Gió đã từng đến hay chưa? - Hạ Miêu

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Hạ Miêu, 23 Tháng năm 2021.

  1. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    Gió thổi nhẹ, mơn man trên những cành cây khẳng khiu nơi góc phố, cuốn luôn đi những chiếc lá vàng khô còn sót lại, vương vấn không rời về với cội. Gió đông ấy, có một chút gì lạnh lẽo, một chút gì rạo rực, lại thoáng chút đơn độc không thể nói hết thành lời. Ta ngồi trong quán cà phê, nhâm nhi tách trà nóng còn bốc khói, trong miệng lan tỏa dư vị thanh thanh của trà cùng hương vị ngọt ngào pha chút đắng nhẹ của sô cô la. Ngoài kia, gió cứ thổi, lướt qua nơi này rồi đến nơi khác, chưa từng ngừng lại. Cuốn bay hết mọi thứ, làm trôi đi những thứ nhập nhằng không chắc chắn, là cơn gió thật tốt. Vậy gió đã từng ghé đến trái tim của ta chưa?

    Ta gặp người dưới khoảng trời đông hiu quạnh sau trường. Ta nhớ người, nhớ khoảng thanh xuân đơn thuần của ta, nhớ sự ngây ngô ngốc nghếch tại thời điểm quý giá ấy. Nụ cười của người, ánh mắt của người đều làm cho con tim ta xao động, rồi không biết tự bao giờ đã len lỏi tìm ra một góc mà cuộn mình trong đó. Nhưng nhớ để làm gì? Để tự nói với lòng mình rằng người cũng có chút cảm tình với ta, để tự dặn lòng mình rằng thứ tình cảm đó không phải là đơn phương cô độc. Ta vì người mà cố gắng, vì người mà bước đi, để rồi cũng vì người mà đau khổ, vì người mà dặn vặt. Có lẽ người sẽ chẳng bao giờ hay biết, từng có một cô gái vì người mà làm nhiều đến thế. Mà ta, cũng không muốn cho người biết, chỉ bởi ta sợ, người biết rồi sẽ rời xa ta.

    Người có lẽ không, nhưng gió biết. Gió biết hết mọi thứ, mọi bí mật trong tim những người ấp ủ. Chỉ muốn thì thầm với gió rằng, người bây giờ có còn nhớ ta không, hay đã lãng quên như chưa từng quen biết? Thứ tình cảm đơn phương này đã định sẵn là không được hạnh phúc, cớ sao ta cứ muốn dây vào.

    Đoạn tình cảm nhập nhằng này, ta muốn thả trôi theo cơn gió thổi. Thổi đi thật xa, thổi đi cái gọi là dư vị của mối tình đầu này đến một nơi không ai biết và chẳng bao giờ quay lại. Ta biết năm tháng trôi qua, theo dòng chảy của thời gian, hình bóng người trong ta rồi cũng sẽ dần phai nhạt. Ta rồi cũng sẽ tìm được một bến bờ an yên cho mình, và người cũng thế. Chỉ là có chút tiếc nuối, có chút vấn vương như chiếc lá vàng kia, nhưng mà ta biết, ta cũng sẽ phải rời bỏ, khi cành cây khô đã không còn muốn níu giữ. Mà người, lại chưa từng níu giữ ta.

    Ngồi trong quán cà phê, hồn ta cuốn theo điệu nhạc balad nhẹ nhàng. Cốc trà vơi dần, đĩa sô cô la cũng dần cạn đáy. Chỉ là lòng chưa vơi nỗi buồn.

    Ra về, gió thổi mạnh làm ta ngơ ngác. Thì ra, ta đã ngồi lâu đến vậy. Nguyên một buổi chiều để ta nhớ về những kỉ niệm xưa cũ. Nhưng cũng chỉ có chiều hôm nay nữa mà thôi.

    Gió đông cứ thổi, mạnh mẽ lại hiên ngang. Trái tim ta cứ đập, cô đơn lại lạc lõng. Thôi thì đây là lần cuối, nhờ gió đông cuốn trôi đi tất cả những kí ức đó, để ta thả lòng mình ra mà an nhiên đi hết kiếp này.

    Chờ một người say..

    P/s: Ngồi lục máy tính một buổi, phát hiện ra cái bài văn ngắn này. Mình đã viết rất lâu từ trước, đua theo "trend" thôi. Cơ mà giờ thấy bỏ cũng phí, nên đăng lên đây. Có gì mọi người đừng cười nhé! ^^
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...