Truyện Ngắn Gay: Quán Cafe Có Ba Người Đàn Ông - Nvt2111

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cá Mó, 26 Tháng mười một 2018.

  1. Cá Mó

    Bài viết:
    61
    Tác phẩm: Quán cafe có ba người đàn ông

    Tác giả: Nvt2111

    Quán café lúc 3h trưa, hầu như vắng người. Quán nhỏ và không khoa trương, ấm áp với nội thất gỗ nâu sậm và da bọc ghế cùng màu. Một quán café đặc trưng kiểu phố núi với những dãy ghế kê sát nhau không khoảng cách và bàn thấp. Quán cũng là nơi tôi phải ghé mỗi khi có dịp về Đà Lạt, không vì một lí do nào cả. Chỉ đơn giản là một thói quen.

    Chọn một góc nhỏ sát cửa ra vào, nơi có nhiều ánh sáng và bắt đầu viết. Trong quán lúc này có 3 người đàn ông tính cả tôi và không tính nhân viên phục vụ. Thỉnh thoảng khi ngưng viết, nhấp một ngụm cà phê hay nhìn lãng đãng ra phố, tôi lại bắt gặp một ánh nhìn. Ừ thì một người ngồi viết trong quán cà phê thì có lẽ cũng đáng để nhìn. Tôi không nhìn lại. Lại tiếp tục những dòng chữ..

    Con phố nhỏ về chiều không một chút nắng, thưa vắng người và trời thì không lạnh lắm. Tôi ngừng viết và ngã người ra ghế ngắm con phố nhỏ. Bây giờ thì quán vẫn có 3 người đàn ông, hết thảy đều nhìn ra đường. Đối diện quán là một tiệm sách cũ có vài cô cậu học trò đang trò chuyện. Học trò phố núi đáng yêu trong những chiếc áo len màu xanh hay đỏ sậm. Tôi bất chợt muốn hình dung ra người yêu của tôi trong chiếc áo len đỏ ngày xưa thì như thế nào. Có lẽ đó là một hình ảnh đáng yêu – một cậu học trò cấp 3 trắng trẻo và tròn trịa trong chiếc áo đỏ giống hệt một món quà Giáng sinh. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của tôi về một quá khứ rất dịu ngọt mà thôi. Hiện tại đang là một màu nâu trầm và đắng nghét. Chuyến đi lẽ ra sẽ lãng mạn theo mong muốn lại hóa ra một cuộc cãi vả và tôi ở thì hiện tại đang ngồi một mình trong quán cà phê quen mà bất chấp người yêu của tôi đang ở đâu và làm gì. Có lẽ cả hai đã chịu đựng nhau quá nhiều rồi thì phải..

    Bỗng lại có cảm xúc và muốn viết..

    * * *

    Tôi nhìn thấy em 20 tuổi, ngồi đối diện tôi trong một không gian bừng sáng duy nhất trong quán cà phê trầm tối này. Em có vẻ là một người lãng mạn, giống tôi của 20 năm trước. Ánh sáng bên ngoài hắt lên khuôn mặt con trai của em, một gương mặt đẹp đúng tuổi. Ở tuổi 20, em có đôi mắt hình như đã chứa quá nhiều ưu phiền mà em ít khi biểu lộ và vẫn thường cất chúng sau cặp kính cận gọng đen không mấy thời trang.

    20 tuổi, em ngồi một mình trong quán cà phê toàn người già và viết, nghe nhạc Pháp và nhâm nhi cà phê đen. Ở ngoài cánh cửa kia vẫn có những cậu con trai 20 tuổi nhuộm tóc vàng, mặc đồ thời thượng, ôm gấu bông và ngậm kẹo mút. Nhưng tôi vẫn mang một niềm tin rất mãnh liệt rằng em không hề già hơn chính số tuổi của mình. Em trẻ trong chính tâm hồn trong sáng của em. Tôi đốt một điếu thuốc nhưng chẳng muốn rít, cứ nhìn những lằn khói vằn vện dẩn tan vào không trung mà cảm thấy như đang đánh mất thứ gì đó rất quí giá.

    Bỗng có cảm giác muốn có ai ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình lúc nào cũng trống. Và sao lại không thể là em?

    - Alo

    - Chiều nay em về trễ, anh ghé đón con nhé. Anh đang ở đâu đấy?

    - Anh ngồi uống nước với mấy người bạn. Được rồi, chút nữa anh sẽ đón con rồi chở nó về nhà bà ngoại ăn cơm. Em nhớ về sớm.

