Giải Thoát Tác giả: Lily Nguyen Thể loại: Truyện ngắn * * * Con gái cô lon ton chạy từ trong nhà ra cổng đón. - Mẹ xem tranh con mới vẽ này. Con bé cười lém lĩnh. Nhìn bức tranh cô không khỏi chạnh lòng, trong đó con bé đang nắm tay cô và anh. Giọng bé Bi tiếp lời. - Khi nào bố lại qua chở con đi chơi vậy mẹ? Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, bố cô điều hành một công xưởng chế biến đồ thủ công mỹ nghệ với hơn ba mươi công nhân. Cuộc đời cô không còn êm đềm năm cô mười tám tuổi. Bệnh tai biến quái ác cướp đi sức khỏe của bố cô và cũng cướp luôn giấc mơ đại học của cô. Sau hai tháng điều trị, bố cô xuất viện nhưng đôi chân ông bị liệt hoàn toàn và tâm lý phần nào bị ảnh hưởng. Nhiều lần cô thấy ông khóc không thành tiếng, những giợt nước mắt ngậm ngùi của ông luôn khiến trái tim cô tan nát. Nhưng cô tự nhủ với lòng rằng mình không được khóc, lúc này đây cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tiền bạc trong nhà khánh kiệt, công xưởng phải bán đi để trả nợ và trả lương cho công nhân. Mẹ cô chạy vạy khắp nơi để mượn tiền nhưng chỉ đủ thuốc men cho bố. - Con sẽ nghỉ học để đi làm mẹ ạ. - Không được, con phải đi học.. Mẹ cô nói trong nước mắt. - Con nghĩ không còn cách nào khác đâu mẹ. Ánh mắt đầy kiên quyết của cô đã thuyết phục được mẹ. Ban ngày cô phụ bán quần áo ở chợ, ban đêm cô làm phục vụ nhà hàng. Mẹ cô nhận gia công hạt sen tại nhà để có thể vừa làm vừa chăm sóc bố cô. Thỉnh thoảng trong những đêm khó ngủ, cô lại nghe thấy tiếng bố đầy tuyệt vọng. - Biết vậy lúc đó tôi chết đi cho rồi.. khỏi làm khổ vợ con. - Sao ông lại nói vậy? Ông còn sống đối với mẹ con tôi là cả một phép màu. Giọng mẹ cô khe khẽ vỗ về. - Nhưng mà Lam, nó đã hi sinh quá nhiều cho tôi. Nó đáng lẽ phải được đi học đại học.. nó đáng lẽ.. Ông khóc. Cô chìm vào giấc ngủ trong tiếng khóc của bố. Cô rất muốn đến ôm ông nhưng không thể vì cô biết ông không bao giờ muốn cô nghe được những lời đó. Và cứ như thế, thời gian lặng lẽ trôi, năm nay cô hai mươi ba tuổi. Cô quyết đinh mở của hàng quần áo nhỏ tại nhà để gần gia đình nhiều hơn thay vì đi sớm về khuya như trước đây. Từ ngày đó, tâm trạng bố cô khá lên hẳn. - Con chúng ta đã lớn và thật sự rất giỏi giang. Năm năm qua chưa một ngày nào tôi ngủ ngon vì con gái mãi vất vả ngoài đường. Nay con nó kinh doanh tại nhà tôi yên tâm lắm bà ạ. - Ừ. Và nay con bé cũng đã tới tuổi lấy chồng rồi. Nó chỉ suốt ngày làm kiếm tiền lo cho gia đình còn bản thân thì.. Ánh mắt mẹ cô chất chứa nỗi niềm lo lắng. Rồi một ngày kia anh xuất hiện xua tan đi nỗi lo lắng của bà. Anh là bạn học thời cấp hai của cô và hiện đang làm giám sát công trình đang thi công gần đó. Anh sở hữu vẻ ngoài sáng sủa cùng với tính tình chất phát, hiền lành. Bố mẹ cô ưng ý vô cùng, cô đồng ý lấy anh sau hai năm hẹn hò. Anh về sống chung với gia đình cô theo mong muốn của cô, bố mẹ cô luôn xem anh như con cái trong nhà. Cưới cô được