Truyện Ngắn Gió Thu - Tran Ha

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi tran_ha, 30 Tháng mười một 2018.

  1. tran_ha :v

    Bài viết:
    6
    Gió thu

    Tác giả: Tran_ha

    Thể loại: Tản văn​

    Khi nói đến gió thu, bạn sẽ nghĩ đến cơn gió như thế nào nhỉ? Sẽ là cơn gió, không có trận cuồng phong, không có sự lạnh giá tê tái, không có mang hơi nóng của hạ về. Chỉ nhẹ nhàng và se lạnh.

    Mẹ vẫn thường hay nói : Mùa thu là mùa của nỗi nhớ, của hoài niệm nhưng không phải mùa để nhớ và đau về những nỗi buồn đã cũ hay những gì đã qua. Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu.

    Cô đứng lặng người ở bên con đường vắng, trên đỉnh đồi đầy những kỉ niệm xưa. Cơn gió nơi đâu đến, thổi tung bay tà váy vàng rực rỡ trên người, cuốn theo đó từng đợt lá đùa nghịch cùng đám cánh hoa, điểm tô cho con đường thêm phần thơ mộng.

    Cây rơi bao nhiêu lá, mang bấy nhiêu nỗi buồn. Bấy nhiêu nỗi mong mỏi và bấy nhiêu nỗi niềm tin. Ngày hôm ấy cũng là một vùng trời đầy lá, cũng là nơi trên đồi hoa. Là nơi mang dư âm gió mát ngày đêm thủ thỉ, và cũng là nơi anh nói lời xa cô.

    Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt với nước da trắng muốt. Cô nhớ về một ngày đã lùi sâu vào trong cái nơi được người ta gọi là quá khứ xưa. Nơi trong khóc khuất mỗi tâm hồn, đều có khoảng trống để chứa, một mảnh kí ức không phai.

    Tay cô ôm chặt chậu hoa Vi Hồng. Cúi đầu thật thấp để cô ngửi mùi, để cô cảm nhận, để cô hoài tưởng. Nhẹ nhàng và thoáng qua.

    Cô vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, ngày mà lá rơi rụng nhiều. Anh đứng trong gió mát, nhìn cô với ánh mắt cười vui. Cô vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ những câu chuyện của hai người. Nhớ rất rõ những lần cãi vã nặng nề, nhớ những lần cả hai bị phụ huynh mắng, nhớ tất cả những kỉ niệm thuộc về anh và cô.. Ừ thì kí ức, làm sao cô quên được. Mọi thứ trong cô vẫn còn rất rõ, sẽ không trôi theo tháng năm, sẽ không hề phai nhạt, dù thời gian đang trôi.

    Em ước, ta quay về hôm đó

    Khi anh và em, hai đứa vẫn còn nhau


    Nơi đây từng chứa đầy ắp khoảng không kỉ niệm lắm. Nhưng bây giờ.. chỉ còn có mình cô. Anh từng hứa, sẽ không bỏ rơi cô, cho dù có thế nào đi nữa, sao bây giờ anh lại từ biệt vậy? Cô chưa cho phép, tại sao anh lại đi? Anh không được phép đối xử với cô như thế. Anh vẫn còn chưa cho cô một cơ hội để sánh bước cùng anh cơ mà.

    Gió lại thổi, hơi lạnh ùa về. Cô rùng mình.

    Trời trở lạnh rồi đấy, cơn gió về rồi kìa.

    Sao anh còn chưa về, để ôm, làm ấm em?


    Cô nhớ ngày này năm ngoái, khi mà anh còn bên cô, khi xung quanh gió thổi lạnh giá, nhưng có bàn tay che đi tất cả, bàn tay anh ủ ấm trong cô những đông dài giá lạnh.

    Cô nhớ chiều tàn, ánh mặt trời khuất bóng, anh bên để cô bớt cô đơn.

    Cô nhớ những khi cô chán ngán. Anh chọc ghẹo khiến cho cô cười ngặt ngẽo ra.

    Cô nhớ những buổi tối ngày đó, cô cuộn chăn, chờ anh nhắn cho mình.

    Cô nhớ những lúc anh bực mình, ánh mắt ánh lên vẻ bực dọc lẫn thù cay.

    Cô nhớ cái cảm giác cùng anh bên bờ vực sống chết, đôi mắt cậu như hoang dại, cô nhớ cảm giác anh làm cô trở nên đặc biệt hơn người khác. Yêu thương trong anh là thế, là những chất chứa, là những tình cảm đơn giản nhất từ trong đáy tim.

    Vậy mà giờ đây.. chỉ còn cô đứng đó, mang theo nỗi buồn, nỗi nhớ và thiết tha cho những ngày đã qua..

    Cô buộc lại tóc, rồi cô bước đi. Con đường này, mang tên kí ức, cô chưa đi được nửa đường. Yêu thương này, dường như chưa được phép bắt đầu, mà đã vội kết thúc. Còn nhiều câu, vẫn chưa kịp nói, còn nhiều lời, chưa kịp trao. Còn quá nhiều lí do, để kéo dài mãi mãi phút giây bên anh. Nhưng rồi, chợt tan..

    Hoa vẫn cứ rơi.

    Gió vẫn cứ thổi.

    Người lại vẫn cứ đi

    Cô không muốn đến, nhưng vô thức cứ đưa cô đến.

    Hương hoa quyện cùng gió, làm lòng cô dâng trào.

    Ánh mặt trời, dần khuất tàn, để lại dấu chân tan, trên con đường hạnh phúc ngày đó.

    Cô là con của gió, sẽ không vì ai đó mà bỏ cuộc chơi đâu. Cô, sẽ đi đến bất kì nơi nào cô muốn. Đi đến phía cuối con đường, là ai đó đang chờ..

    Gió thu, mang trong mình những gì nhẹ nhàng nhất. Sẽ không lạnh lẽo, cũng không nóng khô. Đơn giản làm người ta cảm thấy nhớ, cảm thấy quen và cảm thấy cần một hơi ấm xua tan giá lạnh đan xen..

    Hạnh phúc, không phải chỉ có người đó. Có thể, do ta tạo ra. Gặp nhau là duyên, nhưng có bên nhau không thì phải phụ thuộc vào nợ.

    Cô mỉm cười và đi tiếp. Mảnh hạnh phúc, cô sẽ giữ ở một góc nhỏ trong tim. Cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời, cảm ơn anh đã mang đến cho cô cảm giác hạnh phúc. Cho cô một chỗ gọi là Nơi gió dừng chân. Hai ta, có duyên nhưng không có nợ. Sẽ mãi không thể nào sánh bước bên nhau..

    Cô đi, bóng dáng dần khuất. Để lại phía sau ánh chiều len lỏi. Chiều dần tàn trên dấu chân tan..
     
    Đặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng mười hai 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...