Em bước chân ra, Con đường xa tít, Non sông mù mịt, Bên vai kĩu kịt, Nặng gánh em trở ra về, Ngoảnh cổ trông sông rộng giời khuya.. Vì chưng nước cạn, nặng nề em biết kêu ai! Nghĩ tiếc công cho bà Nữ Oa đội đá vá giời, Con dã tràng lấp bể biết đời nào xong? Bước chân khuya thân gái ngại ngùng, Nước non gánh nặng, Cái đức ông chồng hay hỡi có hay? Em trở vai này.. 1917 Trần Tuấn Khải