ba tháng, anh trở thành thầu xây dựng. Bố mẹ cô rất tự hào về anh nhưng cô thì ngược lại, cô đau lòng. Vì sao ư? Cô cũng không hiểu được anh nữa. Ba tháng đầu có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc hôn nhân của cô bởi vì sau đó chỉ toàn là bi kịch. Khi làm ra nhiều tiền, anh thay đổi một cách đáng sợ. Anh không còn ân cần, quan tâm cô như trước mà thay vào đó là những trận cãi vã. - Tiền này là của tôi, cô không được dòm ngó hay đụng vào. Anh cáu gắt khi cô nhìn anh tính toán sổ sách. - Em chỉ muốn biết công việc làm ăn của anh hiện ra sao thôi mà. Anh đâu cần phải nổi nóng như vậy. - Tôi đã cảnh báo cô rồi đấy. Anh lườm cô một cách đáng sợ. Cô dù tủi thân nhưng vẫn nghĩ cho anh, có lẽ vì áp lực công việc nên anh trở nên như vậy. Nhưng cô đã sai, những trận cãi vã xảy ra với tần suất dày hơn và rồi bố mẹ cô cũng nghe được loáng thoáng. Họ khuyên cô nên nghĩ cho anh nhưng họ nào biết từ ngày làm thầu anh không hề đưa cô một xu. Mọi sinh hoạt phí đều từ thu nhập của cô mà ra. Có lần khi việc kinh doanh của cô gặp trục trặc, cô đành mở lời với anh. - Anh có thể phụ giúp thêm tiền sinh hoạt cho em không? Cô hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể. - Lại là chuyện tiền của tôi? Nói đi nói lại cũng là chữ tiền. Được rồi, cầm lấy một triệu này đi. Anh trừng mắt nộ nạt cô. - Một triệu sao? Với mức thu nhập của anh sao? Tiền của anh làm ra đâu hết rồi? Sao anh không nghĩ lại, sáu tháng nay anh có đưa tôi đồng nào không hay là tôi lo hết? Cô gắt lời. - Cô đang kể lể với tôi đấy à? Cô cũng chả tốt đẹp hơn ai đâu, suốt ngày tiền với tiền. - Tôi mà chỉ nghĩ tới tiền thì tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi. - Ly hôn? Anh nở nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt đang giận dữ. Anh biết cô không đời nào ly hôn vì rất nhiều lý do. Cô nghĩ đến đứa con trong bụng, cô sợ bố mẹ cô phiền lòng, cô sợ những dị nghị của người đời đối với gia đình cô và đặc biệt cô vẫn còn yêu anh. Lúc này trời đang mưa rả rích như đồng cảm với nỗi niềm của cô. Nhìn qua khung cửa sổ cô thấy mẹ cô đang sải bước trong tình trạng ướt sũng. Cô hối hả chạy ra khỏi phòng để đến gần bà. - Mẹ sao lại để ướt vậy? - À mẹ ra lấy giỏ xách Huy nó để quên trên xe, sợ ướt tài liệu quan trọng vội quá mẹ chưa kịp mang ô. - Mẹ vào lau khô rồi thay quần áo nhanh kẻo ốm. Lúc bà quay đi, những giọt nước mắt tuôn trào trên đôi gò má cao của cô. Cô đưa một tay lên che mặt rồi gạt nhẹ những giọt nước mắt. Cô giật mình khi thấy bố cô đang ngồi phía sau lưng mình. - Lại chuyện vợ chồng hả con? Giọng ông nhẹ nhàng. - Dạ.. cô đang cố ngừng khóc. - Con này, vợ chồng sống với nhau phải biết nhường nhịn, bao dung để hòa hợp. Như bố mẹ lúc mới cưới cũng cãi nhau mãi nhưng sau này hiểu nhau vẫn hạnh phúc đấy thôi. Cái gì rồi cũng có hướng giải quyết con nhé. - Con sẽ cố gắng. Con cảm ơn bố ạ. Tối hôm sau, khi bố mẹ cô không có nhà, trong