Truyện Ngắn GIÁ NHƯ - Mirrel

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mirrel, 14 Tháng tám 2021.

  1. Mirrel

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: GIÁ NHƯ

    Tác giả: Mirrel

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Mirrel

    [​IMG]

    [​IMG]

    Văn án: Chàng trai đi cùng bạn ở tuổi 16 bây giờ đâu rồi?

    Tôi dành cả thanh xuân để chờ đợi một người, một người mà bản thân tôi biết, sẽ không bao giờ xuất hiện trên dương thế.

    Những cơn ác mộng, nổi ám ảnh, sự dằn vặt đã trở thành một phần bình thường trong cuộc sống của tôi. Ở cái tuổi đáng lẽ ra phải có hạnh phúc cho riêng mình, nhưng tận sâu trong trái tim tôi chỉ có cậu ấy. Người mà khiến tôi dành cả một đời, chỉ để đợi chờ. Trong vô vọng..

    - Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chọn ở bên cậu. Chỉ xin cậu đừng bỏ rơi tôi thêm một lần nào nữa!

    Mong mọi người hứng thú với truyện của em sáng tác, yêu mọi người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1:

    Cầm bó hoa cúc trên tay đặt nhẹ nhàng bên tảng bia đá, lau đi những hạt bụi còn vương lại phía sau tảng bia, tôi không đoái hoài gì đến những tiếng ồn xung quanh mặc kệ trời đã nổi cơn mưa từ bao giờ. Tâm trí tôi giờ đây trống rỗng, chợt một luồng gió thổi qua làm tôi giật mình, nhìn lên trên những đám mây đen u uất bắt đầu phủ kín cả một vùng trời rộng lớn. Những hạt mưa tí tách rớt xuống đôi gò má vốn không còn hông hào như trước kia, nụ cười đã sớm vụt tắt tự bao giờ. Một cơn mưa ầm ầm trút xuống, xóa đi hết các vết tích cho dù là nhỏ nhất, trong cơn mưa tầm tã ấy người ta không thể nào nhìn ra được ai đang khóc hay đang đau khổ bởi vì nước mắt đã sớm hòa vào trong cơn mưa lạnh lẽo. Nó làm sống dậy những kỉ niệm đau buồn trong tôi, đến tận bây giờ tôi vẫn âm ỉ trong tâm can chỉ vì hai chữ "giá như"

    Mùa hè năm 2016

    Đó là vào một buổi sáng đẹp trời, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi vì thức cả đêm chỉ để theo dõi cuộc tình đầy trắc trở của nữ chính, nhón chân lên kéo tung chiếc rèm cửa, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trong mắt tôi. Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh khiến lòng tôi bình yên đến lạ, tôi thích nắng thích những thứ yên tĩnh không vồn vã đó là lí do tôi chọn sống ở vùng quê này, con người, cảnh vật.. mọi thứ ở đây khiến tôi thích thú. Nhưng tôi là một con người hướng nội, tôi ngại tiếp xúc hay va chạm đó là lí do tôi không có bạn bè, gia đình tôi đã sớm quen với điều này nên không có gì lạ khi tôi làm gì cũng chỉ có một mình. Nhưng kể từ khi Minh xuất hiện cậu ấy đã mở ra trong cuộc đời tôi một trang sách mới.

    Mùa hè của tôi, chỉ toàn quay cuồng với đống tài liệu mà thầy cô phát, không thì bận rộn đầu óc với những sấp bài tập toán, tôi chỉ toàn thức đến tận khuya để đọc truyện rồi sáng hôm sau lại cắm đầu chạy đến lớp học thêm. Sáng hôm ấy trời nhiều mây, mới có tám giờ sáng mà tiếng ve đã kêu in ỏi khắp cả con đường làng. Chạy dọc theo bờ ruộng để đến lớp học thêm, đó là con đường tắt duy nhất mà tôi khám phá ra, tôi tan học lúc mười giờ nên thường thì vào giờ đó tôi hay trốn ra gốc cây cổ thụ sau hồ gần nhà để nằm, vì ở đó mát và yên tĩnh. Đó cũng là nơi căn cứ bí mật của tôi, vì chẳng ai ra đây cả, trời trong xanh, ngồi bên bờ hồ lộng gió, những tiếng ve lúc này không in ỏi như lúc sáng, nó bây giờ như một bảng hòa ca du dương và êm đềm, lấy tiếng gió làm những nốt nhạc trầm bay bổng, trong bảng hòa tấu của giai điệu mùa hè, và rồi tôi thiếp đi.

