu mắt Hạ Nhi rất đặc biệt, nó không sẫm như màu mắt người châu á bình thường, nó là màu sắc được pha lẫn bởi màu nâu sáng cùng đỏ lựu, có chút vàng nhạt lẫn vào, con ngươi to tròn vô cùng xinh đẹp, màu sắc đó như một sự cuốn hút và lôi cuốn đến kì lạ, vừa lạnh lẽo bất cần như muốn đẩy người khác ra xa, nhưng lại vừa có sự ấm áp mà người khác nhìn thấy không thể nào cưỡng lại mà thân cận. Màu sắc đôi mắt có chút giống.. con mèo Ba Tư hồi nhỏ cô từng nuôi. "Chị còn chuyện gì nữa à?" Hạ Nhi nhíu mày nghiêng đầu hỏi. "..." Khương Tình hơi giật mình rồi bỗng cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo trầm thấp. Cô không thể cho Hạ Nhi biết cô so sánh Hạ Nhi với con mèo được, nhỏ giọng ôn nhu nói: "Đôi mắt của em hơi đặc biệt, tôi có chút.. ngỡ ngàng thôi." Ngừng một chút lại tiếp tục bổ sung: "Tôi không có ý gì cả! Chỉ là nó rất đẹp. Có lẽ em là người có đôi mắt xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp." Hạ Nhi ngẩn người, rồi chợt hiểu ra. Cô biết ngoại hình của mình dễ làm người khác bị thu hút. Nhưng Khương Tình thẳng thắn như thế, lại không khiến cô cảm thấy khó chịu. Hay bản thân cô không có sức chống cự với mỹ nhân cao lãnh nhỉ? Khương Tình là cô gái nổi bật nhất trường. Hội trưởng hội học sinh, dù là học tập hay thể thao đều thành tích đứng đầu toàn khối, là một học tỷ tính cách dịu dàng ôn nhu như nước. Đặc biệt luôn là tấm giương tốt, tấm gương sáng để đám vãn bối tích cực hướng về phía trước, hăng hái nỗ lực, là mỹ nữ mệnh danh nữ thần. Khương Tình có hôn phu đang học cùng khối khoa học tự nhiên, thanh mai trúc mã, cả hai là kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Vì một lý do đặc thù mà cô không muốn cũng biết khá rõ về con người trước mắt này. Lương Hạ - Bạn thân duy nhất của cô thích Khương Tình, còn là thích đến hoa mắt váng đầu, u mê không có chút nghị lực thoát ra, mặc kệ cả việc Khương Tình đã có bạn trai. Suốt ngày trên môi không treo một chữ 'Khương Tình' là ăn không ngon ngủ không yên. Cô nhìn về phía Khương Tình chớp nhẹ rèm mi rồi ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé vừa lật trang sách vừa thản nhiên nói: "Vẻ ngoài cũng chỉ là một cái túi da thôi, bắt mắt cũng không để làm gì cả." Hạ Nhi cười nhàn nhạt, tay bắt đầu dò tìm dòng chữ đang đọc dở. "Dù gì một cô bé xinh đẹp vẫn khiến người ta đặc biệt yêu thích." Khương Tình nhẹ giọng vô cùng ôn nhu. "Em không cần người khác yêu thích." Hạ Nhi thì thầm, rồi lại tiếp tục bổ sung một câu: "Rất phiền." Khương Tình nhìn Hạ Nhi, như đang cố hiểu lời cô nói. Bởi vì Khương Tình là một người rất được người thích, phải gọi là hoa gặp hoa nở. Sự ôn hòa lễ độ mà cô tạo nên cũng chỉ vì để người khác yêu thích mà bỏ xuống mọi rào cản, phòng bị với cô, hiện tại lại nghe được lời nói 'Được người khác yêu thích rất phiền' Khương Tình bỗng lâm vào trầm mặc. Khương Tình nhấc ghế, bàn tay thon dài xinh đẹp lại lướt qua trước mắt cô, Hạ Nhi dùng cuốn sách để che giấu ánh nhìn của mình rồi nhìn trộm. Đó quả thật là bàn tay đẹp. Đẹp đến mức khiến cô phải thổn thức! Tạo hóa cho Khương Tình tất cả sự ưu ái phải khiến người khác ghen tị đến giậm chân tiếc hận. Khương Tình liếc mắt về phía Hạ Nhi, rồi cúi đầu nhìn tay mình. Cô không xác định được có phải cô nhìn lầm không? Hạ Nhi có vẻ đặc biệt yêu thích nhìn tay cô. Còn nhìn tay nhiều hơn cả nhìn mặt cô nữa. Từ khi nào giá trị nhan sắc của cô lại thua cả một bàn tay như vậy? Trong lòng Khương Tình không rõ là tư vị gì. Chỉ cảm thấy đặc biệt dở khóc dở cười. "Tình Tình, cậu xong chưa?" Tiếng Bối Lạc từ phía sau khẽ gọi. "Tớ đây." Khương Tình ôn nhuận đáp, dịu dàng nói cảm ơn Hạ Nhi rồi ngay lập tức biến mất. Hạ Nhi bỏ sách xuống rồi chống cằm nghĩ tới bàn tay xinh đẹp nào đó. Thật muốn vẽ lại, thật muốn sờ. Rất tiếc hoa này có chủ không thể tùy tiện.
