Gửi Em, Người Con Gái Tôi Thương Tác giả: Cục Xà Bông Tôi gặp em trong một chiều thu năm 2014, em khi đó giống như một thiên thần đưa tôi ra khỏi thế giới u tối. Lúc em đưa đôi bàn tay thon gọn của mình để kéo tôi lại lúc tôi sắp qua đường mà không để ý đến đèn tín hiệu, em lúc đó vì kéo tôi quá mạnh mà mất đà ngã ra phía sau rồi va vào hòm thư bị thương. Ngày hôm đó cứ như là một ngày định mệnh đưa tôi và em đến chung một con đường vậy. Sau ngày hôm đó, tôi và em lại có một cơ hội gặp lại nhau. Không ngờ em lại học cũng trường với tôi nhưng lại trễ hơn một năm. Từ đó, tôi và em bắt đầu mối quan hệ bạn bè, anh em. Em hay tìm gặp tôi những lúc gặp vấn đề với đề án của mình, có lúc tôi giúp được có lúc lại không. Còn tôi hay tìm đến em những lúc buồn chán hoặc khi em cần đến tôi. Đã có lúc tôi mong rằng những ngày tháng mộng mơ đó cứ tiếp diễn, nó hãy cứ kéo dài như vậy. Nhưng mà, vào một đêm hè năm 2017. Tôi đã làm một điều ngu ngốc! Vài ngày trước, không hiểu tôi đã nghĩ gì mà lại cùng với lũ bạn của mình bày ra trò tỏ tình trong công viên kia, chúng tôi đã mua rất nhiều hoa để có thể làm thành một trái tim thật to để tặng em. Sáng hôm ngày định mệnh ấy, tôi đã rủ em đi chơi đủ nơi để chuẩn bị cho kế hoạch tỏ tình của tôi. Trong buổi sáng hôm đó, em chính là đang lúc rạng rỡ nhất đối với tôi. Em đã cười nhiều hơn, chúng ta lại có những khoảnh khắc rất vui mà đến bây giờ khi nhớ lại con tim tôi vẫn thấy nhói đau. Tối hôm ấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi lại đến nhà đón em đi như mọi khi. Khi gần đến công viên, tôi đã bảo em bịt mắt lại và dẫn em đến giữa tâm hình trái tim được xếp bằng nến đó. Khi em mở mắt ra, trên tay tôi là một bó hoa hồng xếp thành hình trái tim cùng lời tỏ tình của tôi: "Em hãy làm người yêu anh nhé!" Lúc ấy, em đã nhìn tôi với ánh mắt ngẩn ngơ báo trước một câu trả lời tôi không mong muốn. "Nhưng, em chỉ xem chúng ta là bạn." Câu nói đó, chính câu nói đó đã làm trái tim tôi tan nát thành từng mảnh. Bó hoa rơi trên mặt đất, tôi lặng lẽ đưa em về lại nhà. Sau ngày hôm đó, tôi vẫn luôn chìm trong bóng tối và luôn tự trách mình ngu ngốc khi đã tỏ tình với em. Tôi vẫn luôn né tránh liên lạc với em và cũng chả có cuộc gọi điện nào cho tôi từ em cả. Tất cả mọi việc cứ thế mà lẳng lặng trôi qua. Sáu tháng sau, tin nhắn đầu tiên từ em sau ngày tỏ tình. Nhưng nó không mang lại niềm vui cho tôi mà chỉ là một nổi buồn khác: "Em sắp chuyển nhà đi du học." Bảy từ đó lại khắc vào trong tim tôi một vết sẹo khác, tôi hoang mang gọi lại cho em. Em bảo nửa tháng nữa em sẽ lên máy bay. Tôi như người vô hồn sau khi nhận được thông tin đó. Vài ngày sau, tôi lao đầu vào những cuộc chơi, những cuộc ăn nhậu. Nhưng càng gần đến lúc em ra đi, tôi lại càng cảm thấy mệt mỏi. Tôi dường như đã không còn tý sức lực nào nữa vào một ngày trước khi em ra đi. Ngày định mệnh đã đến! Sáng hôm đó tôi dậy rất sớm, tâm trí tôi tỉnh táo lạ thường. Tôi đã mặc bộ đồ mà tôi chỉ mặc trong những ngày quan trọng nhất. Lái xe đến sân bay, tôi gọi tìm em trong đám người xa lạ. Đến khi tôi gặp lại em, con tim tôi đã trở nên bình thản. Tôi bây giờ chỉ xem em như một người con gái thánh thiện, một người em út hay khóc mà thôi. Bình thản nói chuyện với em như đang nói chuyện với em gái mình, tôi từ từ gỡ hết những nút thắt trong lòng mình và trong lòng em. Thông báo chuẩn bị lên máy bay vang lên, tôi ôm em một lần cuối. Đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong những ký ức tôi và em, đây là một trong những kỉ niệm về em mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đến lúc em lên máy bay cho đến lúc máy bay cất cánh, tôi vẫn đứng nhìn em và chiếc máy bay đang mang em đi đên vùng đất Nhật Bản xa xôi kia. Tạm biệt em, người con gái tôi yêu. • Cục Xà Bông •
Dù kết thúc là hai bạn không đến được với nhau, nhưng rất đáng khen vì sự bạo dạn của bạn nam kia. Nếu không nói ra tình cảm của mình, có lẽ bạn nam ấy sẽ ôm mộng tưởng khá lâu về người con gái kia, với hi vọng chung một bến đỗ. Thà đau một lần, còn hơn đau âm ỉ mãi. Qua câu chuyện này, chúng ta sẽ rút ra được một bài học kinh nghiệm về tình yêu. Để lần sau sẽ tinh tế hơn, nhạy cảm hơn khi muốn chinh phục trái tim ai đó.
