Hạ cuối Tác giả: Thùy Minh [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của Thùy Minh Mùa hạ đến với tiếng ve râm ran trên vòm lá. Mùa hạ về trong tim tím sắc bằng lăng. Mùa hạ xôn xao nơi vòm hoa phượng đỏ. Mùa hạ nghẹn ngào trong giây phút sắp chia xa... Mùa hạ, đối với tuổi học trò, nhất là những học trò cuối cấp, có lẽ là mùa của cảm xúc, mùa của luyến lưu, ngậm ngùi, tiếc nuối: Sớm còn ấp nụ vòm xanh Tan sương phượng đã bung cành trổ bông Dội vào khoảng nắng mênh mông Ríu ran khúc hạ giục lòng xốn xao Chỉ còn hạ cuối bên nhau Một mai áo trắng đi vào xa xôi... Đó không phải là hạ cuối của tôi, nhưng là hạ cuối của bốn mươi lăm đứa con tôi, hạ cuối của thời học sinh trung học. Bốn mươi lăm đứa con ấy, tôi vẫn gọi thân thương là "chúng nó". Mùa hạ của một, hai năm về trước, chúng nó còn vỡ òa trong niềm vui của ngày tổng kết, mỗi đứa hớn hở chào tạm biệt cô ra về với giấy khen và phần thưởng trên tay. Vì chỉ ngày hôm sau thôi, chúng nó sẽ được vui chơi thỏa thích, được ngủ nướng chán chê, được du hí khắp hang cùng ngõ hẻm mà không phải lo lắng chuyện sách vở học hành. Nhưng mùa hạ năm nay, chúng nó có còn vui như thế? Chẳng còn bao lâu nữa, sau kì thi quyết định cuối cùng, chúng nó sẽ mỗi đứa mỗi nơi, mỗi đứa theo đuổi một con đường riêng của mình. Và tất cả, những ngày tháng của hôm qua, của hôm nay, đều trở thành hoài niệm trong kí ức của cô và chúng nó. Có kí ức bỡ ngỡ của những ngày đầu đến lớp. Đứa nào đứa ấy bẽn lẽn và ngác ngơ, hồi hộp và lo lắng. Chúng lắng nghe cô dặn dò, nhắc nhở một cách ngoan ngoãn, hiền lành. Chúng chưa quen cô, chúng còn lạ bạn. Nên cái thuở ban đầu ấy, chúng thật chẳng khác nào những "con nai vàng ngơ ngác". Có kí ức thân thương của những ngày chúng vượt qua sự bỡ ngỡ. Chúng bắt đầu làm quen với nhau, và bắt đầu chia sẻ cho nhau những câu chuyện trên trời dưới bể. Những mến yêu đã gắn kết bao tâm hồn quen lạ, để rồi chẳng bao lâu, chúng đã rượt đuổi nhau khắp lớp, hò hét nói cười vui vẻ. Chúng chẳng giống những con nai ngơ ngác nữa rồi. Có kí ức mệt nhoài của những buổi lao động đầu khóa. Có đứa chưa từng cầm cây liềm, cái cuốc, chưa từng biết cắt cỏ, dọn vườn. Vậy mà một ngày kia, bỗng dưng phải làm những việc lạ lẫm ấy. Lóng ngóng và vụng về, đau lưng và mỏi gối. "Sao cô không thuê người dọn cỏ, cô ơi!?". Vì cô muốn chúng nó biết, lao động là vất vả thế nào. Có kí ức vui vẻ của những hoạt động ngoại khóa. Chúng nó kéo phăng phăng đội thi lớp bạn trong trò kéo co. Chúng hát hò vang lớp vào những ngày lễ kỉ niệm. Chúng háo hức "mò" quà trong thùng xốp để rồi cười sảng khoái khi nhận về món quà có thương hiệu Diana. Chúng lôi cô vào những pha chụp hình ảo diệu với đủ các loại app. Có kí ức ấm áp của những ngày chúng nó hẹn nhau kéo đến chật căn phòng bé nhỏ của cô. Chúng biến căn phòng ấy thành một bãi chiến trường sau một hồi nhiệt tình "oanh tạc". Rồi chúng hồn nhiên kéo nhau ra về để lại lời nhắn nhủ: "Cô dọn giúp bọn em, cô nhé!" Có kí ức buồn day dứt của những lần chúng nó chưa ngoan. Trốn học, ham chơi, quên bài, nói dối... Chúng hồn nhiên thể hiện cá tính và sự nổi loạn tuổi học trò. Chúng không ít lần làm cô rơi nước mắt, không ít lần khiến cô trằn trọc đêm