Chương 2: Hạ Nhi Bị Tỏ Tình Bấm để xem Cũng khoảng hai tuần kể từ ngày chạm mặt Khương Tình ở căn tin. Hạ Nhi luôn cảm thấy ánh mắt cô nàng hội trưởng hội học sinh đó lâu lâu lại nhìn đến mình, đôi lúc khiến Hạ Nhi rùng cả mình vì sợ hãi. Nhưng mỗi khi Khương Tình nhìn cô cười, cô luôn tự trấn an rằng người ta là hội trưởng giương mẫu, ôn hòa lễ độ chào hỏi thì cô phải có phép lịch sự mà chào hỏi lại, nhưng lần nào đối diện cặp mắt băng lãnh đó lại luôn không tự chủ được mà cúi đầu né tránh. Cho tới một ngày, ngày mà mọi thứ như mờ đi vì cơn mưa phùn ướt át, cả sân trường xôn xao vì có một cuộc tỏ tình vào ngày trời mưa thất thường như thế. Ồ! Không sai. Là tỏ tình dưới mưa. Đúng là vô cùng bất hạnh mà. Con nhóc đáng thương nào đó trong đầu đang không ngừa rủa thầm. Có cả vạn nơi lý tưởng để tỏ tình, tại sao gặp con nhóc số khổ là cô thì lại phải là dưới mưa như chịu tội thế nhỉ? Hạ Nhi đứng đó, quần áo loang lổ vài vệt nước. Trước mặt cô là Cao Vỹ Quang. Chàng trai có ngoại hình hút mắt nữ sinh nhất lớp cô. Không! Là cả khối. Nhưng đối với cô tên khốn này là một tên chó điên phiền phức. Cao Vỹ Quang cầm bó hoa hồng màu trắng và một gói quà trên tay. Hạ Nhi chưa bao giờ cảm thấy ghét hoa như lúc này, nhìn vô cùng chướng mắt. Cao Vỹ Quang bước về hướng Hạ Nhi và cười tươi như một bạch mã hoàng tử, giương mặt tuấn lãng với sống mũi cao thanh thoát cương nghị, nhìn dễ gần đến lạ. Nhưng với bản thân Hạ Nhi hiện giờ lại chỉ muốn vả vào khuôn mặt này vài tát cho bớt đáng hận. Cô sung sướng lắm sao? Cô vui vẻ lắm sao? Rảnh rỗi như vậy thì có thể học tập cho tiến bộ mà! Sao cứ nhất định muốn huỷ hoại mầm non của tổ quốc là cô như vậy? Một học sinh giương mẫu như cô sao lại bị mấy trò yêu đương hay tỏ tình vớ vẫn này mà làm hỏng được. Cao Vỹ Quang đứng trước mặt Hạ Nhi, cô làm như không thấy mà vòng qua. Không muốn nhìn thấy thì tốt nhất là lơ đi. Ta mặc kệ mi. Phải làm một nữ sinh thanh lịch. "..." Cao Vỹ Quang vội vàng bắt lấy tay Hạ Nhi, nhìn cánh tay bị nắm, Hạ Nhi tức giận đến gân xanh nổi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ tái mét vì cảm giác muốn nôn. Hạ Nhi hất mạnh tay, lui về phía sau ba bước. Cao Vỹ Quang không hề có ý tứ bỏ cuộc, nghiêm túc nhìn Hạ Nhi rồi nói: "Làm bạn gái tôi. Tôi thích em." Thích cái đầu nhà ngươi. Hạ Nhi rủa thầm. Hạ Nhi không giật mình càng không bất ngờ với lời tỏ tình này từ Cao Vỹ Quang, tên này bám theo cô lâu như vậy, giờ đủ trò mèo để khiến cô chú ý. Hôm trước còn có mỹ nhân tay đẹp là bạn thân hắn đến báo cho một tiếng nữa. Một lũ thần kinh đang tính toán cô. Hạ Nhi ngay lập tức xếp mỹ nhân Khương Tình chính là đồng bọn có ý định xấu xa. Xung quanh tiếng bàn tán xì xào cùng tiếng hét và sự bùng nổ về câu nói của Cao Vỹ Quang có sức mạnh làm cả trường vỡ tan. Trong đám đông, Khương Tình lẳng lặng đứng đó nhìn. Cao Vỹ Quang là bạn thân cô. Nên việc bạn thân yêu thích ai, Khương Tình tất nhiên sẽ biết rõ. Cô còn rất ủng hộ Cao Vỹ Quang có được người cậu ấy thích. Thế nhưng Khương Tình là người không hiểu về tình yêu. Cũng chưa từng đặc biệt yêu thích người nào. Ba mẹ cô kết hôn vì lợi ích gia tộc, họ vẫn tôn trọng và đối xử tốt với nhau. Thế nên khi gia đình muốn cô thử quen Khanh Long, cô không từ chối cũng không chấp nhận, Khanh Long rất tốt với cô, cảm giác không ghét cũng không thích. Khương Tình luôn nghĩ trên đời này chẳng có thứ gì cố gắng nỗ lực mà không đạt được, thế nhưng cô đã cố gắng rất lâu, vẫn không thể mở lòng yêu thích Khanh Long, trong lòng cũng vì chuyện đó mà vô cùng rầu rĩ. Hạ Nhi lẳng lặng nhìn Cao Vỹ Quang như nhìn vật chết, chỉ mở miệng nói đúng một từ xem như trả lời. "Không!" Cao Vỹ Quang không tin vào tai mình, nhìn Hạ Nhi gấp gáp nói: "Cho tôi một lý do." "Không thích cũng phải có lý do sao?" Hạ Nhi chớp chớp đôi mắt hổ phách xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi. "..." Toàn trường chìm trong biển câm lặng. Cao Vỹ Quang tiến lên một bước, nhỏ giọng dụ dỗ: "Em mở lòng cho tôi một cơ hội thôi cũng được, em muốn thứ gì tôi đều có thể cho em." "Tôi không thiếu gì cả." Hạ Nhi biếng nhác khoanh tay lại, bộ dạng cao ngạo lại lạnh lùng đến cực điểm. Bổn cô nương nghèo đến chỉ còn lại tiền. "Tôi thật sự rất thích em." Cao Vỹ Quang cố chấp khẩn cầu nhìn Hạ Nhi. "Tôi không thích cậu." Hạ Nhi bắt đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Cao Vỹ Quang. "Nhưng tôi thích em." Cao Vỹ Quang không buông tha, tiếp tục nói. "Cậu thích tôi thì tôi phải thích lại cậu à?" Hạ Nhi tức giận lớn tiếng nói. Chã nhẽ con chó con mèo nào thích ta thì ta phải