Truyện Ngắn Giáng Sinh Không Có Em - Monyfullni

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Monyfullni, 9 Tháng mười hai 2018.

  1. Monyfullni

    Bài viết:
    4
    Giáng Sinh Không Có Em

    Tác giả : Monyfullni

    Mùa đông năm trước, em vẫn ở bên chị vẫn trao cho nhau những món quà, những nụ hôn, những điều ngọt ngào nhất che lấp cơn lạnh giá mùa đông. Năm ấy, cái năm em tròn tuổi hai mươi, cũng là lúc em rời xa tôi. Cô gái à!

    Tôi vẫn luôn nhớ đến em, khuôn mặt ấy. Nhớ những lúc em giận dỗi, những lúc em nũng nịu trước tôi nhưng em là một cô gái cực kì mạnh mẽ, em không khóc khi tôi để em một mình vào đêm sinh nhật em. Nhưng tại sao tôi lại khóc khi không có em vào ngày sinh nhật mình, phải chăng tôi yếu đuối?


    Tôi ước gì, giá như tôi có thể làm được gì đó cho em trước cái hôm em rời xa tôi. Em đã giấu tôi suốt mùa hè, khuất luôn cả những ngày Thu để rồi cho tôi một món quà không mong muốn vào mùa Đông.

    Tôi đi ngoài phố, hàng tá cặp đôi yêu nhau đang tràn ngập yêu thương, tôi đã rất mong dến giáng sinh năm nay vì tôi đã không cho em được gì vào năm trước cả. Quà tôi đã chuẩn bị, nhưng em lại chẳng ở đây, tôi đã từ chối tất cả lời mời, tiệc tùng để về nhà với em nhưng khi về chỉ còn mỗi bốn bức tường và một mình tôi . Ngày em bỏ đi để lại tôi một mình, tôi đau lắm. Tôi cô đơn vô cùng, suốt ngày ngồi góc phòng ngắm rồi tự nói chuyện với bức hình một cô gái tóc bạch kim, nụ cười tỏa nắng luôn nhìn về phía tôi . Tôi khóc rất nhiều, không ăn uống, không ngủ. Tác hại của những việc đó là gì? Mắt thâm quầng, khóc đến đỏ mắt, gầy đi? Đau hơn nữa là không ai ở bên cạnh tôi, đánh thức tôi dậy mỗi sáng, luôn làm nũng khi tôi làm việc, những bữa ăn lãng mạn hay là đi du lịch cùng nhau và một Noel hạnh phúc. Những lời nhắn yêu thương giờ còn đâu, tiếng cười đùa, cùng những kỉ niệm giờ đã bay lên bầu trời kia theo bước chân của người tôi yêu. Chẳng hay có còn đọng lại trong tâm trí người ấy.

    Tôi lại nhớ hôm ấy :

    - Em ơi đừng bỏ đi! - Tôi ngã quỵ xuống trước cổng bệnh viện, nước mắt tuôn trào. Miệng vẫn gào thét "Đừng bỏ tôi! Đừng đi mà!"

    Hình bóng người con gái ấy cứ xa tôi dần, tôi gằn từng chữ, cố gắng hét thật to để em ấy nghe mà quay người lại cười với tôi một nụ cười thật ấm áp. Nhưng không, người ấy cứ lạnh lùng quay gót đi không thèm ngoảnh mặt lại nhìn tôi dù chỉ một cái.

    Tôi dùng những năng lượng cuối cùng mà gượng dậy, chạy theo chiếc xe, một, hai bước liệu tôi vẫn còn sức để chạy theo tình yêu của tôi. Chiếc xe ngày càng đi xa, tôi thì bất lực ngồi gục xuống lòng đường, và điều cuối cùng tôi có thể làm là ngẩng cao mặt cười thật tươi với một chút nước mắt nhìn về hướng chiếc xe như muốn nói "Tôi sẽ chờ em dù là kiếp sau, Tạm biệt". Chỉ là cười một nụ cười cuối cùng để em ấy có thể yên tâm mà đi.

    End Flash

    Tôi đã cố gắng làm việc để có thể đón em về ở cùng, rồi cũng thành sự thật, em về với tôi rồi nhưng em lại rời xa. Gieo cho tôi thêm một nỗi đau bất tận. Ngày 28/12, ngay cái ngày mà tôi nhận được tin nhắn : "Vĩnh biệt anh!" Tôi đã phi như điên đi tìm em, đứng trước giường bệnh của em tôi khóc ngất. Người con gái tôi yêu giờ đã từ trần, ở lứa tuổi đôi mươi thế là quá sớm với em và cũng quá trễ để em được hạnh phúc.

    Tôi chạy ra khỏi bệnh viện, tối hôm đó trời mưa rầm rã, tôi đi ngoài đường như một kẻ điên. Khuôn mặt tôi thể hiện rõ sự tuyệt vọng, đôi mắt trống rỗng dường như vô hồn. Tôi ngồi xuống góc đường với hàng ngàn nhát dao đâm sâu trong tim nhưng vẫn không đau bằng cảm giác mất em.

    Tại đám tang của em

    Mẹ em đã khóc đến mức bà ấy phải truyền nước trong bệnh viện, ai cũng cũng đến chia buồn.

    - Mày còn nợ tao một chầu ăn đó con kia, tại sao lại đi sớm thế. - Bạn thân em cười khổ

    Còn mọi người thì im bặt vì nếu cứ phát ra tiếng động thì sẽ không kiềm được nước mắt mất.

    Còn tôi thì, cứ quỳ trước ảnh của em luôn miệng nói :

    - Anh yêu em.. Anh yêu em.. - Tôi đau đớn, người ướt nhẹp nước mưa, nhưng tôi không khóc ngược lại còn cười rất tươi. Vì em trước khi đi, có phải em đã bảo rằng : "Anh cười rất đẹp" và cũng đã căn dặn rằng "em không muốn thấy anh phải khóc."

    Rồi sau ba tiếng tôi vẫn quỳ ở đó, trong thời tiết Đông lạnh giá, tôi lạnh cóng cả người nhưng cứ nghĩ đến em thì con tim tôi lại cười ấm áp.

    Tôi Yêu Em!

    Giáng Sinh Không Em chẳng vui vẻ gì. Nhỉ?


    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mony : Link góp ý và thảo luận ở đây nhé.​

     
    Mickeyreal, Đặng ChâuPovlse thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười hai 2018
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...