Tập thơ: Gió thổi vào mùa hạ. Tác giả: Đặng Châu Mùa hạ, gió thổi ngang qua từng lớp hành tây, ngang qua hình bóng người trong trái tim ta. #1 "Có con mèo thầm thương chiếc lá, Chẳng màn đến cá, mặc cuộn len." Mèo ơi, sao không quan tâm đến cá? Sao lại để mặc cuộn len? Nhớ nhung chi một chiếc lá theo gió? Người vô tình quên mất đi tôi. Có biết đâu những ngày tháng tương tư, Tự trải lòng, nơi suối cạn đá mòn. Rồi biết đâu mai ta thức giấc, Vẫn là người đang ở bên ta. Vẫn là ánh mắt, vẫn đôi môi, Vẫn nhìn thế gian, vẫn mỉm cười. Mà sao lại làm ta đau lòng đến thế ? Nếu người là mây, tôi sẽ là bầu trời. Để biết người đang ở đâu mà đến. Nếu người là pháo hoa, tôi nguyện làm sóng. Chờ đến ngày tia sáng đó sáng soi tâm hồn. Nếu người là gió, nguyện đời này tôi là lá. Để người đi đâu, tôi có thể đi theo. Long Khánh, ngày 06 tháng 07 năm 2018 Link thảo luận: Các tác phẩm của Châu
#2 "Yêu nhau, yêu nhau trọn đời gỗ cứng" Bầu trời hôm nay sao yên bình. Tiếng ai ca lên khúc điêu linh. Người vẫn nhớ, có lẽ đã quên. Người vẫn chờ, có lẽ đã từ bỏ. Chỉ còn cô quạnh nơi đây. Yêu người đến như thế, cũng đến lúc tạm biệt. Nhớ lời cuối ấy, so đo ai đã từng yêu. Gỗ cứng ngàn năm không đổ vỡ. Cớ sao duyên ta không hoài niệm trăm năm? Nhớ người, đau nhói trong tim. Biết ở đâu mà tìm? Thế gian rộng lớn vô thường, Tương tư của ta người có thấu? Vẫn chỉ hoài câu quan họ cũ, Người ở đây, có đi ngày nào đâu? Nhạn lạc đã ngập ải trời phương Bắc. Tâm can đã ngập tương tư ai. Long Khánh, ngày 07 tháng 07 năm 2018
#3 "Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông. Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi quá bụa về già." Thế mà thời gian nào chờ đợi ta. Hoàng hôn ngừng buông khi về già. Trước mặt biển cả cũng thôi xanh. Ta đã nghĩ quên nhau sao nào đành. Áng mây hồng trôi về phía bình minh. Chợt tự hỏi mình yêu nhau từ bao giờ. Cái tên đó đã khắc sâu vào lòng ta. Tựa như khắc cốt, tựa như ghi tâm. Tựa như đã gặp từ kiếp trước, tựa như lỡ duyên vào kiếp sau. Lãnh đạm và Mặc đời. Thiên phú và Tà tịch. Người con trai ấy, đã từng hiện diện ở đây. Cớ sao lại lẫn trong biển người mênh mông? Người có biết, lại giả vờ không biết. Ngày quay về, bao lời còn chưa viết. Nếu một ngày bầu trời kia thôi xanh. Một chữ Tà, đủ để cho ta sống? Long Khánh, ngày 08 tháng 07 năm 2018