có nghĩa vụ thích chúng nó sao? Ta không phải hội cứu trợ động vật. "..." Cao Vỹ Quang phẫn nộ đến nghẹn luôn! Một chàng trai kiêu ngạo như hắn mà lại đi yêu thích một cô gái không thích mình, còn bị cự tuyệt trước mặt nhiều người như thế. Lại là lần đầu tiên hắn lấy hết cam đảm và dũng khí để tỏ tình với con gái. Hạ Nhi đúng là không để chút mặt mũi nào cho hắn. Sự tức giận lấn áp mọi lý trí trong đầu Cao Vỹ Quang. Hắn bước nhanh tới kéo tay cô, Hạ Nhi theo phản xạ ngã nhào về phía trước. Cao Vỹ Quang liền dùng tay ôm lấy vai Hạ Nhi, cúi người muốn hôn cô. Hạ Nhi cả kinh nghiêng đầu tránh né. Tên chó điên này có bệnh! Hạ Nhi vô cùng tức giận. Các cô gái yêu thầm Cao Vỹ Quang đều cắn nát mấy cái khăn khi thấy Cao Vỹ Quang tỏ tình với Hạ Nhi, nhưng ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm vì câu trả lời của cô. Rồi lại thấy bất bình khi nam thần của mình bị từ chối, sau đó lại mồm há hốc mắt trợn ngược muốn ngất vì hành động không chút lý trí của Cao Vỹ Quang. Xung quanh muôn vàn vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Khương Tình lẳng lặng nhìn. Ánh mắt nâu sẫm loé lên một tia u tối không rõ rồi biến mất. Cô có xúc động muốn tiến lên phía trước, nhưng lại không biết tiến lên để làm gì. Hạ Nhi trước giờ rất hay tức giận nhưng chưa lần nào tức giận hơn lúc này, khi môi Cao Vỹ Quang trượt qua má Hạ Nhi, cũng là lúc Hạ Nhi đưa chân lên đá một phát thật mạnh vào giữa hai chân hắn. BỐP! "..." Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức mọi người còn chưa hết bàng hoàng về hành động của Cao Vỹ Quang đã thấy hắn ôm bộ vị nào đó mà lăn xuống đất. "Hạ Nhi! Em.." Giọng Cao Vỹ Quang run run, đau đến nỗi khuôn mặt tái xanh. Hạ Nhi rút ngay miếng khăn giấy trong túi áo mà lau lên má, lau mạnh đến nỗi một số nam sinh nhìn cô vô cùng xót cho làn da mỏng manh mềm mại đó. Tên khốn kiếp! Vô sỉ! Bại hoại! Trong lòng Hạ Nhi lôi mười tám đời tổ tông Cao Vỹ Quang lên mà chửi một lần. Rất muốn xông lên đập cho tên khốn không biết liêm sỉ này một trận. Hạ Nhi lau đến mức cơ hồ khuôn mặt nhỏ như muốn rách toạt ra, sưng và đỏ hồng một mảng. Dạ dày Hạ Nhi sôi lên, cô ôm bụng nôn khan. Rồi không thể chịu nổi nữa, vội chạy nhanh về hướng nhà vệ sinh, dưới đất Cao Vỹ Quang ôm bộ vị quan trọng gắng giượng bò đứng dậy và nói thì thào với sau lưng Hạ Nhi đang điên cuồng chạy về hướng đó. "Em là của tôi. Nhất định. Tôi không buông tha cho em đâu." Hạ Nhi bây giờ chả còn quan tâm chuyện gì đang xảy ra, chỉ muốn mau chóng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn. Hạ Nhi vừa vào đã nôn tái mét mặt mũi. Cô lục trong túi xách lấy bàn chải đánh răng súc miệng liên hồi. Sau đó Hạ Nhi đứng trước bồn rửa mặt mà đập cả mặt mình vào bồn rửa. Thoa xà phòng lên mặt rồi lại vốc nước tạt vào. "Em có sao không?" Giọng ôn nhuận phía sau vang lên. Sao chứ! Sao đầy trời đây này! Buồn nôn.. Hạ Nhi hơi giật mình, giọng nói này.. Cô ngước mặt lên, giương mặt ướt đẫm nước, nhỏ giọt vung vãi trên sàn nhà, má trái đỏ ửng. Khương Tình đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhi đang đầy nước liền nhíu nhẹ chân mày. Hạ Nhi nhìn Khương Tình cười giễu cợt: "Tôi chưa chết, chả ai chết vì một nụ hôn cả. Chị theo tôi làm gì?" "Tôi thấy em không ổn nên theo vào." Khương Tình cười nhàn nhạt, có chút tuỳ ý, ánh mắt như có như không quét qua gò má đỏ sưng tấy của Hạ Nhi, một tư vị không rõ len lỏi trong lòng, có chút.. khó chịu. "Chỉ là buồn nôn, tôi mắc bệnh sạch sẽ. Không sao." Hạ Nhi nhún vai thản nhiên nói. Khương Tình cười nhẹ, giọng ôn nhuận vô cùng ưu nhã: "Tôi biết." "Sao chị biết?" Hạ Nhi liếc mắt, nghiêng đầu khó hiểu. "Tôi quan sát em. Để ý một chút thì sẽ biết ngay." Khương Tình cúi đầu thấp giọng trả lời. Hạ Nhi cẩn thận đánh giá Khương Tình, giọng mang chút trêu chọc: "Chị không đi tìm bạn chị để an ủi mà đi theo tôi, không sợ bạn chị buồn chết à?" "Vỹ Quang rất cố chấp, sẽ không." Khương Tình nói vẻ rất chắc chắn. "Hắn còn lại gần tôi nhất định sẽ đánh chết hắn." Hạ Nhi giọng đầy bực tức. "Ừ!" Khương Tình cúi đầu cười khẽ. "Chị không ngăn lại mà còn ừ, chị không có giác ngộ của việc làm bạn tốt sao?" Hạ Nhi khó hiểu cau mày. "Ừ. Tôi không có." Cũng không