dài. Nhưng cô vẫn tin vào sự trưởng thành, chín chắn của chúng nó khi bước qua những tháng ngày non dại ấy. Nên "Dẫu trách phạt hay nói nặng đôi lời, cô vẫn tin tuổi học trò nông nổi – ai chẳng có một hai lần nói dối - lớn khôn rồi sẽ khác, phải không em?" Có kí ức của những ngày như hôm nay, những ngày mà trên gương mặt mỗi đứa đều hiện lên bao lắng lo và quyết tâm cao độ, là những ngày cuối cùng cô trò còn bên nhau dưới mái trường này. Chúng sắp bước qua một bước ngoặt lớn của cuộc đời. Đứa nào cũng như hiểu chuyện hơn, ham học và cố gắng. Chúng khiến cô chẳng khỏi xót xa khi nửa đêm còn gửi bài đến cô chấm giúp. Chúng khiến cô chẳng khỏi nghẹn lòng khi ít ngày nữa thôi, chúng không còn bên cô nữa. Đêm nay, bên khung cửa sổ, cô lặng ngắm những vì tinh tú đang đua nhau lấp lánh trên nền trời mênh mông mà nghẹn ngào nghĩ đến một ngày không xa, bốn mươi lăm đứa chúng nó, sẽ như những chú chim đủ lông mao, lông vũ sải cánh trên bầu trời của ước mơ, dời xa mái trường này, dời xa nơi mà chúng đã để lại biết bao thân thương, trìu mến. Tất cả những kỉ niệm của ba năm cô trò gắn bó lại ùa về như một dòng chảy liền mạch. Trong trẻo, vẹn nguyên. Và rồi tất cả cứ tan chảy dần, len lỏi dần vào từng ngóc ngách trong tâm hồn khiến trái tim cô thổn thức. Dường như có một khoảng trời kỉ niệm mà chỉ cần hé một lời ở đầu môi, chỉ cần nghe tiếng ve dội vào sân trường nắng, chỉ cần thấy thấp thoáng trong vòm lá xanh vài đốm phượng lập lòe... là tất cả lại sống dậy với biết bao xúc cảm bồi hồi. Và lời cô muốn nói... Cảm ơn các em đã đến với cô trong những tháng năm nhiệt huyết của nghề, đã mang đến cho cô niềm hạnh phúc bình dị mỗi ngày cô đến lớp, đã dành cho cô rất nhiều những thương yêu, ấm áp, ngọt ngào... Để cô hiểu rằng, mình đã không chọn nhầm nghề, để cô biết rằng, mình vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn cho khỏi phụ lòng tin tưởng của các em, và để cô nhận ra rằng, giữa cái chật vật của cuộc sống cơm áo gạo tiền, mình vẫn thật giàu có biết bao... Những ngày tháng bên nhau với đủ đầy các thành viên không còn nhiều nữa, chúng ta hãy tận hưởng và vẽ lên thanh xuân của mình những điều đẹp nhất, vui nhất để mai sau nhìn lại không phải tiếc nuối, ngậm ngùi. Lời muốn nói đừng ngại ngùng, điều muốn trao đừng giấu kín, những giận hờn hãy để gió bay đi. Vì sau này, có thể còn rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại nhau. Dẫu con đường phía trước còn nhiều trắc trở, dẫu tương lai không chắc chắn điều gì, dẫu có đứa mừng vui vì nhận tin trúng tuyển, có đứa ngậm ngùi chưa chạm đến ước mơ... cô vẫn mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với các em, vẫn tin tưởng các em sẽ thành công theo cách riêng của mình, vẫn hi vọng các em luôn vững vàng trước dòng đời đầy biến động... Những đứa con của cô, dẫu mai đây các em xa bè bạn, mái trường, xa cô thầy, xa một thời phượng đỏ, thì hãy nhớ nhé, cô vẫn nơi đây, trên sân trường mỗi ngày mưa nắng, bên bục giảng phấn trắng bay bay, bên ngọn đèn, bên trang vở từng ngày, cô vẫn luôn dõi theo và hi vọng... Bên khung cửa muôn tinh cầu lấp lánh Ngắm xa xôi mà nghĩ đến ngày mai Những cánh chim sẽ sải cánh bay dài Cô thổn thức một chuyến đò cập bến...