Bài thơ này tôi viết khi đang là học sinh cuối cấp, lấy cảm hứng từ một câu thơ: "Sáng sớm cảnh trong lòng Hà Nội". Mời các bạn đón đọc. Hà Nội, mùa đông ấy. Sáng thức giấc thấy lòng xao xuyến lạ Chợt bồi hồi cơn gió lạnh thoảng qua Mùi hoa sữa hôm nay không thấy nữa Lá mùa vàng cũng tĩnh lặng không rơi. Gà trống lười, cứ nằm im không gáy Con mèo hiền nằm ngủ cũng xù lông. Ra là vậy, mùa đông đến rồi đó. Tôi chợt buồn nhớ kỉ niệm đã xa. Mùa đông ấy, mùa đông tôi và bạn Hai đứa ngồi sát cánh kề vai nhau, Kể nhau nghe những vui buồn thuở nhỏ Mùa đông về chở nặng những ước mơ. Mùa đông ấy, mùa đông bên bếp lửa Chúng tôi ngồi khúc khích lắng tai nghe. Chuyện bà Hai, chuyện cô Đào xóm trọ Chuyện đời người qua ánh mắt trẻ thơ. Mùa đông ấy, tôi mất người bạn nhỏ Mất nụ cười, mất ánh mắt sáng trong Mất những gì bình yên đẹp đẽ nhất. Và như thế, tôi mất những mùa đông. Tôi đứng đó, lặng yên bên cửa sổ Nhìn dòng người cứ lầm lũi đi qua Nhìn mặt hồ lăn tăn chở sóng nước Nhìn phố phường, đèn leo lắt trong đêm. Mùa đông này không như mùa đông ấy, Con đường dài chẳng lưu dấu chân tôi. Tôi đứng đó, đứng trong lòng Hà Nội. Mùa đông buồn, nhắc kỉ niệm xa xôi. -Hết- Ngọc Dạ Minh Châu