muốn có. Khương Tình nghĩ trong đầu nhưng không nói ra. Hạ Nhi lại quay đầu dùng nước vỗ lên má trái thêm vài lần. Khương Tình lấy chiếc khăn tay trong túi bỏ vào tay Hạ Nhi. "Lau đi! Mặt em toàn là nước." Hạ Nhi nhướng mày nghi hoặc, tay cầm chiếc khăn mềm mại rồi đưa lên chạm vào má. Thật mềm, thơm thoang thoảng mùi hoa lan, lại giống như mùi hoa mai lành lạnh. Hạ Nhi liền không kiêng nể gì mà dùng nó lau sạch vệt nước trên khuôn mặt nhỏ. "Chị theo tôi chỉ để đưa khăn à? Không phải định vờ làm người tốt rồi bán tôi cho tên khốn kia đó chứ?" Hạ Nhi vừa lau vừa hừ lạnh nói. Còn biết nhau cơ mà! Không chừng là một ruột đang cố hãm hại ta. Khương Tình không biện bạch mà còn gật đầu, giọng ung dung thản nhiên: "Có lẽ. Chị là bạn thân quả thật nên giúp một tay." Hạ Nhi vừa nghe liền tức giận ném trả chiếc khăn tay cho Khương Tình, trừng mắt rồi tức giận: "Chị đi đi." Khương Tình coi như không nghe thấy, tay cầm chiếc khăn, lật qua lật lại rồi cười như không cười nói: "Theo tôi thấy, em mắc bệnh sạch sẽ không nhẹ đâu, chiếc khăn này em không hề hỏi tôi dùng để làm gì mà đã lau, em không sợ nó dùng vào việc khác không được sạch sẽ sao?" Hạ Nhi vừa định bỏ đi thì quay đầu lại. Giọng đột ngột trở nên lạnh tanh: "Chị dám!" Khương Tình cúi đầu bật cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc thánh thót, ôn nhuận dễ nghe lại mang chút quyến rũ kì lạ. "Tôi hẳn là dám! Nhưng cảm ơn em đã tin tưởng tôi." Hạ Nhi nghe thấy, trong lòng mắng bản thân đến máu chó đầy đầu. Cái tội không có sức phòng ngự với mỹ nhân. Hạ Nhi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Khương Tình, ánh mắt màu hổ phách đột nhiên trở nên tối lại, giật chiếc khăn và xem xét thật kĩ, ngoài vệt nước bản thân vừa lau thì chiếc khăn cực kì sạch sẽ, chất liệu mềm mịn trơn mềm chạm rất dễ chịu, còn thoang thoảng mùi hoa sang trọng thanh lãnh, thứ như thế này, không thể nào không sạch sẽ được. "Chị dùng vải thượng hạng thế này mang đi lau thứ gì bẩn à?" Giọng Hạ Nhi mang chút tức giận. Cô trả chiếc khăn vào tay Khương Tình, tay Khương Tình như có như không sượt nhẹ vào da cô. "Tôi chỉ ví dụ thôi. Vì em hơi thiếu cảnh giác với tôi." Khương Tình cười khẽ nói, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên sự dịu dàng không dễ phát hiện. "..." Hạ Nhi không biết nói gì, nhìn Khương Tình không chớp mắt. Khương Tình trông thấy khuôn mặt ngây ra của Hạ Nhi. Đột nhiên bật cười hết sức vui vẻ, mái tóc đen dài ngang vai uốn lượn theo từng điệu cười của cô, đôi mắt nâu sẫm ánh lên tia sáng ôn nhuận dịu dàng vô cùng. "Tôi không thiếu cảnh giác với chị." Hạ Nhi phản bác, có chút thẹn quá hóa giận. "Ừm! Em không có." Câu nói nghe có vẻ như thừa nhận nhưng giọng nói lại đầy đùa cợt, cả tiếng cười trầm thấp ôn nhu đó cũng trở nên vô cùng khó diễn tả. Lúc này Hạ Nhi mới nhìn thẳng vào Khương Tình. Ánh mắt hẹp dài cùng hàng mi dày nhẹ nhàng chớp động, làn da không trắng bằng cô nhưng nhìn vào sẽ cảm thấy Khương Tình vô cùng mạnh mẽ, là cô gái chú trọng tập thể thao thường xuyên, sống mũi thẳng thắp, người rất cao nhưng lại không khiến người khác cảm giác Khương Tình gầy yếu. Ngược lại còn lộ rõ khí chất soái tỷ cường thế, thật sự khác hẳn với bộ dạng ôn nhu như nước mà Khương Tình thể hiện ra. Khương Tình nhìn cô khẽ bặm nhẹ môi như đang cố gắng tiết chế nụ cười chế giễu. Đôi môi mỏng gợi cảm ửng hồng mím lại vô cùng quyến rũ. Hạ Nhi đột nhiên thấy mình nên làm cái gì đó. Để Khương Tình thôi ngay cái vẻ xem cô như con nít mà trêu chọc. Hạ Nhi chớp nhẹ đôi mắt màu hổ phách, khẽ vươn tay vuốt mái tóc nâu xoăn nhẹ dài như rong biển, khiến từng sợi rơi vãi lung tung trước ngực. Hạ Nhi vừa cười vừa xoắn nhẹ lọn tóc. "Chị đang trêu em sao?" Khương Tình sững sờ nhìn. Cái vẻ phong tình vô hạn này là sao đây? Khương Tình bỗng dâng lên một loại dục vọng xa lạ, muốn đưa tay ra chạm lấy Hạ Nhi, nhưng nhìn ánh mắt hổ phách của cô nàng nào đó khẽ ánh lên tia giảo hoạt. Khương Tình liền cố trấn tĩnh lùi về sau, cười càng ôn nhu hơn. "Tôi không có. Em hiểu lầm rồi." Hạ Nhi nheo mắt cúi đầu nhìn xuống chiếc khăn trên tay Khương Tình. "Chị nghĩ tôi dễ dãi với chị, không phải sao?" Khương Tình nghiêng đầu, lãnh đạm mở miệng: "Chỉ là muốn em đề phòng người lạ hơn một chút, tôi không có ý đó." Hạ Nhi khẽ cắn môi đỏ mọng, cười khẽ một tiếng rồi lại bước tới gần Khương Tình. "Em nói chị biết, em đúng là không sợ chị làm gì em." Khương Tình ánh mắt nhìn về phía hai cánh môi đang úp mở đầy dụ hoặc kia, không tự chủ liền nhíu mày, vô cùng tò mò thấp giọng hỏi lại. "Tại sao?" Hạ Nhi cười ý vị, cô muốn cho Khương Tình mất cái vẻ mặt như kiểm soát được mọi thứ trong tay mình. "Bởi vì em sợ em sẽ làm gì chị hơn." Khương Tình nghe thấy liền hơi bất ngờ, giọng trầm trầm khó hiểu: "Ý em là.." Một bàn tay nhỏ bỗng đẩy Khương Tình vào bồn rửa mặt một cách thô bạo. Khương Tình hơi hoảng, không kịp chuẩn bị thì khuôn mặt tuyệt mỹ bị ôm lấy bởi đôi tay còn vương mùi bạc hà. Môi Khương Tình bị môi Hạ Nhi dính lên, môi mềm mại áp lên môi lành lạnh, đầu lưỡi ấm nóng vươn ra ngang ngược liếm trên môi Khương Tình một cái, hương thơm từ hơi thở Hạ Nhi ngọt ngào khiến Khương Tình đình trệ hô hấp, hai mắt mở to, mọi hoạt động đang làm đều quên sạch, chiếc khăn tội nghiệp rơi vào bồn rửa mặt bị thấm nước ướt không còn nhận ra hình dạng nữa. Hạ Nhi chớp mắt, đôi mắt hổ phách nhìn khuôn mặt Khương Tình cự ly gần đến nỗi thấy rõ từng sợi lông mi đang run rẩy. Lông mi như cánh phượng xinh đẹp trong gió, chớp động trên đôi mắt nâu sẫm quyến rũ. Khương Tình cảm thấy chưa bao giờ cô thất thố như thế, hương vị bờ môi đang chạm lấy môi cô có một ma lực khiến bản thân dù mạnh mẽ đến mức nào cũng không khả năng chống cự, trái tim đột nhiên đập nhanh bất thường. Rồi bỗng sự mềm mại và cảm giác ngạt thở ấy rời đi. Hương hoa quế thoang thoảng trong không khí khiến Khương Tình đờ đẫn cả người. Khương Tình hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía cửa. Bóng dáng Hạ Nhi mất tăm sau dãy hành lang. Khương Tình run run đưa tay lên chạm lên bờ môi vừa có một chút độ ấm, bỗng nhiên cúi đầu bật cười. Ánh mắt thay đổi trở nên cực kì nguy hiểm, khác hẳn với nụ cười ôn nhu thường ngày. "Hạ Nhi. Em nhất định sẽ hối hận".
Chương 3 Bấm để xem Hạ Nhi chạy thật nhanh theo dãy hành lang để vào lớp, cô không hiểu lý do tại sao mình lại làm thế? Hôn Khương Tình, cô ta có chủ rồi đấy. Hạ Nhi có xúc cảm muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi. Xúc động là ma quỷ mà, Hạ Nhi dùng tay gõ đầu liên tục. "Cho mi u mê lú lẫn này. Cho mi mau miệng này. Cho mi rảnh rỗi này." Nhưng khi nhớ đến bờ môi lành lạnh kia, bản thân lại không có một chút cảm giác dơ bẩn nào như với Cao Vỹ Quang, mà lại có cảm giác tim đập chân run. Hạ Nhi đỏ bừng mặt. Lúc môi cô chạm lên môi Khương Tình, môi mỏng lạnh lẽo, cực kì lạnh, nó như băng tuyết vậy, nhưng lại khiến Hạ Nhi có xúc động tham lam muốn làm ấm nó, chạm vào nó.. Hạ Nhi biết Khương Tình có hôn phu, đó là một sự thật chứng tỏ Khương Tình không lệch lạc giống cô, một con nhóc đáng thương như cô phải làm sao đây? Hình như cô vừa làm một điều rất sai trái. Hạ Nhi thật sự chỉ muốn cho Khương Tình một bài học, rằng đừng nên trêu đùa mình quá đáng, cô không phải quả hồng mềm để hết người này tới người khác trêu chọc. Nhưng kết quả lại đi hôn người ta. Còn là cưỡng hôn. Nụ hôn đầu của cô nữa a! Quá thiệt thòi rồi! Hạ Nhi băng qua khối tự nhiên, lướt qua Cao Vỹ Quang đứng trước cửa phòng học chờ cô như người vô hình. Hạ Nhi ngay lập tức lùi lại. Cao Vỹ Quang không tự chủ vội co rụt khép chặt hai chân. Hạ Nhi trừng mắt nhìn Cao Vỹ Quang, giọng điệu tàn bạo vô cùng thô lỗ: "Tôi nói cho cậu biết. Tránh xa tôi ra!" Sau đó làm tư thế cắt cổ: "Không tôi sẽ giết chết cậu." Hạ Nhi hung tàn hăm dọa rồi đi nhanh vào lớp tới dãy gần cuối kế cửa sổ và ngồi xuống, đưa tay vào túi lấy cuốn sổ tay vẽ nghệch ngoạc những đường phát thảo tỷ lệ con người không mục đích. Thế nhưng lúc này tâm trí đầu óc cô bay đi đâu cả rồi. * * * Một tiếng sau! "Chết tiệt!" Hạ Nhi tức giận gầm lên. Cây bút chì bị gãy cả ngòi mà cô cũng không biết, giấy vẽ vương vãi lung tung trên mặt bàn. Cao Vỹ Quang nhìn Hạ Nhi mà co rụt người lại. "Không phải em ấy còn tức giận vì mày hôn em ấy không lão thất?" Nam sinh ngồi cạnh Cao Vỹ Quang chọc tay hắn hỏi nhẹ. "Nếu em ấy tức như vậy với tao thì chắc có lẽ tao còn có cơ hội." Cao Vỹ Quang