    * * *

    Chiều qua nằng nặng. Cái cảm giác mới nãy bỗng tan như một bọt bóng nhỏ và tâm trạng cũng u ám theo.

    * * *

    Tôi nhìn họ từ phía ngược sáng, chỉ thấy hai bóng đen, một đang cặm cụi viết và cái bóng kia thì lẳng lặng nhìn.

    Tôi chẳng có vai trò gì ở đây, tâm trạng không u ám, không buồn nhưng cũng chẳng vui. Có lẽ một người lên phố núi một mình như tôi cũng không ít, chỉ tiếc là họ hiếm khi gặp nhau để xóa đi cái thực tại trống rỗng của mình. Trước mặt tôi là một chiếc ghế trống dù thực sự tôi không đang chờ đợi ai và cũng chẳng quen biết ai ở thành phố xa lạ này. Nó xa lạ đến mức mỗi khi cảm thấy ngột ngạt, tôi lại nhét vội mấy bộ quần áo vào balo rồi bằng cách nào đó xuất hiện ở đây mà vẫn không lần nào có được cảm giác thân quen. Mỗi lần tôi đặt chân đến đây lại một một cảm giác xa lạ mới..

    Quán có 3 người đàn ông cô đơn. Trước mặt mỗi người là một tách café đen như nhau và xa hơn là một chiếc ghế cũng trống và lạnh như nhau. Tôi nhìn em để thấy một thời tuổi trẻ của mình. Tôi nhìn anh như để thấy được một phần nào đó tương lai của mình. Liệu tôi có đã như thế và sẽ như thế không?

    Chiều xuống bằng một màu xám khói nhàn nhạt nhưng không êm. Trời đã lạnh dần, bắt đầu bằng những ngón tay đang tê cóng đi chút ít. Em ngưng viết và nhìn ra nơi con phố nhỏ có hiệu sách cũ rồi nghĩ ngợi gì đó. Chắc là nghĩ về ai đó mà em yêu thương. Khi xưa, mỗi khi nghĩ về người đó tôi cũng hay cười một mình như thế. Anh cũng nhìn ra con phố đó, trầm ngâm thả những lọn khói mỏng tan vào không trung.

    Tôi – một người như thế cũng chẳng biết nên làm gì. Vừa may ly cà phê cũng cạn, tôi khoác vội chiếc áo, đi như chạy ra khỏi quán và phóng chiếc mô tô thẳng về hướng Sài Gòn. Đôi khi tôi làm những việc khó hiểu trong mắt người thường và ngay cả bản thân tôi cũng ít khi chủ động tìm cách giải nghĩa cho những hành động đó.

    30 tuổi, tôi sẽ sống như một lãng tử đến khi nào. Bỗng tôi nhớ đến nụ cười của cô gái hàng xóm mỗi khi nhìn thấy tôi đi qua. Hay là tôi về ngay bây giờ và cầu hôn cô ấy? Liệu đó sẽ là một kết thúc có hậu cho cả hai người?

    * * *

    Vậy là quán còn lại 2 người đàn ông cô đơn. Người vừa chạy vụt qua cửa trông có vẻ vội vã nhưng hẳn anh ta đang không biết mình đang đi đâu? Tôi chắc thế.

    Tôi gấp quyển sổ nhỏ cất vào trong giỏ, ngưng hẳn việc viết lách vô nghĩa. Kì thực tôi cũng đang không biết mình đang viết gì khi mà những suy nghĩ của tôi đang ở cùng với người tôi yêu và cả hai hiện đang tồn tại ở đâu đó không bên cạnh tôi. Lúc này trời đã tối hơn, đèn đường hắt lên ánh sáng vàng vọt ảm đạm và gió bắt đầu len lỏi qua những khe cửa kính làm tay tôi bắt đầu khó cử động. Tôi mang vào chiếc găng tay bằng len xám, chợt nhớ da diết khoảng khắc hạnh phúc tôi đã từng có. Một bàn tay lúc này có lẽ sẽ ấm áp hơn. Vì sao lại như thế nhỉ. Chúng tôi có yêu nhau, có tôn trọng và chia sẻ cùng nhau. Tôi cũng không nghĩ là trong đó cũng đồng thời tồn tại cả sự chịu đựng lẫn nhau khi mà tôi quá lãng mạn trong khi anh lại thực tế. Việc yêu nhau đã là một việc làm rất khó.

