Tác phẩm: Giọt nhớ quê hương.. Tác giả: Hồng Mến Tất cả đã chìm vào giấc ngủ. À không! Trăng vẫn đi tuần giữa bầu trời, tiếng đồng hồ vẫn tích tắc tích tắc với những vòng quay bất tận và tôi cũng đáng thức cùng bóng đêm đó thôi. Sao con người ta cứ mãi vì mưu sinh cuộc sống, vì lo toan bộn bề, vì áp lực căng thẳng và vì điều gì tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết một điều, đêm nay tôi nhớ- nhớ nhà, nhớ quê. Nỗi nhớ không phải là điều có thể đong đếm được nhiều hay ít, cao hay thấp, sâu sắc hay nông cạn. Nó đơn thuần chỉ là nỗi khao khát được trở về bên gia đình, về với quê hương, về với người thân, bạn bè, về với những điều bình dị trong những năm tháng tuổi thơ tôi. Cũng như mọi người, nó là tình cảm sâu lắng, thiết tha xuất phát từ trái tim nhỏ bé đang phập phồng đập trong lồng ngực. Ai đã từng sinh ra và lớn lên ở quê hương, đã từng có những kỉ niệm vui buồn nơi ấy, đã từng trải qua những cung bậc cảm xúc nơi ấy.. để rồi trong hoàn cảnh điều kiện nào đó, cũng đã từng phải xa quê, phải đến sinh sống nơi đất khách quê người mới hiểu và cảm nhận được hơi thở của quên hương trong nỗi nhớ.. Cũng chẳng biết từ bao giờ, nỗi nhớ đã trở thành người bạn đồng hành trong tôi. Tôi nhớ lắm sự mộc mạc và tình người của người dân quê tôi. Mặc dù cuộc sống còn nhiều cơ cực, vất vả, nhưng người dân quê tôi sống với nhau bằng tình cảm chân thành, chất phác, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Tôi thật may mắn khi được sinh ra, lớn lên trong tình yêu thương của gia đình và sự chăm sóc, sẻ chia của tình làng nghĩa xóm. Hình ảnh quê hương với những kỉ niệm êm đềm cứ ngự trị trong tôi như thể chẳng rời xa. Quê hương tôi là những ngày cùng đám bạn trong xóm cứ chiều chiều bày trò chơi đồ hàng, lấy kim chỉ của mẹ xâu những bông hoa sấu nhỏ xíu xinh xinh thành những chuỗi hạt lung linh. Là những ngày chơi trận giả cùng đám bạn trong những đống rơm mới còn thơm hương lúa. Là những ngày đi học cùng lũ bạn cứ lém tìm khế chua và những chùm sấu chín bên vườn, khi bị phát hiện cùng nhau bỏ chạy khúc khích cười quên cả những lần ngã đau. Trong tôi, quê hương là cả một vùng trời kí ức. Là những sáng sớm mùa đông đi hái chè đổi công, tiếng nói cười í ới gọi nhau, quên cả cảm giác lạnh buốt đôi bàn tay dưới búp lá non. Quê hương tôi là những tháng ngày đi làm cùng mẹ trên cánh đồng làng, sợ sâu sợ đỉa được mẹ yêu triều. Quê hương còn là cảm giác những chiều đi chăn trâu mang theo sách học bài và chiếc đài nhỏ để nghe, là cảm giác bình yên khi tôi được đứng giữa cánh đồng dang rộng tay hít hà mùi thơm nồng lúa chín. Quê hương còn là những ngày bé dại trốn ngủ trưa hè theo chúng bạn ra cánh đồng bắt những con cua con tránh nắng dưới gốc cỏ xanh non bên bờ ruộng, mà thích thú đến nỗi cười vang đồng. Quê hương tôi là những đêm hè dưới ánh trăng xanh, các anh chị phụ trách dạy múa hát và cùng bao trò chới vui nhộn. Nếu có thể tôi muốn là một đứa trẻ thơ, thỏa thích vui đùa cùng đám bạn, để đêm về say giấc ngủ ngon trong lòng mẹ yêu thương. Gió cứ thổi lá bay xa nguồn cội, thời gian cứ vô tình mang tôi đi xa tuổi thơ. Cuộc sống cứ vô tình đưa tôi xa quê, và tôi cứ vô tình với những cảm xúc của mình. Đâu biết rằng quê hương có một vị trí đặc biệt quan trọng trong trái tim tôi. Hơn thế nữa, quê hương - nơi cội nguồn đã bồi đắp và nuôi dưỡng tâm hồn tôi.. Những năm tháng tha hương, tôi giấu nỗi nhớ vào những trang viết, trang viết nhạt nhòa màu mực trong ngày hôm qua. Tôi giấu nỗi nhớ vào trong tiềm thức, nỗi nhớ lại về cho day dứt con tim. Tôi đã giấu nỗi nhớ vào màn đêm và vội vàng giấu màn đêm vào trong tóc, ngày mai mắt biếc, màn đêm tan biến và tóc chẳng thể còn xanh. Tôi đã giấu nỗi nhớ vào ánh mắt và ước mắt có thể là lá khoai để nỗi buồn không ở lại cho má môi thêm chút giọt cười. Ngày mai tôi đưa nỗi nhớ đi xa theo áng mây bay ngang trời, theo làn gió nhẹ phương xa xứ.. Chỉ còn tôi và mình tôi ở lại. Nỗi nhớ đi quanh tôi lang thang qua miền kí ức, tôi đi trong vội vàng của khoảng trời nhớ nhớ quên quên! Hồng Mến