Gió có về gọi tên! Tác giả: Hồng Mến Có một lần gió vô tình đến thế Thổi qua vùng tối sáng chông chênh. Như thản thanh, như không đành nghiệt ngã Cho cỏ hoa ướp xác mộng đêm về. Có một lần sóng vỗ miền yêu thương Khi bờ biển giận hờn trong nỗi nhớ. Sóng vỗ lần đầu nơi miền xứ lạ Biển thì thầm uống nắng thủa bình minh. Có một chiều anh nhắc lại tiếng yêu Dư âm cũ triền miên theo làn gió Đi bên nhau giữa mùa thu lá đổ Miễn cưỡng nhìn, miễn cưỡng gọi tên nhau. 05.01.2002 Hồng Mến