    Có người nói Đà Lạt là nơi để chia tay. Tôi cũng nhìn thấy nhiều bạn bè của tôi đã cùng nhau đến nơi lãng mạn này rồi cuối cùng cũng chia tay nhau. Dường như đó là một dự cảm không mấy tốt lành.

    - Em đang ở đâu?

    * * *

    - Anh sẽ đến.

    Tôi nhấp ngụm cà phê cuối cùng trong ly. Lạnh như đá.

    Quán chỉ còn tôi và em. Những cảm xúc cũng thưa dần.

    6h30, tôi còn 20 phút để nấn ná và liệu trong 20 phút đó sẽ có điều gì đó xảy ra và xảy ra theo cách nào đó thật đặc biệt không? Ly cà phê đã cạn và cũng đã châm mấy lần trà, mọi thứ vẫn diễn ra đều đều như vòng quay của thời gian, không nhanh, không chậm, không trở lại và cũng không thể dừng. Tôi vẫn dành cái nhìn kín đáo về phía em, người duy nhất còn lại trong quán ngoài tôi. Quán vẫn thường vắng như thế vào giờ này. Em đã ngưng viết và cứ mãi nhìn ra con phố vắng tênh. Cửa hiệu sách cũ đang đóng cửa, ông chủ tiệm lớn tuổi vừa mệt mỏi kéo tấm cửa sắt vừa thở dài một tiếng nghe thật rõ. Tiếng thở dài in đậm trong không gian lãng đãng sương mù rồi từ từ tan nhẹ vào đêm. Đêm vô hình đổ bóng lên khuôn mặt người đàn ông già nua những vết thời gian. Là khách quen vẫn ngồi ở quán, tôi biết, ông sống một mình không người thân và vẫn đóng cửa hàng lúc 6h40. Vậy là tôi còn 10 phút.

    Tôi cứ canh đồng hồ dù biết mình chẳng có gì để mà trông đợi. Em vừa nghe điện thoại và ánh mắt em ánh lên niềm vui rất hữu hình nhưng rồi lại nhanh chóng bị nỗi buồn lấp mất. Người yêu em gọi chăng? Tôi bỗng tò mò về người đó. Liệu đó sẽ là một người như thế nào, một chàng trai hay một cô gái, xinh đẹp hay không, tính cách có gì thú vị.. Tôi bỗng thấy trong lòng trống rỗng như một khối cảm xúc nào đó vừa rơi ra. Trống như chiếc ghế trước mặt chưa từng một lần nào đó được lấp đầy. Tôi đã định dẹp chiếc ghế ấy đi để em biết tôi ngồi một mình, không đang chờ đợi ai và rất mong em sẽ ngồi xuống đó để lấp đi khoảng trống của chính tôi. Ô hay, tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ?

    10 phút trôi qua nhanh. Tôi đứng dậy và chậm rãi bước qua bàn em, cố chờ đợi một tiếng gọi. Tôi không chắc liệu sau tiếng gọi mà tôi đang ao ước đó, tôi có đủ nhẫn tâm bỏ cô con gái bé nhỏ của tôi đứng đợi trong thời tiết như bây giờ để ngồi xuống cạnh em mà tiếp tục thả mơ mộng – những mơ mộng tôi đã từng có vào một thời trai trẻ xa xăm nào đó không..

    Không tiếng gọi nào cất lên. Trong khoảnh khắc tôi cố bước thật nhanh và không nhìn về phía em, sợ một ánh nhìn đáp trả hay nhìn thấy nụ cười chất chứa muộn phiền của em. Bỗng nhận ra mình đã thật lố bịch khi tự nhiên lại có cảm giác muốn yêu và nuối tiếc một điều gì đó rất mơ hồ. Tôi không còn là chàng trai 20 để mà yêu và sống chỉ bằng tình yêu như em được nữa.

    Tôi lướt nhìn em lần nữa qua lớp cửa kính mờ. Một chàng trai 20 có khuôn mặt hiền, đôi môi lúc nào cũng như đang cười nhưng không có cảm xúc nào toát ra từ em lại có vẻ là vui cả. Em lạc lõng trong quán café nhỏ và chiếc ghế trước mặt em vẫn trống. Bỗng muốn lao đến ôm chầm lấy em nhưng tôi vẫn đứng đó, thấy mình rưng rưng. Người đàn ông đã qua nửa cuộc đời như tôi hẳn đã không dễ rơi nước mắt. Tôi như soi thấy nỗi cô đơn của chính tôi trong nỗi buồn của em, nó lan ra cả quán café nhỏ làm sắc nâu ấm áp dường như xám đi và hẳn nhiên là lạnh hơn. Tôi không dám nhìn về phía em nữa.

