Bài thơ: Hạ Buồn Tác giả: Hoa Hồng Đen Lời thơ: Nắng mùa hạ sao nỡ vàng đến thế Để phượng hồng lưu luyến cánh hoa rơi Có làn gió cứ cong mình kể lể Chuyện ngày xưa tím biếc cả khung trời. Trao ánh mắt bâng khuâng rồi chẳng nói Hương đượm nồng quấn quýt mãi vào nhau Nụ hôn ấy anh trao chiều xuống vội Hẹn gõ về chung ước những ngày sau. Trên ghế đá mùa thì thầm to nhỏ E ấp say vương vấn dịu nồng nàn Bài thơ viết tâm tình vui rạng rỡ Tiếng yêu đầu bỡ ngỡ cả không gian. Đây mùa hạ sang trang trên lối vắng Em lại mơ nhặt sợi nắng đong đầy Nghe dòng chảy miệt mài trong sâu lắng Chiều hạ buồn tự tay nắm bàn tay. Mùa nào trong năm thì cũng có cái lý do đễ ghét cay ghét đắng nó, và trong đó có mùa nắng, cái nắng cháy da cháy thịt làm con người ta cảm thấy khó chịu, oi bức và hậm hực trong lòng. Những câu thơ về nắng luôn luôn có cách cháy bỏng và lãng mạn riêng. Nắng là cho thời tiết nóng lên, làm cho vạn vật phải khô cháy trong cái nắng chục độ đấy. Nhưng, vào những ngày nắng cũng là thời tiết thích hợp giúp cho chúng ta trải nghiệm những ngày nghĩ dài hơi, những buổi tiệc trên biển. Dẫu sao, mùa nắng cháy cũng là mùa được yêu thích và cũng là mùa bị ghét nhiều nhất. Người ta mang nắng mang mưa vào những bài thơ, câu hát. Tại sao người ta không mang cầu vồng vào những chuyện tình ấy anh nhỉ? "." Cầu vồng thì đẹp thật, nhưng mà em thấy cầu vồng được bao lần?". Chỉ có những tia nắng vàng óng ả của ban chiều thì mới thấy nhiều mà thôi. Vì thế những bài về nắng buồn được ra đời nhiều hơn trong mọi hoàng cảnh.