Truyện Ngắn Hạ Long – Một Ngày Không Trở Lại

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thư Viện Ngôn Từ, 23 Tháng bảy 2025 lúc 1:09 AM.

  1. Hạ Long – Một Ngày Không Trở Lại

    Cuộc thi viết: Nét bút tuổi xanh


    [​IMG]

    Hạ Long quê tôi đẹp lắm. Một vẻ đẹp khiến người ta ngỡ như bước vào miền cổ tích. Mỗi sáng sớm, khi mặt trời vừa ló rạng phía chân trời, biển như được dát vàng, lấp lánh trong ánh bình minh dịu nhẹ. Mặt nước tĩnh lặng, mênh mang như một tấm lụa xanh trải dài đến tận cuối trời. Những dãy núi đá vôi trùng điệp uốn lượn trên mặt biển, mờ ảo trong làn sương mai như những con rồng đang mơ màng giấc ngủ ngàn năm. Sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, hệt như lời ru êm đềm của mẹ thiên nhiên. Ai từng ghé qua đều đem lòng thương nhớ, để rồi khi rời xa, trái tim vẫn như bị giữ lại nơi đây. Ấy vậy mà, phía sau bức tranh yên bình ấy là một ngày tang thương, một ký ức không ai muốn nhớ nhưng chẳng ai có thể quên. Một câu chuyện đau lòng đến xót xa, một vết sẹo vừa mới hằn sâu vào trái tim những người con Hạ Long.

    Chuyến du lịch định mệnh ấy, lẽ ra chỉ là một kỳ nghỉ ngơi đơn thuần, một dấu mốc kỷ niệm đáng nhớ, nhưng lại trở thành cơn ác mộng xé tan bao gia đình, khiến kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh. Không ai ngờ rằng, cơn giông bất ngờ kéo đến đã cuốn đi không chỉ những sinh mạng, mà còn cuốn đi cả tiếng cười, niềm hạnh phúc của một mỗi gia đình.

    Hôm ấy, trời trong, biển êm. Những đoàn du khách háo hức lên tàu, mang theo tiếng cười rộn rã và hy vọng về một kỳ nghỉ tuyệt vời. Không ai biết rằng đó là chuyến đi cuối cùng của rất nhiều người. Một cơn giông bất ngờ kéo đến, như thể bầu trời cũng cảm thấy bất an và trĩu nặng. Tàu nghiêng rất nhanh rồi lật úp. Mọi thứ chỉ trong tích tắc. Tiếng la hét, tiếng cầu cứu, tiếng sóng vỗ cuồng nộ.. rồi tất cả chìm trong im lặng. Một sự im lặng đáng sợ, như thể biển khơi đang nuốt chửng mọi thanh âm và niềm hy vọng cuối cùng. Có những bàn tay từng nắm chặt nhau giờ chỉ còn với trong vô vọng. Có những cặp mắt từng rực sáng hạnh phúc, giờ chỉ còn là ánh nhìn cuối cùng giữa mênh mông nước lạnh.

    [​IMG]

    Còn gì đau xót hơn khi đã ở cái tuổi gần đất xa trời, đôi tay run rẩy ấy lại phải tự mình đứng lên làm chủ tang lễ cho chính con trai, con dâu và cháu nội khi họ mãi mãi không trở về. Còn gì đau xót hơn khi người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh?

    Còn gì đau hơn khi tận mắt nhìn thấy người thân mình trôi lững lờ qua mặt nước lạnh lẽo, tay gần chạm vào nhau mà không thể giữ lại được? Trong cái lạnh lẽo thấu xương của lòng biển, dù đã gắng hết sức cứu được một mạng người, nhưng chính tay ông lại không thể giữ nổi họ. Một người đàn ông khóc nghẹn kể lại: "Tôi với tay được một người nhưng có vẻ anh ấy đã quá mệt rồi. Chỉ kịp buông một câu" Chào người anh em, cảm ơn. Tôi mệt rồi, tôi đi trước đây.. "

    Từng đoàn xe cấp cứu nối đuôi nhau chạy vào khu nhà tang lễ như một cơn ác mộng kéo dài không hồi kết. Tôi sống gần đấy bao năm, chưa từng thấy cảnh tượng nào bi thương đến vậy. Xe cứu thương dừng lại, từng thi thể được đưa xuống trong tiếng nức nở của thân nhân. Có người gào khóc gọi tên. Có người chỉ lặng im đến mức tưởng chừng đã hóa đá, ánh mắt như khô cạn nước mắt sau hàng giờ chờ đợi vô vọng. Ánh mắt thất thần nhìn về phái xa như thể linh hồn họ cũng đã theo sóng mà trôi đi mất.

