Lúc nào thấy nhớ. Thì gọi cho anh. Hãy gọi cho anh. Cả khi không nhớ. Có một con đường. Gọi là quá khứ. Có một lọn gió. Gọi là tóc bay. Có một người say. Một người mắt ướt. Có một lỡ bước. Gọi là đến sau. Có một mưa mau. Rụng rời quán nhỏ. Có một ngõ cỏ. Cho nụ hôn đầu. Có một bể dâu. Cho lòng bớt tủi. Có một sợ hãi. Gọi là mất nhau. Có một niềm đau. Đã thành dĩ vãng.. Hữu Việt Mình không phải là người hiểu nhiều về văn thơ, nhưng mình thật sự ấn tượng với bài thơ mà nhân vật Hạ đã đọc trong phim Ngày ấy mình đã yêu. Có thể là vì cái giọng ngà ngà say của Nhã Phương, hay do khung cảnh trong phim lúc đó quá quá chân thật. Ở bên cạnh một người, nhưng khi say đọc thơ thì lại nhớ tới một người khác, dường như bài thơ ấy là dành cho anh chàng trong quá khứ kia. Toàn bài thơ, câu thơ: Có một sợ hãi gọi là mất nhau làm mình cảm thấy thật sự cảm động. Bài thơ Gọi trong phim ngày ấy mình đã yêu