    Tôi bị thức giấc bởi những giọt mưa lách tách bay phấp phới trong gió, giật mình định quay về thì trời lúc này một to hơn, dữ dội hơn, đành ngồi khép nép bên dưới gốc cây. Một chiếc ô được đưa ra trước mắt tôi, ngạc nhiên nhìn lên thì thấy bóng dáng một cậu thanh niên trạc tuổi tôi. Cậu ta cười ngây ngô hỏi:

    - Cậu bị mắc mưa đúng không? Nếu không phiền thì dùng chung ô với tớ đi.

    Tôi ngây ra một lúc rồi ngượng ngùng đáp:

    - Thôi mình cảm ơn!

    Không ngờ được là cậu ta đặt chiếc ô xuống rồi trùm mũ áo chạy đi, không để tôi kịp phản ứng, bóng cậu thanh niên ấy khuất dần trong cơm mưa tầm tã, lúc này trong lòng tôi nhức nhối dữ dội. Tôi cũng không biết nữa! Tôi lấy ô rồi đi về nhà. Đêm đó tôi không đọc truyện, cũng không còn tâm trí làm bài tập, trong đầu tôi chỉ có hình bóng ấy nụ cười ấy. Lạ quá! Chưa bao giờ tôi có cảm giác này, không lẽ tôi đã rung động? Lúc đó còn chưa kịp hỏi tên người ta, ngốc thật sự. Trong đêm ấy, tâm trí tôi toàn là những câu hỏi "vì sao"

    Sáng hôm sau. Tôi cố tình trèo lên ngọn cây cao nhất rồi quan sát chờ chực xem cậu ấy có đi ngang qua không, đã mấy hôm rồi tôi vẫn không thấy cậu ấy, tôi buồn bã đặt từng bước chân nặng nhọc trên con đường làng quen thuộc, xung quanh chỉ toàn là những cánh đồng mênh mông, bạt ngàn. Tôi cảm thấy hôm nay cảnh vật không còn yên bình nữa, trong tâm trí là nụ cười ngây ngô của ai đó, tôi ước gì gặp lại cậu ta để có thể trả lại chiếc ô ngày mưa ấy.

    Rồi cũng đã tới ngày khai giảng, tôi thức dậy rất sớm để chuẩn bị thật kĩ vì đây là buổi khai giảng thứ 2 trong năm tháng cấp 3 nhạt nhẽo của tôi, tôi không muốn bỏ lỡ bất kì ngày đặc biệt nào. Tôi vội chạy khỏi nhà mà không kịp mang theo ô, đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa to hơn, sợ sẽ làm ướt sách vở nên tôi núp vội vào trong một cái mái hiên. Vắt nhẹ tà áo dài trắng tinh đã thấm đẫm nước, tháo đôi dép ra dựng lên một cách vụng về chỉ có sách vở là không bị gì hết, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chờ gần 10 phút vẫn không ngừng mưa tôi định một lần nữa làm liều chạy tới trường cho kịp giờ, nhưng vừa định chạy thì một chiếc xe dừng ngay trước mắt tôi

    - Là cậu à? Lên xe đi tớ chở tới trường, dù gì cũng trễ rồi đừng từ chối như lần trước nữa.

    Không để tôi kịp trả lời cậu ấy kéo tôi lên xe, xuyên suốt dọc đường chúng tôi nói chuyện với nhau thì mới biết được là cậu ấy tên Minh, học trường bên cạnh, nhà cậu ấy ở xóm trên nên tôi mới không thấy cậu ấy là chuyện thường tình, rồi tôi xin số điện thoại để mượn cớ liên lạc trả lại chiếc ô rồi sẵn khao luôn chầu nước như lời cảm ơn. Nói chuyện một hồi thì cũng tới trường, chúng tôi chào tạm biệt nhau rồi tôi đi thẳng vào lớp, nhìn ra ngoài cửa lớp chỉ thấy những tán cây bàng đung đưa trong gió, tiếng mưa vang lên lách cách rất êm tai, tôi lại cười thầm rồi nghĩ dường như hai ta chỉ gặp nhau những lúc trời bất chợt đổ cơn mưa như thế này.
     