thì thầm trả lời. Cao Vỹ Quang vạch nên một kế hoạch theo đuổi Hạ Nhi rất kĩ lưỡng và nghiêm túc. * * * * * * Khương Tình về phòng học với tâm trạng tốt hơn Hạ Nhi rất nhiều. Bình tĩnh đi vào lớp, xung quanh bạn học đều rối rít chào hỏi cô. Khương Tình cũng liền cười dịu dàng đáp lại. Làm cả đám bạn học vui vẻ tươi cười rạng rỡ. Khanh Long vừa nhìn thấy Khương Tình, bước chân chậm rãi tới gần. "Tình! Cậu đi đâu về vậy?" Khanh Long như một nam thần đút tay vào túi. Khanh Long luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt và khó gần, nhưng lại là một mẫu nam sinh được đông đảo nữ sinh trong trường yêu thích. Khương Tình cười nhẹ, giọng lại lạnh tanh: "Tớ đi đâu cũng cần báo cáo với cậu sao?" Khương Tình vòng qua tránh Khanh Long rồi đi thẳng tới chỗ ngồi, ngón tay thon dài tuyệt mỹ đưa lên môi vuốt nhẹ. Xúc cảm đôi môi đó thật tốt, mềm mại lại thơm ngát. Cô yêu thích cái cảm giác môi chạm môi với Hạ Nhi, có xúc động muốn thử thêm vài lần. Đó là nụ hôn đầu của cô.
Chương 4 Bấm để xem Hạ Nhi ghét môn thuyết trình ngoại ngữ, trong những thứ bản thân không thể có kiên nhẫn thì môn đó là thứ có khả năng ru Hạ Nhi ngủ rất tốt. Hạ Nhi thật sự đã ngủ trong giờ của một vị giáo sư nào đó. Hậu quả là Hạ Nhi bị phạt phải cầm một chồng sách đứng ngoài hành lang. Hạ Minh Phát luôn rất nghiêm khắc với học viên của mình cho dù có là với cô cháu gái mình cưng như bảo bối cũng không thể biểu lộ sự ưu ái được. "Cậu ra đây làm gì? Chả ai phạt học sinh mà cứ một phút lại ra đem vào một quyển giống cậu đâu." Hạ Nhi chu môi khinh bỉ. Hạ Nhi chính là cô cháu gái đang bị người cậu kiêm giảng viên phạt đứng ngoài hành lang đó. Người cậu yêu thương cô nhất này luôn có những biểu hiện quái đản, yêu thương cô rất nhiều, nhưng đôi lúc lại rất nghiêm khắc với cô. Hạ Nhi nghĩ nhất định sẽ về nhà tố cáo với ông nội. Hạ Minh Phát nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhi nhìn mình thì trong lòng cũng tự hiểu rằng tối nay mình về nhà nhất định sẽ chả yên thân nổi với cụ ông bao che khuyết điểm và coi Hạ Nhi là ngọc trân bảo. Hạ Minh Phát lắc đầu: "Con đó, ngủ trong giờ của cậu còn mơ thấy vớ vẩn. Ta phải kêu con dậy vì con đạp cậu nhóc ngồi bàn trên chổng vó phải xuống phòng ý tế kìa, phạt con một chút đã muốn về tính sổ với ta, con có lương tâm không hả?" Hạ Nhi ồ một tiếng rõ to. "Con đi học không lo học hành mà suốt ngày cứ vẽ vời đọc ba cái thứ vô bổ đó, làm sao gánh vác cả gia tộc nhà họ Hạ hả? Con muốn khiến ông nội con tức chết có phải không?" Hạ Minh Phát vẫn kiên trì thuyết giảng lý luận làm cô cháu gái ngoan cho Hạ Nhi. "Ông nội toàn bị cậu làm cho tức chết. Con không có. Cậu đừng có nói lung tung." Hạ Nhi phủ định vô cùng chắc chắn. "Cậu bị con gài bẫy mới khiến nội con tức giận. Con còn ở đây mà cãi." Người thầy chuẩn mực đứng cãi tay đôi với cô học trò nhỏ. "Ồ." Hạ Minh Phát nhìn Hạ Nhi trong lòng đang tính toán ý định trả đũa mà lòng từng đợt co rút. Cụ ông ở nhà đã gần tám mươi tuổi nhưng sức khoẻ quả thật là trai tráng theo không kịp. Hạ Minh Phát không biết phải làm thế nào để cứu vãn tình thế thì bỗng Khương Tình cầm cuốn sách đi ngang qua Hạ Nhi rồi khựng lại. "Em chào giáo sư." Khương Tình đi tới rất lễ phép. Hạ Minh Phát ho khụ một tiếng rồi chững chạc nói: "Em đi họp với hội đấy à?" Khương Tình nhẹ gật đầu rồi liếc qua Hạ Nhi. "Bị phạt?" Khương Tình nhướng mày. "Nhìn là biết rồi còn hỏi." Hạ Nhi phát cáu trợn mắt với Khương Tình. Khương Tình cười khẽ, vươn tay lấy cuốn sách trên đầu Hạ Nhi. "Tại tôi chưa từng bị phạt nên hơi tò mò thôi." "Tò mò không? Muốn thử không? Em không ngại đâu." Hạ Nhi giọng đầy châm chọc. Ngon tới đây! Đứng vài tiếng cho biết mùi vị. Khương Tình nhìn Hạ Nhi rồi cúi đầu cười ôn nhuận khe khẽ. Chả biết cái đầu nhỏ đó có suy nghĩ loạn thất bát tao gì nữa. Chợt như nhớ ra vấn đề gì, Khương Tình thấp giọng hỏi: "Tôi cũng coi như cùng khoa với em. Sao em gọi tôi bằng chị hoài thế. Tôi rất già sao?" Hạ Nhi quay đầu đi chỗ khác. Ta không thèm trả lời đấy! "Hai trò biết nhau à?" Hạ Minh Phát nãy giờ mới lên tiếng. Khương Tình gật đầu nhẹ rồi lại nói: "Hơn cả biết, Hạ Nhi làm em cảm thấy khá là đáng yêu." Hạ Minh Phát như nghe chuyện