Góc Khuất Trong Cái Mang Tên Thanh Xuân Rực Rỡ

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi hi.meyy, 27 Tháng bảy 2021.

  1. hi.meyy

    Bài viết:
    1
    Khi đặt bút viết những dòng này, tớ cũng có chút băn khoăn: "Lỡ các bạn C3 đọc được thì sao nhỉ? Lỡ các bạn đánh giá mình thì biết phải làm sao? Nhưng tớ tin rằng các cậu sẽ đón nhận bài viết này với một suy nghĩ tích cực nhất và biết đâu lại hiểu hơn về người bạn năm ấy của mình? Cái này thì tớ cũng không chắc nữa.

    Năm đó, tớ đỗ vào lớp chọn của một trường C3 theo đúng như nguyện vọng của mình với điểm số không quá cao nhưng đủ để có thể gặp được những con người nơi đây- nơi mà tớ đã gắn bó trọn vẹn cả 3 năm thanh xuân của mình.

    Thanh xuân nơi chỉ chứa đựng niềm vui và tiếng cười?

    Tớ vẫn luôn tự hào nói rằng thanh xuân của tớ là một bức tranh tràn ngập tiếng cười. Tuy nó không phải là một bức tranh hoàn hảo, nhưng tớ yêu nó vì nó đã từng" khiếm khuyết ", khiếm khuyết theo một cách hoàn hảo nhất.

    Trong bức tranh thanh xuân đó có tớ, có đống sách vở ngổn ngang và có những tệp đề chồng chất. Tớ đang làm gì với thanh xuân của mình vậy? Tớ học. Học vì thực sự đam mê, học vì mục tiêu Đại học trước mắt, học vì gia đình hay học vì nghĩa vụ bản thân hay đơn giản nó chỉ là bản năng và thói quen hằng ngày.

    Một đoạn thanh xuân đã qua của tớ diễn ra có phần tĩnh lặng và đâu đó pha chút buồn man mác. Chẳng sướt mướt vào những ngày cuối cấp như người ta, cũng chẳng có cái gọi là tình yêu học trò gì đó. Ở đoạn thanh xuân đó, giọt nước mắt không rơi vào buổi học cuối cùng. Không rơi không phải vì tình cảm của tớ dành cho con người và nơi đây chưa đủ lớn mà là vì xa nơi đây phải chăng là một lẽ tự nhiên nên tớ đã không đặt quá nhiều cảm xúc, sự bồi hồi hay bịn rịn vào đó để tớ cảm thấy đau hay nhớ.

    Cũng ở đoạn thanh xuân đó, tớ là một đứa khá mờ nhạt trong mắt bạn bè. Tớ cũng không để lại ấn tượng quá lớn với thầy cô vì khi đó tớ chọn là" thính giả "thay vì làm" người kể chuyện ". Học lệch khối so với các bạn, tớ dường như chẳng thể nào phát huy được sở trường của mình. Học với tư tưởng có được một bảng điểm đẹp hay học cho bằng bạn, bằng bè đã bóp chết đứa con mang tên ý tưởng, sáng tạo trong tớ. Tớ mông lung vì bản thân tớ chẳng thể đi theo cái từng gọi là yêu thích. Có lẽ cái yêu thích ở đây chưa đủ cháy để trở thành đam mê nên nó cũng chỉ gọi là hơn bình thường một chút. Tớ muốn là chính mình trong cuộc đời của tớ nhưng" cái chính mình "đó đôi khi lại bị bóp méo đi ít nhiều do sự bon chen, xô đẩy của cuộc sống hay cũng chính là do tính cách nhút nhát, không dám đứng lên đấu tranh của chính bản thân mình.

    Có lẽ đó là đoạn thanh xuân đáng buồn nếu ai đó đọc được câu chuyện này. Vì thanh xuân của họ đẹp đẽ biết bao. Họ có những giọt nước mắt chia ly mà tớ chẳng có, họ có thứ tình cảm trong sáng tuổi học trò mà có lẽ tớ không may mắn có được.

    Buồn như vậy, tớ có muốn trở về đoạn thanh xuân đó nữa không? Có chứ.

    Đó là một bức tranh khiếm khuyết nhưng đối với tớ nó thật hoàn hảo. Hoàn hảo là vì năm đó, tại nơi này, chúng tớ đã gặp được nhau..

    Trong đoạn thanh xuân đó, nụ cười vẫn giòn giã. 4 đứa, 4 tính cách khác nhau nhưng bằng một cách nào đó mà chúng tớ đã gặp nhau và gắn bó cho đến tận bây giờ. 5 năm cho một tình bạn đẹp, không quá ngắn, nhưng chưa đủ dài, chúng tớ vẫn sẽ tiếp tục cố gắng. Tớ tin là như vậy.

    Tớ là một đứa khá nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều nhưng tớ lại ít buồn phiền vì những gì đã qua, vì tớ biết, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời của mình đều có nguyên do, có yêu thì cũng có ghét, có đẹp thì cũng có bão giông và trớ trêu thay chính những cái gọi là" bão giông "đó lại vô tình là động lực để tớ tốt hơn chính mình ngày hôm qua.

    Không thể trở về đoạn thanh xuân đó cũng chẳng thể thay đổi hay giá như cho một điều gì đó. Tớ của ngày hôm nay, khi nhìn lại đoạn thanh xuân" đã từng"không còn thở dài nữa vì khi đó, tớ đã cố gắng hết sức rồi.

    Tớ mỉm cười vì giờ đây tớ đã được là chính mình, mạnh mẽ hơn 1 chút, được làm những điều mình yêu thích, hài lòng với bản thân mình tại thời điểm hiện tại.

    Tớ mỉm cười vì tớ tin rằng những đoạn thanh xuân tiếp theo của tớ sẽ thật đẹp.

    Tớ mỉm cười vì 4 người bạn của tớ năm đó đến bây giờ vẫn luôn bên cạnh tớ. Đầy đủ không thiếu một ai.

    [​IMG]

    himeyy_ngày 10/7/2021
     
    Thùy Minh, iamChang, taodi27 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2021
  2. Đặng Katerine

    Bài viết:
    199
    Thanh xuân của bạn sẽ không thể trọn vẹn nếu không tồn tại hai chữ tiếc nuối
     
  3. hi.meyy

    Bài viết:
    1
    Vốn dĩ thanh xuân là để bỏ lỡ, bỏ lỡ thật nhiều. Là những điều muốn làm nhưng có lẽ vì quyết tâm chưa đủ lớn, là những tiếc nuối thời học sinh, là những áp lực, mệt mỏi đầu đời, là những cuộc chia tay không biết bao giờ mới tụ họp đầy đủ. Thanh xuân của mỗi người sẽ mang một dáng vẻ khác nhau nhưng tớ tin chắc rằng chúng đều là những kỷ niệm đẹp, đẹp vì có lẽ chúng chưa thực sự hoàn hảo. Nhưng chính cái gọi là "chưa thực sự hoàn hảo" đó lại khiến người ta không ngừng suy nghĩ về nó. Còn thanh xuân của bạn thì sao? Nó cũng thật đẹp và trọn vẹn đúng không?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...