#4 "Thập lí đào hoa mây mù. Tam thế tam sinh nhưng không chung mãi một đời." Tôi chỉ đi một đoạn đường cùng người. Chỉ mong người không quên tôi. Đôi tay nhận từng hạt mưa dài. Ngắm nhìn người ba thước một đài. Cố nhân rời bỏ chỉ còn mây mù. Tâm hát mãi khúc hát đầu bút. Mong một ngày người bình yên. Một đời về sau người hãy vui vẻ. Ta nguyện như Tôn Gia Ngộ mà đi. Nhưng thanh xuân ta đã vì người mà lãng phí. Cớ sao chấp mê bất ngộ không thoát nổi? Đêm đêm an yên lại thấy người. Nguyệt Quế nở, đêm dần sáng. Tình nở trong lòng sao tâm cứ hoang mang? Mong tam sinh tam kiếp bảo vệ người. Ta nhìn người đang cười, đang khóc. Năm tháng ấy ta nào có quên. Một phút tỉnh mộng ta nhìn thấy, Người thay đổi, ta thay đổi theo. Long Khánh, ngày 09 tháng 07 năm 2018
#5 "Ta yêu nhau từ khi thời rất trẻ, Đến khi già ta mới được gần nhau." Yêu đúng là trọn đời trọn kiếp. Yêu sai là thanh xuân tươi đẹp. Thanh xuân trôi qua một lần. Mấy ai tìm được nhau thời trẻ. Nếu một ngày sóng ngừng dạt ngoài khơi, Ta lại thấy trái tim mình thổn thức. Nơi đó, người đó từng ở đó. Hương vương trên áo vẫn còn thơm. Dù cho vạn lần cùng ước nguyện, Sao sáng trên kia không cho duyên. Dù cho Trái Đất có quay tròn, Gặp nhau thời trẻ có bên nhau? Ta gặp lại nhau khi mái tóc đã bạc. Người tươi cười ngồi bên ta kể chuyện. Kể về cuộc đời, kể về tình yêu. Kể về khúc hát, kể về ta. Kể về một giấc mơ người đã thấy, Ta tóc trắng, cùng người lên thiên đường. Ước nguyện ngày nào chôn vùi trăm năm, Mong sao kiếp sau sẽ thành đôi. Long Khánh, ngày 10 tháng 07 năm 2018.
#6 "Đợi cho hoa nay úa tàn Đời này hoa chỉ nở một lần. Đợi đến cát bụi đều lặng xuống. Còn ai vẫn ở nơi đó chờ đợi người?" Năm tháng còn mãi trong ký ức. Cùng trò chuyện đến khi đèn đường sáng. Kết thúc câu chuyện có người ở cạnh. Cứ ngỡ ước mơ vĩnh hằng xa xôi. Người không vì thế mà rời đi vội. Phía trước không rải hoa. Phía sau không tươi sáng. May thay có người đến dẫn lối. Người cười rộ lên, màn đêm cũng phai phôi. Trước mặt chỉ có người. Ta nguyện chờ dù đó là ngày mưa. Xa người một chút mà lòng lại thấy nhớ. Ta từng nhảy vũ khúc đẹp nhất, Ta gọi đó là thanh xuân. Đến khi tỉnh giấc ánh mắt mơ màng. Thì ra trưởng thành đau đớn thế. Thì ra cuối cùng cũng chia xa. Người còn muốn tôi phải làm sao? Dù biết xa nhau cũng đành thôi. Đến giờ tôi vẫn nhớ, Nhớ một người đã là thanh xuân… Long Khánh, ngày 11 tháng 07 năm 2018
#7 Yêu bằng tai nhưng khóc bằng tim. Lòng quặn đau nhưng vẫn lặng im. Nhìn người bên ai vui cười. Mắt ngấn lệ, nụ cười vẫn tươi. Mưa hoa bay cuốn trôi nắng mai hồng. Hoa giấy bên kia đường liệu còn nở không? Ngoài biển cả bắt đầu nổi giông. Tựa lòng ai đang dâng trào… Nắng ấm đưa lối người về đây với ta. Hoa giấy đã thôi ngát hương trời. Hoàng hôn ấy, người bên ta không rời. Cứ ngỡ sẽ có nhau cả một đời. Ta vẫn nhớ, vài tháng sau ngày đó. Tỉnh giấc mai, người đã đi theo gió. Mây không còn, bầu trời lại xanh mát. Sao lòng ta giật giật đau rát? Ta vẫn đợi, đợi gió mát bên sông. Mặc thời gian trôi đi không ngừng. Mặc người nào đã ngang qua ta. Mặc cho mái tóc ta đã bạc trắng… Long Khánh, ngày 12 tháng 07 năm 2018