    MỘNG ĐIỆP HOÀNG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng tám 2021
  2. Mirrel

    Bài viết:
    4
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm đó, trời nắng gắt kèm theo những cơn gió vù vù khẽ lay các tán lá, hơi nóng bay vào phòng tôi, tôi cầm quyển truyện còn đang đọc dang dở đi ra bờ hồ sau nhà. Mới chỉ ngồi xuống thôi là chỉ muốn ngồi đây mãi, ở đây bất kể là mùa gì thì không khí lúc nào cũng mát mẻ có hôm thì ảm đạm, lãng mạng lắm, định bụng sẽ nằm xuống đánh một giấc, vừa tựa đầu vào thân cây bất giác đưa mắt nhìn lên trên khoảng khắc đó làm tôi nhớ mãi đến tận bây giờ. Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, ánh mắt đẹp mê người ấy rót vào trong mắt tôi một vẻ đắm đuối mơ màng, tôi giật mình đứng dậy. À! Thì ra là Minh tôi reo lên một cách ngượng ngùng, cậu ta cười khẽ rồi hỏi tôi

    - Lúc nào cậu cũng ra đây à? Ở đây mát thật đấy, tớ vô tình đi ngang qua thì thấy cậu..

    - Umm tớ vừa mới ra đây à, tình cờ thật đấy!

    Minh phá tan không khí ngượng ngùng ấy rồi ngồi trò chuyện cùng tôi, cả hai thật sự nói chuyện rất hợp nhau lại còn có nhiều điểm chung nữa. Ngồi bên bờ hồ lộng gió, hai chúng tôi chia sẽ những tâm tư đó giờ vẫn giấu kín, Minh sau khi biết được trước giờ tôi không có bạn bè nên đã ngỏ ý sẽ làm bạn với tôi, đương nhiên là tôi đồng ý rồi tôi vui lắm. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc cậu ấy, ánh lên nụ cười ấm áp nhìn tôi, trong lòng tôi lúc này quay cuồng bởi nụ cười ấy, lúc đó tôi nhận ra Minh sẽ là người mà tôi phải theo đuổi để có được cho dù là dành cả một đời.

    "Tình yêu như một món tráng miệng ngon lành" cơ mà xin lỗi nhé tôi lại chọn vị ngọt và chua ăn hết rồi mới cảm nhận được vị đắng. Từng ngày, từng giờ, từng phút trôi qua tình cảm tôi ngày một đun nóng cảm gác như muốn nổ tung vậy, cho tới một ngày tâm trạng tôi bứt rứt đến tột độ tôi phải nói hết lòng mình ra với Minh nếu không tháng ngày sau này không biết cậu ấy sẽ phải lòng cô gái nào khác rồi rời xa tôi.. suy nghĩ kĩ một hồi thì tôi cũng chọn nghe theo trái tim mình, tôi hẹn cậu ấy đến công viên gần nhà uống nước sau đó sẽ dũng cảm tỏ tình với người con trai mình thương. Minh tới rất sớm, khi tôi đến cậu ấy đã ngồi đó và chờ tôi bóng lưng cao gầy ấy là một trong những hình ảnh tôi không thể nào quên được, tôi khẽ tiến tới chạm nhẹ vào vai Minh rồi reo lên:

    - Ô chà chà! Tới sớm đấy bạn tôi.

    - Đâu có chậm chạp như bà đâu.

    Cũng đến lúc ra về, chúng tôi còn không để ý là đã ửng hồng, chưa kịp nói gì Minh đã ngỏ ý muốn đua tôi về nhà. Cơ hội đến rồi! Tôi cười rồi gật đầu đồng ý, cậu ta cười thầm rồi quay đi

    - Lẹ lên đi cô ngốc!

    - Nè cậu nói ai ngốc?

