Ghen Cô nhân tình bé của tôi ơi! Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ.. Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ.. Đừng tắm chiều nay, biển lắm người Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Mà cô thường xức, chẳng bay xa Chẳng làm ngây ngất người qua lại Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào, trong giấc mơ Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ Đừng làm ẩm áo khách chưa quen Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm lên Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả Cô là tất cả của riêng tôi! Nguyễn Bính Bài thơ này đã được nhạc sĩ Trọng Khương phổ nhạc thành bài hát cùng tên. Nguồn: Hoàng Xuân, Nguyễn Bính - thơ và đời, NXB Văn học, 2003 Lời bình: Ghen Nguyễn Bính là một sáng tác hay của ông được rút ra từ tập Nguyễn Bính – thơ và đời. Đây là một bài thơ hay đã được phổ nhạc thành một bài hát cùng tên bởi nhạc sĩ Tọng Khương. Với Nguyên Bính ta có thể tìm được tát cả những rung cảm trong tình yêu. Đó có thể là mơ mộng, tỏ tình, thất tình, đau khổ, tương tư, ghen tuông... Và bài thơ Ghen cũng vậy, đó cũng chính là những cảm xúc thường thấy trong tình yêu này. Có thể nói ghen là một đặc tính cố hữu của tình yêu. Đó là một điều rất quen thuộc tồn tại lâu đời như một thực tế khách quan. Và cảm xúc này cũng đã lấy đi không biết bao nhiêu giấy mực của nhà thơ. Người ta viết nhiều về cái ghen này với các khía cạnh khác nhau. Tuy nhiên ở thơ Ghen Nguyễn Bính ta lại cảm thấy được một khía cạnh rất riêng. Và đó cũng chính là lý do đọc bài thơ này ta tìm được bản thân mình trong cái chung rộng lớn ấy. Sự mong muốn ấy chính là sự chiếm hữu trong tình yêu. Thậm chí có khi cái ghen ấy được đánh giá là vô cùng vô lý, vì người con trai rất lạ lùng. Nó được thể hiện ở những điểm anh chàng này ghen với cả các vật vô tri, vô giác trong cuộc đời của cô gái. Những vật vô tri như những cánh hoa, những chiếc gối.. và nó đã được cô gái ôm ấp che chở và hôn một cách vô cùng tình tứ và say mê. Đó cũng chính là lý do tại sao chàng trai lại ghen với điều đó. Tuy nhiên ở đây cũng thể hiểu được nhà thơ có một khát khao được chiếm hữu rất cao. Ở đây nhà thơ có nhắc tới một dấu ấn chính là dấu chân của người con gái. Hẳn đó phải là một người con gái đẹp thì dấu chân ấy mới ghi lại được dấu ấn sâu sắc trong lòng người thi sĩ tới vậy. Bởi nhắc tới dấu chân chính là môt biểu tượng cho sự dịu dàng và nữ tính. Chú thích: Có một số người cho rằng bài thơ này là của nhà thơ Xuân Diệu sáng tác và hiện nay vẫn còn gây tranh cãi.