Bài Thơ: Gió Thổi Qua Thành Phố Mùa Mơ Mộng Tác Giả: Đứa Trẻ Mù Lòa Thể loại: Tự do Giữa mùa Xuân nhộn nhịp những chuyến tàu về, những chuyến xe quay bánh chốn cố hương, tâm hồn người ta cũng đầy hoài niệm, tự nhủ, xét soi vô số mảnh kí ức vụn vặt đã qua, và khoảnh khắc cơn gió thổi một hạt bụi phiêu du vào đôi mắt của người lữ khách vô danh, những dòng suy nghĩ về quá khứ, về hiện tại, tương lai, niềm vui và nỗi buồn hòa trộn vào nhau thành một bức tranh cuộc sống. Gió thổi qua thành phố mùa mơ mộng.. Những chuyến tàu đi quên ước hẹn trở về Ô cửa nhỏ đóng khung mình vuông vắn Khách lữ hành vắng lặng bận tìm vui. Giữa ngày ra đi, giữa ngày ở lại Giữa thời gian trôi vội vã những đường tàu.. Trăm kỉ niệm nhạt màu trên bức vẽ Vẫn thắm hồng trong cõi nhớ băn khoăn. Nhớ tình nhân với đôi mắt sáng trong! Với tà áo phất phơ bay thơm mùi hoa cúc trắng.. Nhớ niềm vui những ngày ôm sợi nắng.. Nhớ ưu phiền đôi lúc giận dấu mưa.. Cả vài lần đau ngang trái vị cuộc đời Mùi khen khét của lòng người bốc cháy Mùi hoài nghi, mùi ganh đua đố kị Mùi tình thân gục chết cuối ngọn đồi. Nhưng ta vẫn nâng vết cắt thời gian êm dịu lên môi.. Gửi một nụ hôn như gửi cho tình nhân yêu dấu! Dẫu trong đêm đen đã vài lần chua chát Vài lần gò lưng gục mặt khóc một mình Như trẻ nít nguyện cầu ngày có mẹ Dang vòng tay ban ơn phước thánh thần Vì cớ lẽ hoa trong vườn vẫn nở Những trái ngon vẫn vùng dậy trĩu cành Gió vẫn thổi những ngày trăng cao vợi Trà vẫn thơm chiều xuống lúc một mình Vẫn còn trinh nguyên khoảnh khắc để ta nhìn Để ta nếm ta ôm, để lao đầu vào mật ngọt Để chuyến tàu đi vẫn tha thiết trở về Có ngọn khói bay, có những trận còi tàu Có người chờ đợi, có khách về nhớ hẹn Để gặp lại nhau ở đâu đó cuộc đời Vì chia ly là một phần hội ngộ Và đớn đau là khúc mở của niềm vui. Gió thổi qua thành phố mùa mơ mộng Hạt bụi buông tay vực thẳm đáy mắt khờ Nước mắt níu hàng mi xanh bối rối Ngẩn ngơ người nhắm mắt hẹn cơn mơ. END