    Những người được cứu sống, dù thân thể còn nguyên vẹn, nhưng tâm hồn họ đã chết. Người thân yêu nhất của họ đã ra đi mãi mãi. Có người may mắn tìm thấy được người thân, dù chỉ là thân xác không còn hơi ấm, nhưng cũng có những người vĩnh viễn nằm lại nơi biển nước lạnh lẽo kia. Cái ngày sinh nhật đáng lẽ là ngày vui, ngày họ mong ước được ra biển, lại trở thành ngày giỗ, ngày đen tối nhất cuộc đời họ.

    Một người mẹ trẻ quỳ rạp bên mép biển, ôm lấy chiếc phao nhỏ của con trai, miệng lẩm bẩm:" Mẹ đây, về với mẹ đi con. Ở đấy lạnh lắm "Những tiếng gọi trong vô vọng như từng mũi kim đâm thẳng vào tim những người chứng kiến.

    Từng khóm hoa cúc trắng được thả xuống biển, như lời cầu xin của người sống gửi đến thần linh:" Xin hãy trả lại người, dù chỉ là thi thể."Nhưng có người được đưa về, có người mãi mãi nằm lại giữa lòng biển sâu, nơi họ từng háo hức đặt chân đến. Nhưng biển không trả lời. Biển vẫn xanh, xanh đến nhói lòng. Núi vẫn sừng sững trầm mặc, sóng vẫn vỗ đều đặn như thể chưa từng có gì xảy ra. Nhưng lòng người thì tan nát.

    Có người về được nhưng là trở về trong chiếc túi nylon lạnh lẽo. Có người mãi mãi nằm lại nơi đáy biển, không một nấm mồ, không một nén hương. Ngày vui biến thành ngày giỗ, ngày kỷ niệm biến thành ký ức không ai dám chạm tới.

    Biển đẹp. Nhưng cái đẹp ấy đôi khi thật tàn nhẫn. Nó mời gọi con người bằng ánh nắng, bằng phong cảnh kỳ vĩ, rồi đột ngột cướp đi tất cả, không kịp để lại một lời giải thích.

    Chiều hôm đó, bãi biển không còn tiếng cười, chỉ còn tiếng gió gào thét trong thinh lặng, từng cơn rít qua khe núi như tiếng nấc nghẹn của những linh hồn chưa kịp chào từ biệt. Những bước chân người thân dẫm lên bãi cát, để lại vệt nước loang dài như vệt máu chảy từ trái tim rỉ máu. Họ đến tìm người rồi ra về cùng một khoảng trống không thể lấp đầy.

    Có nỗi đau nào hơn khi cả gia đình đi chơi cùng nhau, mà người trở về chỉ còn một? Có nỗi đau nào hơn khi tay gần chạm tay, mà mãi mãi không thể níu lại nhau? Có nỗi đau nào hơn khi đứng giữa cảnh đẹp đến mê hồn mà lòng người tan nát như tro bụi?

    Tôi, người đứng nhìn từ xa, chỉ biết lặng người. Biển chiều nay vẫn lấp lánh nhưng không phải ánh sáng, mà là giọt nước mắt vô hình của những linh hồn chưa thể siêu thoát.

    Hạ Long vẫn đẹp nhưng xin đừng lấy đi thêm ai nữa..
     
  2. MTrang1102 Ờm …

    Bài viết:
    724
    Cơn giông gió cuốn đi 39 người, nhưng thật ra nó cuốn đi còn nhiều hơn thế. Từng người thân gia đình dù không ở trên chuyến tàu đó nhưng tâm hồn của họ cũng ch*t theo người đã mất.

    Trích một đoạn trong báo mình đọc đoạn: "Đám tang đối với họ chỉ thật sự bắt đầu khi buổi tang lễ kết thúc.". Những ngày đằng đẵng còn lại của họ, sẽ là những ngày mãi mãi chìm vào tang lễ của người đã ra đi. Thương Hạ Long và cầu mong cơn bão số 3 Wipha sẽ nhẹ nhàng đi qua để nước mình không có thêm một thông tin đau lòng nào nữa :(
     
    nguyệt trần 1303 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...