    Đó giờ hoàng hôn luôn là một trong những khung cảnh tuyệt đẹp, lãng mạng mà bất kì ai cũng muốn đắm chìm vào nó, hoàng hôn làm cho cảnh vật xung quanh nó nhuốm màu êm ả. Những tia nắng cuối ngày chiếu ánh vàng rực rỡ hắt xuống mặt đường làm khung cảnh trở nên rất thơ mộng, bầu không khí này quá thích hợp để tôi tỏ tình còn gì nữa?

    - Này.. Minh tớ có chuyện này muốn nói!

    - Chuyện gì thế?

    - Umm.. tớ quên mất rồii

    - Ơ!

    Khoảng khắc ấy chỉ vì sự chần chừ ngu ngốc của tôi mà khiến tôi phải ân hận trong lòng đến tận bây giờ, tâm trí tôi lúc ấy được chia làm hai cực một bên thì thúc giục tôi phải nói rõ ràng với cậu ấy, bên còn lại thì bảo tôi phải từ từ khoan hãy vội vã. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan đi bầu không khí im lặng ấy

    - Reng reng reng

    Minh bắt máy: - alo..

    Vừa mới cúp máy, cậu ấy quay người đi đạp xe thật nhanh tôi thấy đôi tay cậu ấy run run, gương mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt mơ màng thường ngày giờ đây dấng lên nỗi sợ hãi, nước mắt chảy ròng trên đôi gò má vốn hay cười giờ đây đang đau khổ tuyệt vọng. Bóng lưng quen thuộc ấy khuất dần ở ở ngã ba cuối đường, tôi ngây người ra chôn chân tại đó một hồi lâu mới chợt nhận ra trời đã khuất bóng, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra?

    Có lẽ lúc đấy tôi không bao giờ biết được chính cuộc gọi ấy, chính sự chần chừ ngu ngốc ấy đã kết thúc chuỗi ngày hạnh phúc và kéo theo những chuỗi ngày ân hận nuối tiếc trong tôi về sau. Suốt đêm đó tôi không tài nào ngủ được, một phần vì lo lắng, tôi đã gọi cho Minh tận 23 cuộc gọi, hàng dài những tin nhắn dược gửi tới nhưng không một chút hồi âm. Tôi cầu nguyện cho Minh sẽ gọi lại cho tôi, tôi sợ mất Minh sợ phải mất đi người con trai mình thương, nước mắt tôi rơi xuống mỗi lúc một nhiều tôi khóc đến mức mệt đi rồi ngủ lúc nào không hay.

    Sáng hôm sau, tôi buồn bã tới trường tôi như chết lặng vì nghe tin "mẹ Thằng Minh trường bên cạnh hôm qua bị tai nạn, nó chạy vội đến bệnh viện không chú ý tay lái nên bị một chiếc xe máy tông trực diện. Kết cục là nó bị vỡ sọ não, xuất huyết rồi cuối cùng không qua khỏi." trái tim tôi quặn thắt lại vì đau nhói, tôi đã mất đi người con trai mình thương trong chớp nhoáng. Và rồi tôi ngất đi..

    Các bạn vội dìu tôi xuống phòng y tế, thầy cô gọi ba mẹ tôi lên đón, nhưng không có ai bắt máy, tôi bảo đã khỏe nên tự đi về được. Lúc đó tôi như người mất hồn, đôi mắt cứ chằm chằm về một hướng mà đi thẳng, tâm trí tôi dường như trống rỗng, không còn suy nghĩ được điều gì. Bất giác tôi lại đi đến bên cạnh bờ hồ, nơi mà tôi đã gặp Minh lần đầu tiên. Và rồi mưa ầm ầm trút xuống, ngồi bên bờ hồ tôi òa lên khóc như một đứa trẻ, cơn mưa tầm tả ấy át đi tiếng khóc nấc lên vì đau đớn. Tôi gặp cậu lúc trời đột ngột đổ cơn mưa, vậy trong cơn mưa tầm tả này cậu ở đâu? Giá như lúc đó tôi tỏ tình với Minh, để rồi bây giờ phải hối tiếc thế này..
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng tám 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...