Gửi em- Phạm Thúy Chị có gì để em phải ghen đây Người đàn bà đã không còn ngày ấy Người đàn bà bây giờ chẳng thấy Trong tim người - em gọi yêu thương. Chị có gì để em phải vấn vương Những dự cảm lo âu bỗng đâu thành thừa thãi Chị đâu còn là lâu đài người xây trên cát Đời như biển bờ đâu mãi mãi xanh trong. Chị có gì để em phải sợ người mong Người thanh xuân đã tung vào mây gió Chị bây giờ, không còn đâu đó Trong tim ai, có lẽ đã nát nhàu. Chị có gì để em phải tự đau Quay ngược thời gian để tự biến mình thành kẻ khác Chị chẳng qua chỉ là người từng vác Cơn mưa năm nào về cánh đồng khô. Chị có gì để em phải xưng hô Người cũ - mới, để tự cắt vào tay mình vết cứa Những thước phim xưa không nằm trong cụm từ "tha thứ" Hay bao dung để quay ngược lời thề. Chị có gì để em phải khen chê Như nhân vật nổi danh thời thanh xuân năm người ấy Hãy để cho những yêu thương người vùi chôn thời ngây thơ không còn tấy đỏ Em chọn bên người, chứ đừng thấy chị vui. End