Tưởng giàu mà sướng hả con, Đêm đêm sợ trộm chẳng ngon giấc mà. Nghèo thì chỉ có thân ta, Tối làm một giấc sáng ra mộng còn. Giàu thì trí não hao mòn, Bởi lo tính toán vuông tròn thịệt hơn. Nghèo thời ba bữa ba Lon, Tay chân hoạt bát ,thân thon ngực đầy. Giàu thì chẳng cấy ,chẳng cày, Tiệc tùng hay buổi mỡ dày, bụng to. Nghèo thì đâu có phải lo, Tiểu đường ,mỡ máu .Cơm no ngủ khì. Giàu thì lo nhận lo chi Cân đo đong đếm mấy khi dỗi nhàn. Nghèo thời gian biểu khỏi bàn, Đi đây đi đó tứ miền Ngao Du. Giàu thì khách viếng lu bu, Rượu bia chè chén, gan u, lách trày. Nghèo thì theo sách ăn chay, Cơm canh đạm bạc dạ dày khỏe re. Giàu thời lắm bạn, nhiều bè, Vui thì vô tận não nề tràn lan. Nghèo thì cột vẹo ,vách tan, Khứa đâu mà đến chẳng than, chẳng phiền. Giàu thì canh két ,giữ tiền, Nếu mà chợp mắt giật liền mình luôn. Nghèo thì chỉ giữ cái hồn, Cửa nhà thông thông căn buồng toang hoang. Giàu thời phải sống đàng hoàng, Kẻo người chê trách giàu xoàng quá đi. Nghèo thì chẳng sợ khinh khi, Khen chê cũng chẳng lợi gì ai ơi!