GỬI EM ÁO TRẮNG Một ngày thấy mình không còn muốn khóc? Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi! Chợt biết tình yêu không hẳn là biển rộng! Những gì một thời ta đau đớn khôn nguôi! Một ngày thấy mình cười sao khó quá? Tán phượng xanh đã đổ mấy lá vàng.. Có những người chưa bao giờ gặp lại.. Kể từ bãi trường độ ấy- thu sáng.. Ta đã cất tà áo dài ngày nọ Cả những câu thơ biết khóc biết cười Cả một thời không biết mình trẻ dại Trong trẻo vui đùa mười tám đôi mươi.. Cả tình yêu, tà áo dài, tán phượng.. Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời Câu thơ biết cái năm mười chín tuổi Hai mốt rồi đã biết chỉ thơ thôi.. Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đứng đợi. Những tà áo dài mười tám, đôi mươi..