    Tôi nổ máy xe, chắc con gái tôi đang đợi.

    Trời lạnh dần.. Hy vọng em sẽ không cô đơn.

    * * *

    Vẫn là nhạc Pháp. Tình ca thường buồn nhưng là một nỗi buồn sang trọng. Ai đó đã nói yêu là xa xỉ nhỉ?

    Người yêu tôi nói sẽ đến nhưng tôi không hề hy vọng. Tôi rất ghét cái kiểu ngắt điện thoại đột ngột khi câu chuyện chưa đến đâu. Nhưng hình như tôi chưa từng nói cho anh biết. Mà sao lại không nói nhỉ, và nếu nói thì sẽ thế nào? Tôi luôn cảm thấy mình là người nín nhịn để cuộc tình của tôi có thể tồn tại, và khi tôi muốn buông thì nó sẽ tan. Tôi không nghĩ anh sẽ cố gắng gìn giữ.

    Người đàn ông trung niên vừa rời khỏi quán, vậy là tôi lại một mình. Một mình không có gì không vui, nhất là khi người ta không có gì để mong đợi. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình. Tôi không nhìn lại nhưng những cái nhìn lướt qua cũng đủ để tôi nhìn thấy ở người đàn ông đó một sự u ám trong tâm hồn qua cái nhìn lặng lẽ và bất lực. Tôi không có thói quen xét nét người lạ nhưng rõ ràng ở người đàn ông ấy toát lên một sự đáng thương, một sự thiếu thốn đến cùng cực không nằm ở phương diện vật chất mà có thể dùng tiền mua được. Tôi không dám thương hại ai cả vì bản thân tôi chưa hề cảm nhận được hạnh phúc nhưng giá như tôi có thể hữu hình được một chút tình yêu, có lẽ tôi sẽ pha nó vào tách cà phê của ông để xoa dịu cái nhìn đó..

    Anh đến. Im lặng ngồi xuống, lấp đầy chỗ trống trước mặt tôi. Tôi mỉm cười như hai người mới biết nhau – người đàn ông thứ tư trong quán café chiều muộn.

    - Ăn chưa?

    Tôi im lặng lắc đầu. Vẫn ghét kiểu nói cộc lốc đó. Nhiều bạn bè chung của cả hai đã cản khi tôi quyết định yêu anh – một người 20 có cái tôi lớn và nhiều tham vọng, chẳng thể nào đặt tôi lên trên tất cả nhưng tôi bỏ qua tất cả vì trên hết là tôi yêu anh. Nhưng với anh tình yêu là gì nhỉ?

    - Đi đâu cả buổi chiều không nói tiếng nào.

    Tôi vẫn im lặng. Anh lẳng lặng mở chiếc hộp giấy, đặt lên bàn một chiếc bánh kem phủ đầy bột cacao và 2 cái muỗng nhỏ.

    - Ăn đi. Nhịn riết đau bao tử bây giờ.

    Nói rồi anh xắn một miếng rõ to cho vào miệng. Phì cười. Tôi ngước nhìn anh, vẫn không thể nào nắm bắt được người đàn ông của mình. Hình như anh không cảm nhận được cuộc cãi vả lúc chiều là nghiêm trọng.

    Hai đứa con trai ngồi đối diện nhau cùng ăn chung một chiếc bánh. Vị cacao ngòn ngọt, đăng đắng tan dần trong miệng. Không gian giữa hai người rất im lặng và thơm mùi bánh ngọt thoạt nhiên có vẻ dễ chịu. Thỉnh thoảng anh lại mỉm cười nhìn tôi.

    - Sao biết em ở đây mà tìm?

    - Quên anh là người bản xứ à.

    - Có bao giờ tới đây đâu.

    - Nhưng anh biết em sẽ tới đây.

    - Phải anh không?

    - Sao?

    - Không có gì. Thấy lạ thôi.

    - Sao lại cứ nghĩ chỉ mình em biết trân trọng và giữ gìn chuyện tình của mình vậy? Anh không phải thần thánh, tại sao không bao giờ nói ra mà cứ giữ trong lòng rồi tự nhiên nói chia tay là sao?

    - Nói ra thì anh sẽ thay đổi à?

    - Em nghĩ khi em muốn buông tay thì cuộc tình sẽ mất hả? Vậy vai trò của anh là gì? Em tưởng anh không cố giữ nó sao?

