Gọi Hè Tác giả: Khoát Du Thể loại: Thơ 7 chữ Khi viết bài thơ này tôi muốn gom nhặt những mảnh ký ức về một thời thanh xuân đã qua, nơi mà những cảm xúc đầu tiên về tình yêu chớm nở thật trong trẻo và e ấp. Tháng năm rực nắng không chỉ là bối cảnh mà còn là biểu tượng cho sự nhiệt huyết, sôi nổi của tuổi trẻ. Tôi thấy hình ảnh của cô gái ấy không chỉ bằng mắt mà bằng cả trái tim, qua từng sợi tóc bay trong gió, qua cả hương thơm thoang thoảng mà gió mang đến. Tôi nhớ cái cảm giác đứng nhìn bóng dáng ai đó xa dần trên sân trường vắng, một nỗi nhớ nhung rất đỗi tự nhiên nhưng lại chất chứa bao điều không dám nói. Cái 'sợ' ấy không phải là hèn nhát, mà là sự trân trọng đến mức không dám mạo hiểm, sợ làm vỡ tan đi vẻ đẹp tinh khôi của tình cảm ấy. Tháng năm rực nắng trải vàng hoe, Rộn rã khúc nhạc giữa trưa hè Ve ngân khe khẽ, gió se se Nắng chói chang, nung chảy cả hè. Sân trường vắng lặng, buổi tan trưa Bóng em áo trắng, bước chân thưa. Tóc mây buông xõa, ánh dương cài, Hương bay theo gió, đến tim ai. Thương em nhớ em, lòng vấn vương Mối tình chớm nở thuở tan trường. Nhủ lòng chẳng dám ngỏ lời thương, Sợ mai lỡ bước, lệ thảm sương. Khúc nhạc ngày hè vẫn ngân vang, Đọng lại trong tim, chẳng thể tàn. Kỷ niệm êm đềm theo năm tháng, Vương vấn ai mãi tình chẳng tan.