Truyện Ngắn Giàn Chanh Dây Của Mẹ - LyHuyen

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi LyHuyen, 15 Tháng tám 2021.

  1. LyHuyen

    Bài viết:
    11
    Tên truyện: Giàn chanh dây của Mẹ

    Tác giả: LyHuyen

    Thể loại: Truyện Ngắn

    [​IMG]

    Ngồi trước sân nhà, dưới giàn cây xanh rờn, gió thoảng mát lịm. Những quả chanh căng tròn đong đưa nhảy múa với đầy màu sắc được tô điểm cùng với sắc vàng của những tia nắng xen qua từng kẽ lá. Đâu đó, tiếng chào mào hót lảnh lót, những cánh bướm bay rập rờn nô đùa với những chú ong chăm chỉ. Khung cảnh thật bình yên. Lì thích những điều này lắm, đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh ấy lòng lại dấy lên những cảm xúc khó tả trong lòng, nó ngồi ngẩn người ra suy tư, buồn vui lẫn lộn và hơn cả thế nó nhận ra một bài học sâu sắc từ giàn cây leo bình dị của Mẹ nó.

    Vài tháng trước..

    * * *

    Cũng như mọi ngày, một ngày nhàn nhạt của Lì trôi qua cũng như bao ngày khác. Tối thức khuya, khi tỉnh dậy mặt trời cũng đã tỏa ra những tia nắng gắt. Uể oải bò dậy ra ngoài rửa mặt cho tỉnh ngủ và làm vài thủ tục cần thiết, Lì đánh chén ngon lành dĩa bánh cuốn Mẹ nó để dành cho. Đúng là bữa ăn hai trong một, ăn sáng thành trưa cứ kiểu này chắc mau giàu lắm, tự nghĩ rồi cười một mình. Ngó nghiêng khắp nơi rồi cất tiếng gọi mà không thấy ai trả lời hẳn là đã đi hết cả rồi. Căn nhà im ắng đến lạ, ai cũng có công việc của riêng mình, còn Lì giờ ăn không ngồi rồi một chỗ cảm thấy cực kì bức bối trong người mà không cách nào nguôi ngoai. Từ lúc mất việc từ thành phố về nhà Lì như người mất hồn, biếng ăn biếng nói hẳn, cứ lầm lì khí sắc âu sầu không còn hứng thú gì với cuộc sống là mấy, ai nói gì cũng chẳng để tâm. Cô Phượng - mẹ Lì cũng không biết chuyện gì xảy đến với đứa con trai mình dứt ruột đẻ ra. Chỉ biết đau đáu, lặng thầm theo dõi dành tất cả sự quan tâm tình yêu thương của người Mẹ để xoa dịu vết thương của Lì mong cho nó sớm vượt qua chông gai cuộc sống. Bố mất từ sớm, một tay Mẹ Lì nuôi nấng anh em Lì ăn học, tần tảo sớm hôm, quanh năm lam lũ khổ cực không lời kêu than cốt chỉ để con cái nên người. Trong mắt Lì Mẹ tuyệt nhất, nó thương mẹ thương em học hết cấp 3 là đi làm ăn xa kiếm tiền phụ giúp gia đình, ấy thế mà đùng một cái bao nhiêu hi vọng, mục tiêu vỡ vụn giờ lại về nhà, không có thu nhập lại chẳng thể lo được cho bản thân nghĩ mãi mà chẳng thể thông suốt. Tâm sự trong lòng chẳng thể dễ dàng diễn tả được vì tính tình nó xưa nay cũng ượng ngạnh như cua hẳn vì thế mà Mẹ nó gọi nó là Lì. Và cứ thế những nỗi buồn sự thất vọng về bản thân ngày càng lớn được nhen nhóm trong tâm hồn Lì, nó tìm cách trốn chạy bằng những giấc ngủ nướng, những trò tiêu khiển vô bổ cho đến khi..

    Vào một buổi sáng đẹp trời nọ, đang say đắm trong giấc ngủ mơ màng thì Lì chợt giật mình bởi tiếng gọi với: "Lì, dậy mau ra phụ Mẹ" đang ngủ ngon nhưng với tiếng thét quyền lực đấy thì không thể nào không dậy. Trước mắt, trong khoảng sân trước nhà bày la liệt đủ thứ nào là dây kẽm to nhỏ, phân bón, cuốc đặc biệt là mấy cái bịch cây con con bé tí. Chẳng cần đợi cậu con trai hỏi Cô Phượng đã cất tiếng:

    - "Mẹ trồng cây chanh dây cho mát cái sân, con làm giúp Mẹ cái giàn nhé!"

    Phần thì chưa tỉnh ngủ hẳn, phần thì trước giờ nó có biết làm mấy cái thứ này bao giờ đâu, lại thêm cái vụ giờ trong xóm ai cũng đua nhau trồng cái cây chết bầm này, trông ngứa cả mắt. Chẳng biết năng suất đến đâu, cứ như là theo trào lưu vậy đó. Lì hậm hực rồi hóa cáu:

    "Mẹ trồng cây này làm gì, biết có ra làm sao không? Mấy bữa lại ngỏm ra phí công. Trông nó mỏng manh thế kia"

    Mẹ của Lì thấy con nói vậy thì vẫn cười hiền từ, tay thì vẫn thoăn thoắt đào hố tiến hành công việc mặc cho Lì có nói ngả nói nghiêng, đã bảo làm là làm rất kiên định. Lì thấy không thể thay đổi được gì cũng miễn cưỡng cố chăng những sợi dậy kẽm trắng dẻo dai thành giàn theo sự hướng dẫn của Mẹ. Sau một hồi cặm cụi, cuối cùng cũng xong vừa mỏi tay vừa mệt vì phải với tay lên cao, đi đi lại lại. Lì ngồi phịch xuống đất, trong lòng vẫn không hào hứng gì mấy về việc này, có khi là cả nỗi hoài nghi về kết quả đạt được hẳn là sẽ không có kết quả. Chính vì không tin tưởng nên mặc kệ Mẹ mình trồng cây còn nó thì kiếm cớ đi chơi.

    * * *

    Thời gian có lẽ cũng là phương thuốc diệu kì, những nỗi muộn phiền cũng dần được quên lãng. Thời gian cũng giống như một thiên thần nuôi dưỡng và ấp ủ mầm xanh. Thật diệu kì những cái cây phơi nắng phơi sương bé tẹo mà Lì tưởng chừng không chống chọi được sự khắc nghiệt của thời tiết nay đã vươn mình mạnh mẽ đầy sức sống. Con người ấy mà, khi đứng trước khó khăn hoặc những điều mới mẻ mà cho rằng mọi thứ là không khả thi thật là ấu trĩ. Bất giác, nhờ giàn chanh dây của Mẹ mình mà đã thức tỉnh được Lì. Trái ngọt do chính mình dùng công sức, niềm tin mà tạo thành. Hãy luôn luôn hi vọng, trân quý những điều nhỏ bé nhất trong cuộc sống hối hả mà vô tình đã bị che lấp đi.

    - Hết-
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...