    Anh nói bằng giọng đều đặn và cố giữ cho bình tĩnh nhưng tôi biết anh ít khi xúc động như thế. Có lẽ tôi đã quá đòi hỏi khi cố tìm ở anh một tình yêu lãng mạn, một điều mà tôi có quá nhiều nhưng lại ít thấy ở anh. Tạo hóa chắc không có ý thiên vị khi cho ai đó nhiều hơn những người khác sự lãng mạn đâu, vì họ sẽ chỉ tự mang phiền muộn vào mình khi cứ mong mỏi những điều quá đẹp. Mà hai người lãng mạn cũng không nên yêu nhau. Tôi chợt nhận ra mình giống như một đứa bé mắc lỗi, chỉ lấm lét nhìn người lớn chờ sự thứ tha. Anh nói đúng vào những điều tôi vẫn trăn trở và thường tự dày vò mình. Anh yêu tôi và cũng trân trọng mối quan hệ của chúng tôi, chỉ có điều là anh thể hiện nó không giống với cách mà tôi mong đợi. Có lẽ chính điều đó đã làm tôi tự thất vọng chính mình và cứ áp đặt nó cho anh.

    - Vẫn còn muốn chia tay anh chứ?

    - Ăn xong cái bánh này rồi mới trả lời được không?

    - Không.

    - Không.

    - Anh coi đó là câu trả lời.

    Miếng bánh kem phủ đầy cacao tan dần trong miệng, thơm như đang ngồi trong một tiệm bánh. Tôi mỉm cười và nhìn thấy anh cũng thế. Ở bên anh, lúc nào tôi cũng thấy mình như trẻ con. Quán café buổi tối vẫn ấm áp một màu nâu ngòn ngọt và cũng đã không chỉ còn mỗi chúng tôi. Tôi bước ra phố, anh đi theo sau cách tôi một khoảng ngắn, nghe gió len lỏi vào khoảng cách giữa hai người.

    - Sao lúc nào anh cũng phải giữ khoảng cách với em vậy.

    - Để em biết em luôn cần anh.

    - Lúc nào cũng có cái kiểu suy nghĩ ích kỉ đấy.

    Anh bước đến bên tôi, nghe mùi cacao thoảng nhẹ rất ấm. Và tôi còn cảm nhận được hơi ấm từ chính anh. Anh thì thầm thật khẽ vào tai tôi nhưng đủ để tôi nghe rõ từng lời.

    - Anh biết anh ích kỉ. Chỉ vì anh chưa bao giờ hết cần em.. Những khi không nhìn em, anh chỉ nhìn thấy thật nhiều những điều phiền muộn khác. Anh chỉ muốn làm quen với chúng vì anh sợ một ngày nào đó anh sẽ không thể giữ được em bên anh nữa. Liệu sẽ có không em?

    - Không.

    - Em hết lãng mạn rồi hả. Sao trả lời cộc lộc vậy.

    - Vì hai người lãng mạn thì không nên yêu nhau. Và vì anh đang nói những điều lãng mạn và vì em yêu anh, thế nên..

    Đêm có một nụ hôn ngọt như một miếng bánh kem phủ đầy cacao. Hình như chưa bao giờ tôi nói với anh rằng tôi yêu anh nhiều đến thế. Những giây phút lãng mạn như trong truyện cổ tích bỗng trở nên vô nghĩa khi mỗi khoảnh khắc bên anh đã là những khoảnh khắc đẹp, nhiều hơn rất nhiều so với những gì tôi từng mơ.

    * * *

    Tôi nhìn thấy em và người em yêu trong không gian ngập gió đó, những cơn gió thoảng mùi thơm cacao nóng. Khoảnh khắc khi tôi không nhìn em hẳn đã là một khoảnh khắc thú vị và tuyệt vời với em mà tôi đã bỏ lở. Và có lẽ điều tốt nhất tôi có thể làm cho em – người chỉ vô tình ngồi chung trong một quán café chứa nhiều nỗi buồn của tôi – là bỏ qua khoảnh khắc đó.

    - Ba ơi, sao hai chú kia hôn nhau.

    - Vì họ yêu nhau con à.

    - Thế sao ba không hôn mẹ. Ba có yêu mẹ không?

    Những cơn gió cao nguyên về đêm thật lạnh, sẽ làm ấm hơn những hạnh phúc và lạnh hơn những tâm hồn cô đơn.

    Một mùa gió mới nữa đã lại về..
     
    khiet ledoanhdoanh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...