Giấc Mơ Giữa Khu Vườn Hồng (Tựa phụ: Khi giấc mơ là một lời hẹn của định mệnh) Trời vẫn còn mờ sương. Trong con ngõ nhỏ ẩm ướt, mùi ẩm mốc và rác thải quyện vào nhau, cậu bé Nam, 8 tuổi, oằn mình đẩy chiếc xe bánh mì kẽo kẹt trên đoạn đường gồ ghề đầy ổ gà. Gương mặt cậu lấm lem bụi đường, tay áo cũ sờn rách, nhưng đôi mắt lại sáng rực như đốm lửa nhỏ trong đêm tối. Từ trong nhà, giọng mẹ vang lên: – Nam ơi, nhớ về sớm nghe con! Đừng rong lâu quá! Nam quay lại, nở nụ cười: – Dạ! Con đi bán cho kịp buổi sáng! Rồi cậu lặng lẽ, bé xíu khuất dần trong làn sương sáng, mang theo những ước mơ nhỏ nhoi của một ngày mới. Khi màn đêm buông xuống, bóng tối nuốt chửng con ngõ nhỏ.. Trong phòng nhỏ tồi tàn, Nam nằm co ro dưới chiếc chăn rách. Đèn dầu le lói. Ngoài kia, gió rít qua khe cửa. Nam thầm thì trong cơn buồn ngủ: – Ước gì.. có một ngày.. con không phải đẩy xe nữa.. Cậu chìm dần vào giấc ngủ. Âm thanh mơ hồ vang lên. Trong giấc mơ, Nam đang đứng giữa một khu vườn hoa hồng. Gió thổi nhẹ, những đám hoa rung rinh. Dưới tán hồng, một cô bé mặc váy trắng đang đứng im lặng, nhìn Nam với ánh mắt xa xăm, ẩn chứa chút bí ẩn nhưng lại thân thuộc đến lạ. Nam bất ngờ: – Ơ.. bạn là ai vậy? Cô bé mỉm cười tinh nghịch: – Suỵt! Bí mật! Bạn có muốn chơi trốn tìm không? Nam vừa nói dứt lời, cô bé bỗng bật cười khúc khích, chạy vòng quanh những bụi hồng. Nam ngạc nhiên nhưng rồi cũng vui vẻ đuổi theo. Hai đứa trẻ cùng nhau chơi trốn tìm giữa những cánh hoa mềm mại, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp khu vườn. Nam cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, như thể họ đã quen biết từ rất lâu rồi. Đang vui đùa, cô bé bỗng dừng lại, nhìn Nam với ánh mắt đầy tiếc nuối. Rồi cô bé bỗng tan biến như làn khói mỏng. Nam thảng thốt gọi theo: – Khoan đã! Đừng đi! Nam choàng tỉnh, hơi thở dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán. Trái tim cậu vẫn đập thình thịch như thể vừa chạy một quãng đường dài. Hình ảnh cô bé váy trắng vẫn rõ mồn một trong tâm trí, khiến cậu lầm bầm: "Cô ấy là ai vậy.. Sao mình nhớ rõ đến thế.." Thời gian trôi. Nam tiếp tục bán bánh mì, học bài dưới ánh đèn dầu. Cậu lớn lên, trở thành sinh viên ngành kiến trúc. Trong những bản vẽ, luôn có bóng dáng của cô bé váy trắng giữa khu vườn hoa hồng. Nam – nay đã trưởng thành – bước vào một triển lãm kiến trúc. Đang lần lượt xem, bỗng anh dừng lại trước một bức tranh sơn dầu: Khu vườn hoa hồng và cô gái mặc váy trắng. Nam thốt lên khe khẽ: – Không thể nào.. Là cô ấy! Anh quay lại. Cách đó vài bước, một cô gái với mái tóc dài và ánh mắt dịu dàng đang nhìn tranh. Đó là Linh. Nam bước tới, hỏi ngập ngừng: – Xin lỗi.. bức tranh này.. là của cô vẽ? Linh quay sang, mỉm cười: – Vâng. Tôi hay vẽ lại những gì từng thấy trong mơ. Bức này.. là giấc mơ tôi đã mang theo từ thuở bé thơ. Trong đó có một cậu bé đứng giữa khu vườn, ánh mắt nhìn tôi như thể đã quen biết từ ngàn năm trước. Nam lặng im. Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại. Nam nói, giọng run: – Tôi.. cũng từng mơ về khu vườn này. Về.. cô. Linh cười nhẹ: – Có lẽ.. chúng ta không chỉ là mơ. Trong một khu vườn hoa hồng thật, Nam và Linh sánh bước trong lễ cưới giản dị nhưng đầy cảm xúc. Tiếng cười, lời chúc vang lên. Linh thì thầm: – Giấc mơ năm ấy.. cuối cùng cũng tìm thấy lối về. Nam nhìn Linh, mỉm cười: – Anh yêu em. Từ cái nhìn đầu tiên. Từ một giấc mơ tưởng chừng không bao giờ thành sự thật. Câu chuyện kết thúc bằng cú máy toàn cảnh khu vườn hoa hồng – lộng gió, nắng ấm, và giấc mơ đã trở thành hiện thực.