#8 Ánh trăng đã sáng. Ánh sao biệt ly. Người là vầng trăng đó. Tôi chỉ là ánh sao đêm. Nơi nào trăng sáng, sao đêm không đến. Nơi nào sao sáng, ánh trăng không rọi. Cho dù trời tru đất diệt. Cho dù tình cảm có như gió mây. Câu chuyện trăng sao vẫn không đến hồi kết. Thì ra ban đêm lạnh vì lẽ đó. Tình cảm này ta xin gửi cho gió. Lòng ta chỉ ánh trăng mới rõ. Mãi trường tồn, không định nghĩa trăm năm. Bia đá Tam Sinh khắc ghi tên, Đời này ta nguyện trước mặt người. Đông chí năm đó trời không trăng. Ta đứng ngắm sao chợt nhớ người. Trăng không tỏ, người không có. Chỉ còn ánh sao trước đêm đen. Nếu biết trước ta không có nhau. Ngay từ đầu đã không lỡ duyên. Nếu biết trước không có giá như. Giây phút đó đã không rung động. Nếu như biết yêu đau đến thế. Tam sinh tam kiếp nguyện không yêu. Long Khánh, ngày 13 tháng 07 năm 2018.
#9 Ngày người đến trời nắng rực. Trời không gió, không mây. Người không cười, không để tâm. Nhớ ánh mắt dừng ở ta. Ta đã mơ đến ngày cùng đi dưới thu. Con phố nhỏ nơi ta từng đến, Con đường nhỏ lưu lại bao kỷ niệm. Người nắm lấy tay ta, mỉm cười. Tưởng chừng bên người mãi mãi. Ngày người đi, trời vẫn nắng trong. Ta cố kiềm, mà đau nhói trong lòng. Người đến con phố nhỏ ấy chờ ta. Người nói những lời đã chuẩn bị từ lâu. Ta buông tay, để gió đi theo mây. Thì ra, năm tháng ấy đau đớn thế. Gương mặt người giữ trong ký ức. Bằng lăng đã tươi, mang một nỗi buồn. Hóa ra, màu tím là màu nhớ nhung. Hóa ra, màu tím lại tang thương đến thế. Ngày người đi, bằng lăng rộ cả đường. Nơi ta gặp nhau ở sân trường. Những ngày xưa cũ trong hoài niệm đó. Thế mà dường như đã qua một đời… Long Khánh, ngày 14 tháng 07 năm 2018
#10 Nếu bỗng một ngày, người nhớ ta. Hãy quay người lại, vẫn thấy ta. Nhưng xin người đừng nói muốn về. Đừng làm động vết thương người đã để. Đừng mang cho ta một chút hy vọng nào. Ta thấy Bạch Tuyết ăn trái táo. Nàng ngã xuống, hoàng tử đến thăm. Ta cũng thử, một nỗi đau thăm thẳm. Nhưng mà người lại không đến bên. Cũng do ta ảo tưởng mà nên… Nếu một ngày, gió thổi những ký ức thành mây. Nếu một ngày ta vẫn chờ gió như ngày đầu. Có lẽ sẽ chẳng quan tâm thời gian bao lâu. Ta vẫn sẽ mong người trở về đây. Cho dù chỉ là thoáng một khoảnh khắc… Ước nguyện vẫn nằm trong chai thủy tinh. Ta chưa từng nghĩ điều ước sẽ linh. Có lần nào người nghe tiếng tôi, Đó là khi ngắm người vô tình bật khóc. Có lần nào vô tình người thấy tôi quá ích kỷ, Đó là khi tôi tự nhủ người sẽ về… Long Khánh, ngày 15 tháng 07 năm 2018.