kinh dị, giọng hơi kinh ngạc: "Nó mà đáng yêu cái gì, chỉ giỏi quậy phá." "Ồ! Vậy hôm nay về nhà con sẽ quậy một trận." Hạ Nhi giọng đầy hăm dọa tiếp lời. Nói xong liền vươn tay giật lại cuốn sách bị Khương Tình lấy đi. Hạ Minh Phát rùng mình nhìn Hạ Nhi vội vã nói: "Em được miễn phạt, vào trong ngồi học tiếp đi. Ngoan đi cậu sẽ cho quà." Câu sau rất nhỏ nhưng Khương Tình trời sinh tai thính liền nghe thấy. Hạ Nhi lại làu bàu trong đầu. Đừng hòng mua chuộc bổn tiểu thư. Khương Tình bật cười, nghiêng đầu rồi đi lướt qua cô. Hạ Nhi không nhìn Khương Tình, cũng vội vàng xoay người muốn quay vào lớp thật nhanh để tránh tiếp xúc với Khương Tình. Bỗng nhiên đầu Hạ Nhi bị kéo mạnh, một lọn tóc nâu dài vướng vào tay áo sơ mi của ai đó. Hạ Nhi có cảm giác mình bị rách da đầu! "Chị đứng lại." Mặt Hạ Nhi nhăn nhó lớn tiếng gọi. "..." Khương Tình sững sờ, ngay lập tức dừng bước chân. Hạ Nhi như sắp khóc. Đau chết cô rồi. Đau! Sau vụ hôn nhau đã không muốn đụng mặt, nhưng cứ thế này thì quả thật không có cách nào. Ta đúng là con nhóc số khổ. Khương Tình chậm rãi quay đầu, thấy cảnh tượng phía sau, cảm thấy có chút buồn cười. Hạ Nhi nắm lấy tóc mình vừa kéo lấy kéo để, tay áo cô cứ vung lên theo đợt kéo của Hạ Nhi nhưng lại không gỡ ra được. Khương Tình bắt đắc dĩ đưa Hạ Minh Phát cuốn sổ rồi vươn tay ra chậm rãi gỡ từng sợi tóc trên cúc áo mình, những sợi tóc nâu hơi sáng mượt mà quấn chặt lấy cực kì cứng đầu. Khương Tình hết sức kiên nhẫn gỡ nhẹ nhàng như sợ Hạ Nhi đau. Hạ Nhi thấy những ngón tay người nào đó cực kì xinh đẹp, đang từng chút từng chút gỡ tóc rối, ngón tay mảnh dẻ và mềm mại, móng sạch sẽ cắt thật gọn gàng, đầu ngón tay hồng hào xinh đẹp, khớp xương tinh xảo rõ ràng, vô cùng cân xứng. Hạ Nhi sững người. Tay! Lại là tay. Ta thích! Muốn sờ! Muốn sờ! Trong đầu Hạ Nhi gào thét muốn vươn móng vuốt chụp lấy tay Khương Tình. Nhưng sau đó liền dùng tay còn lại nắm chặt bàn tay đang mất kiểm soát. Hạ Nhi cố gắng đọc thần chú tịnh tâm kiếm phổ mà cô tự nghĩ ra. Nhịn xuống! Nhịn cho ta! Giữ hình tượng! Khương Tình không biết người nào đó chả có tập trung cho chuyện gỡ tóc rối hay đau da đầu mà lúc này chỉ để ý đến từng cử động của ngón tay cô. Khi từ tốn gỡ xong những sợi tóc còn dính lại, Hạ Nhi được giải thoát trong sự ngỡ ngàng. "Xong rồi. Có đau lắm không?" Khương Tình giọng quan tâm. Bàn tay khẽ đưa lên đỉnh đầu Hạ Nhi. Hạ Nhi vội né tránh như tránh ôn dịch. Ánh mắt dõi theo từng cử động của Khương Tình. "Cảm ơn chị." Hạ Nhi ánh mắt như có như không lại nhìn bàn tay ai đó. Muốn chặt nó xuống làm của riêng! Hạ Nhi bị suy nghĩ đó làm cho kinh sợ. Vội vã hết lời chửi bới bản thân vô sỉ tàn bạo! Khương Tình lễ phép xin lại cuốn sổ rồi cười nhẹ quay lưng đi. Hạ Minh Phát nhìn cô gái nhỏ đang ngẩn người nhìn theo thì khó hiểu. "Con đừng nói với cậu là con tương tư người ta rồi nhé, ta biết con thích con gái nhưng người đó là hoa có chủ rồi đấy." Hạ Nhi đang ngẩn ngơ thì được người cậu tốt bụng cảnh tỉnh bản thân. Ta là thích tay! Tay đó! Hiểu không hả? Hạ Nhi hừ lạnh quay lưng vào lớp và bỏ lại một câu: "Tối nay cậu chuẩn bị ăn đòn với ông đi là vừa." Chỉ tội nghiệp người đàn ông đáng thương không hiểu lý do lại đắc tội thêm cô cháu gái hay mang thù này. Khương Tình đi dọc dãy hành lang với muôn vàn ánh mắt dõi theo cô, cô không quan tâm mà chỉ chăm chú nhìn vào tay mình. Lúc nãy Hạ Nhi nhìn tay cô. Còn nhìn đến không dứt ra nổi. Khương Tình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, đưa bàn tay vừa chạm vào tóc Hạ Nhi lên cao, nhớ lại xúc cảm từng sợi tóc mềm mại và thơm thoang thoảng mùi quế, tóc thật dài, giống như một thác nước huyền ảo, nhưng độ dài không khiến người nhìn vào cảm thấy phiền phức, mà như vốn dĩ tóc Hạ Nhi nó phải dài như vậy. Hạ Nhi rất đẹp, trên người nổi bật nhất chính là mái tóc đó, nó uốn lượn xoăn nhẹ ở đuôi vô cùng phù hợp với giương mặt như một búp bê phương Tây, Chúng nổi bật làn da trắng sứ như ngọc thạch, làm Hạ Nhi trở nên đầy bí ẩn, giống như một tiểu yêu tinh. Bóng dáng nữ nhân lạnh nhạt đó khiến Khương Tình vương vấn đến nỗi mỗi đêm đều nhớ đến. Trong giấc mơ Khương Tình không biết đã hôn Hạ Nhi bao nhiêu lần, triền triền miên