Đời như một giấc mộng phù hoa, nhắm mắt lại một kiếp trôi dạt, một chớp mắt thấm thoát đã mấy mùa hoa. Hoa nở rồi sớm tàn, đợi chờ người, ngày tàn người sẽ quên. Ân tình là phù phiếm, ái tình là phiêu dạt, ánh cười nơi khoé mắt như hoa như mộng. Một kiếp một đôi, tam sinh đá, hoàng tuyền đường, Mạnh Bà đứng, một đôi, một bóng, đời dài ngắn, mênh mang, vô thường. Thế gian nhân sinh thế nào là tỏ tường, đời người thế nào là vô duyên;duyên và nợ, thế nào là day dứt, thế nào là chia ly? Một khúc nhạc lòng người ai oán, một ánh mắt làm ta quên lối về, cảnh như mộng, người như tranh, đâu là thực, đâu là mơ? Trọn đời một kiếp, ân tình không phai, ái tình không tận, duyên nợ không dứt, nắm tay người trọn đời trọn kiếp. Tay trong tay, ta kéo người đi. Mắt có người, nhân sinh là vô thường. Vạn vật hư ảo, nắm tay người, vạn kiếp không buông!
Mộng phù hoa? Chẳng còn mộng, cũng chẳng còn hoa Si mê một kiếp Duyên tận tình tan Ái tình phiêu dạt Ánh mắt là khoảng cách Chỉ trách chẳng thể lấp đầy Chỉ trách chẳng thể quay đầu Chỉ trách người từ bỏ, tôi buông tay Lần cuối ấy, rốt cuộc thì có bao nhiêu dứt khoát Lỡ làng, ảm đạm, người vẫn như vậy Vẫn luôn làm theo cách của người Chẳng buồn hỏi tôi thấy ra sao Người cứ như vậy, đẩy tôi ra xa Người chẳng thể hiểu Thế nào là đổi thay thế nào là quay đầu Đã ly biệt xin đừng ngoảnh lại Đã buông tay xin đừng hoài phí Người đã chọn rồi, hi vọng Sẽ chẳng còn lưu luyến Cho tôi, cho người Chúng ta, đã chẳng thể, trở lại như xưa! Do tôi, do người, do chúng ta!