phòng cô vang ra những lời trách móc, những tiếng chửi rủa và rồi tiếng "bốp". Cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng, đầu tóc cô rồi bù và những dòng nước mắt thay nhau chảy. Cô ngồi khuỵu xuống một góc nhà, hai tay ôm gối, người cô run lên từng cơn. Anh đã đánh cô cùng những lời mạt sát, cô đau đớn và ân hận tột cùng vì lấy phải anh làm chồng. Cô nhổm người dậy soi mình trong gương, cô không còn nhận ra chính mình. Nghe tiếng kéo cửa cô biết ngay bố mẹ đã về. Không muốn họ lo lắng, cô bước vội vào phòng. Cô nghĩ từ nay sẽ không nói chuyện với anh nữa nhưng chỉ hôm sau, khi anh quỳ gối xin lỗi, cô đã động lòng và cho anh cơ hội. Bởi lẽ cô nghĩ "Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại". Vậy mà chỉ một tuần sau. - Mày lại dạy đời tao hả? Tiền tao làm ra tao thích dùng thế nào kệ tao. Anh thốt ra những lời cay độc sau khi đã tát cô một cái như trời giáng. - Tôi sai lầm khi cho anh cơ hội. Anh là một kẻ không ra gì, tôi hối hận khi lấy phải anh. Cô gào lên tuyệt vọng. Cô xô cửa chạy ra ngoài thì thấy bố mẹ cô đang ở đó, hôm nay mẹ đưa bố đi dạo về sớm hơn mọi lần. - Huy nó đánh con hả? - Mẹ.. cô sà vào lòng mẹ òa khóc như lúc còn bé. Anh vẫn chưa chịu buông tha, anh chạy tới túm tóc cô lôi đi mặc cho cô chống cự và mẹ cô dùng hết sức căn ngăn. Bố cô không thể ngồi nhìn cảnh ấy, sau khi la hét ông dùng hết sức lăn bánh xe để tông vào người anh. Bị chiếc xe lăn cán chân, trong cơn điên loạn anh hất ông ngã nhào xuống thềm. Ông được đưa đi cấp cứu và may mắn đã qua cơn nguy kịch. Ngồi bên cạnh ông là cô, mẹ cô và cả anh nữa. - Con xin lỗi bố. Con không cố ý làm tổn thương Lam và càng không cố ý xô ngã bố. Anh cúi đầu thành khẩn. - Cậu ra ngoài đi. Ánh mắt ông đầy uy lực. Anh cúi chào bố mẹ cô, ngước nhìn cô rồi bước nhẹ ra ngoài. - Bây giờ con hãy nói cho bố mẹ nghe mọi chuyện. Ông nhìn cô đầy đau xót. - Từ khi làm thầu, kiếm được nhiều tiền anh ta bắt đầu sa đọa vào số đề và cờ bạc. Anh ta trở nên thô lỗ và ích kỷ, đồng tiền làm anh ta mất kiểm soát. Lần trước con phát hiện và khuyên răng nhưng được, anh ta lại còn đánh con. Vậy mà con đã cho anh ta cơ hội vì nghĩ đâu đó bản tính anh ta vẫn hiền lành. Đến ngày hôm qua anh ta thua hết số tiền kiếm được và trở nên điên loạn. Trái tim cô đau thắt từng cơn khi nói ra những lời ấy. - Sao con lại một mình chịu đựng mọi chuyện như vậy? Giọng mẹ cô lạc đi trong nước mắt. - Vậy giờ con tính sao hả con? Bố cô lên tiếng. - Con sẽ ly hôn. - Sẽ rất khó khăn đấy con gái, nhưng bố mẹ sẽ luôn bên cạnh con. Có thể lần này cô vẫn cho anh cơ hội nếu như anh chỉ đánh cô, đằng này anh làm tổn thương đến bố cô. Để đưa ra được quyết định ấy không phải là điều dễ dàng với cô. Cô mặc kệ sự dèm pha của thiên hạ, mặc kệ cô còn yêu anh và mặc kệ cô phải nuôi con một mình. Vì cô không cần một người chồng như anh cũng như anh không xứng đáng làm cha của con cô. Cuộc sống này là của cô.