miên, còn làm những chuyện vô cùng quá phận. Chưa bao giờ trong tâm trí Khương Tình lại kêu gào muốn chiếm hữu một người mạnh mẽ đến như thế. Mỗi ngày vừa qua với Khương Tình như một sự tra tấn, khao khát điên cuồng đó khiến Khương Tình phải thống khổ cực lực ẩn nhẫn khắc chế bản thân. Khương Tình không tin nổi có một ngày, mình vì một người con gái gặp mặt đối thoại vài lần mà nảy sinh ham muốn dục vọng mãnh liệt như vậy. Khương Tình bỗng thấp giọng cười khẽ. Kể từ hôm Hạ Nhi hôn cô, Hạ Nhi không còn đến căn tin nữa, ngày ngày chỉ ngồi trong lớp. Khương Tình đủ thông minh để biết Hạ Nhi đang trốn tránh mình. Hôm nay gặp cảnh Hạ Nhi bị phạt, Khương Tình là cố ý xuất hiện muốn Hạ Nhi chú ý. "Khương Tình! Mấy nay cậu lạ lắm. Tại sao không nói chuyện với tớ nữa thế?" Giọng nói vang lên phía sau. Khương Tình khẽ quay đầu, nhìn thấy Khanh Long, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Khương Tình nhớ đến lúc ba mẹ bảo quen Khanh Long, cô chưa bao giờ đồng ý với một cuộc hôn nhân được sắp xếp từ nhỏ. Nhưng lại không từ chối vì cảm thấy phiền phức. Có một người ở bên cạnh để tránh những ai muốn tiếp cận cô cũng tốt. Nhưng một ý nghĩ kiên định khiến cô không thể im lặng nữa. "Chúng ta chỉ nên làm bạn. Tớ cảm thấy mình không có tình cảm đó với cậu. Cơ hội tớ cho cậu một năm đã hết rồi." Khương Tình nghiêm túc lãnh đạm nói. Khanh Long chấn kinh, hốt hoảng đến mức run giọng: "Khương Tình, cậu đang đùa đấy à." "À! Tớ không." Khương Tình quả quyết gật đầu. Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều đêm mới cho ra một quyết định như thế, vì cô biết mình không có tình cảm với Khanh Long, đó là sự thật không chối cãi được. Không thể cứ tiếp tục kéo dài mối quan hệ mà cô luôn cảm thấy không thoải mái. Khang Long bàng hoàng, rồi ngay lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Khương Tình. "Tớ không muốn." Giọng Khanh Long mang chút khẩn cầu. "Cậu bình tĩnh đi. Cậu biết tớ không có suy nghĩ khác với cậu ngoài bạn bè mà." Khương Tình nhẫn nại nhẹ giọng. "Tớ làm gì sai chứ? Cậu nói đi! Cậu đang đùa có phải không? Nếu tớ sai điều gì cậu có thể nói với tớ, tớ có thể sửa." Khanh Long nài nỉ run rẩy lớn tiếng, đôi mắt hiện lên thần sắc khổ sở suy sụp. Khương Tình vươn tay gỡ tay Khanh Long ra, nhìn Khanh Long vô cùng lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ là lúc đó ba mẹ chúng ta cứ ép buộc nên tớ mới ra quyết định sẽ thử suy nghĩ, nhưng chưa từng đồng ý sẽ làm bạn gái cậu, và quả thật tớ không có cảm giác thích cậu, điều này cậu cũng biết mà, tại sao phải cố gắng ép người như thế để làm gì." Khanh Long sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy vì cảm xúc không vững, nhỏ nhẹ đau lòng cực hạn nói: "Cậu biết tớ thích cậu từ rất lâu rồi, tại sao cậu không có chút cảm động nào vậy? Chuyện cậu không thích tớ, tớ biết, nhưng cậu đã cho tớ cơ hội không phải sao? Tại sao bây giờ lại không muốn cho nữa." "Tớ nói với gia đình mình là sẽ cố gắng thử thích cậu, nếu không được thì không được ép nữa. Tớ chưa từng nhận là bạn gái cậu. Chính cậu là người đi nói cho toàn trường và mọi người hai chúng ta quen nhau. Tớ không phản đối cũng không thừa nhận. Đó là giữ thể diện cho cậu." Khương Tình vô cùng thản nhiên lãnh khốc nói. "Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn không thể có chút tình cảm nào với tớ sao?". Khanh Long giọng đầy bất bắc dĩ. Khương Tình gật nhẹ đầu, giọng ôn nhuận nhưng ý lạnh lan tỏa như băng tuyết: "Chưa từng! Tớ thật sự chỉ xem cậu là bạn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên tớ." Khanh Long im lặng không nói. Hắn biết Khương Tình rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Khương Tình xoay người bỏ đi. Cô không phải dạng người máu lạnh vô tình, nhưng thật sự cô đã nói với Khanh Long là mình cho Khanh Long một cơ hội, nhưng sau một năm mà bản thân vẫn không có cảm giác rung động yêu thích gì với Khanh Long. Nhưng Khanh Long cố chấp biến mọi thứ xung quanh cô thành lẽ hiển hiên rằng cô phải là bạn gái hắn. Cô chỉ thấy phiền hà nên im lặng. Nếu không phải lỗi của Khanh Long thì có lẽ tại bản thân cô không có tình cảm đó, vậy nên để Khanh Long tự do tìm một đối tượng khác thì tốt hơn.