Hà Nội đông về cây rụng lá, Hàng hiên xơ xác dây hoa dăng Đám rêu xanh bao quanh bờ tường cũ Nơi tình yêu ngày ấy chớm nở ra. Người con gái ngây thơ và trong sáng Em bây giờ có còn nhớ nhiều không, Nhớ những ngày gió rét thổi qua khung Cửa sổ mở đôi vai run nhè nhẹ Tấm áo mỏng che không được mưa gió, Đôi vai gầy em ngoan cường gió sương, Đông lại về nơi này thành kỷ niệm, Chỉ còn tôi một mình ngắm mưa rơi Rồi hình như tôi thấy bóng hình em Vẫn nụ cười tươi xinh đáng yêu hiền đến thế, Em như về xua tan cái rét của mùa đông Đưa đôi tay kéo màn mây xám xịt Để nắng vàng soi tỏa khắp muôn nơi, Em xóa tan cái rét ngày mưa đông Như mặt trời hiện lên sau giông tố Vẫn áo mỏng em hồn nhiên đến thế Để lòng này lại nỗi nhớ bâng khuâng Mùa đông ấy hình như đang trở lại, Muốn hỏi rằng "Em đó phải không em?"