Chào bạn, mình là thành viên của bang Land Of Oblivion, mình đã đọc tản văn "Gửi em, người con gái tôi thương" của bạn và có một số ý kiến góp ý nhận xét như sau: Về nội dung: - Một câu chuyện nhẹ nhàng, kết hơi buồn một chút. Cách bạn miêu tả và sử dụng từ ngữ cũng khá thích hợp. Chỉ là bạn dùng câu đơn quá nhiều, như vậy sẽ khiến cho tản văn hơi bị cụt lủn. Mình nghĩ bạn nên sử dụng thêm câu phức nữa nhé. Còn nếu bạn vẫn muốn dùng câu đơn thì có thể tham khảo qua một số bài viết khác nha. - Kết truyện khá dễ đoán. Dù là chia tay, nhưng ít ra anh chàng trong truyện đã dám nói ra để không bị hối tiếc và ôm lấy ảo tưởng về một tình yêu mơ mộng. Đây cũng là một bài học đáng để chiêm nghiệm về chuyện yêu đương nè ^^ Về hình thức: - Nhìn chung bạn trình bày khá tốt, biết tách đoạn ngắt dòng hợp lý. Vì bạn ghi là tản văn nên số lượng từ yêu cầu đầy đủ, vì tản văn chỉ cần trên 650 từ. Nhưng theo mình (ý kiến riêng nha), cái này là truyện ngắn thì thích hợp hơn. Bạn có thể thêm hình ảnh minh họa để làm cho tác phẩm trở nên thu hút và cả link thảo luận để quảng bá cho các tác phẩm khác nữa nhé. - Bạn hầu như không có lỗi chính tả, chỉ có hai đoạn này, bạn nhớ sửa lại nha: + "Em bảo nữa tháng nữa em sẽ lên máy bay" => nửa + "tôi từ từ gỡ hết những nút thắt trong lòng mình và trong long em." => lòng Trên đây là một số ý kiến đóng góp của mình, có gì không phải mong bạn bỏ qua. Chúc bạn trong tương lai sẽ có thêm nhiều tác phẩm hay và thành công hơn nữa nhé. Thân!
Ấy chết, đúng là có mấy lỗi chính tả thật. Bài văn viết nhiều năm thế giờ mới có người chỉ lỗi chính tả cho tôi.
À về vấn đề này thì trước đây tôi từng nghĩ đến rồi nhưng nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi bỏ cái suy nghĩ đó luôn
Chào bạn Chuyện tình buồn quá và cũng chúc mừng nhân vật nam chính đã có thể vượt qua nỗi đau của mình. Tôi cũng từng giống bạn ấy tỏ tình rồi bị từ chối, bạn ấy mua hoa tỏ tình còn tôi thì viết thư tình, đó là lá thư tình đầu tiên trong cuộc đời tôi. Tất nhiên nó chỉ là lá đầu tiên mà không phải lá cuối cùng, dù phải mất 7 tháng chật vật đau khổ để quên đi mối tình đó để có thể trở thành mối quan hệ bạn bè bình thường với anh, tôi đã cố gắng nhiều biết nhường nào. Cuối cùng tôi cũng buông xuống được, dù bị tổn thương nhưng với tôi tình yêu vẫn đẹp và tôi vẫn mong chờ ngày thượng đế mang người ấy đến bên cạnh tôi, lúc đó tôi cũng sẽ viết thư tình gửi anh ấy và tôi còn nghĩ sẽ vòi anh viết thư tình cho tôi cơ. Kết thúc câu chuyện bằng cái ôm tạm biệt ngọt ngào xen lẫn chua xót rồi nhìn người mình yêu đi xa. Cái cảm giác ấy thật bi thương, những ai chọn cách như thế chắc chắn rằng họ là người vô cùng cao thượng, hy sinh tất cả cho người thương, tôn trọng sự lựa chọn của đối phương, lặng lẽ ôm nỗi đau vào tim mình, để người mình yêu được tự do tung cánh trên vùng trời riêng của họ thậm chí sẵn sàng dùng hết khả năng của bản thân nâng họ lên và chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc mình cũng sẽ hạnh phúc, chứ không phải là chiếm hữu là bẻ gãy đôi cánh của người ấy cột chặt họ bên cạnh mình bằng mọi thủ đoạn mù quáng. Tôi cảm nhận được nỗi lòng của bạn nam chính như thế không biết có đúng không, nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn khâm phục dũng khí của cậu ấy, mong cậu ấy và những con người giống như cậu ấy đều được hạnh phúc.
Đôi khi nỗi buồn và sự mất mát của tình yêu lại chính là kỉ niệm lắng sâu đồng thời giúp ta học cách để trở nên trưởng thành, dám buông tay cũng là một dạng bản lĩnh, đặc biệt khi sự buông tay đó lại là một thái độ tích cực không than trách, không bi lụy.. thì tình cảm ấy sẽ trong đẹp để sau này có khi hoài niệm lại, ta có thể mỉm cười vì một thuở thanh xuân sống đúng tinh thần tuổi trẻ. Chàng trai trong câu chuyện chính là như vậy!
Vâng ạ, chàng trai trong câu chuyện đó có chính là em ạ. Chỉ là những gì em đã trải qua thì nó nhẹ nhàng hơn một chút, nó cũng khiến em đau, cũng khiến em rất lâu không buông bỏ được. Nhưng bây giờ thì nó chỉ còn là một thứ kỷ niệm đôi lúc thoáng qua thôi ạ.