Sống ở đời khi cười, hay khóc đại loại.. V. V.. Cũng giống như việc đứng xếp hàng trước gương vậy, đôi khi còn không biết được lúc nào là Họ, Bạn và khi nào là tới lượt tôi nữa.. Trong một khoảnh khắc nào đó của bộ phim dài tập 'Đời'. Kịch bản là từ Họ, người xem ta diễn là Họ. Còn Bạn là đạo diễn, biên tập và tôi là diễn viên bất đắc dĩ, nói tạm vậy có được không? Đổi lấy sự diễn xuất vô tình hay cố ý ấy là gì? Họ đã cố công vậy sao chúng ta không hoàn thành nó cho tốt? Chỉ để đổi lấy một nụ cười thỏa mãn từ Họ? Tôi thấy Họ đã cười, Nhưng lạ lắm! Nếu ai hỏi tôi có thấy buồn cười nhờ sự lan tỏa thỏa mãn của Họ không? Câu trả lời là có. Nhưng mà cảm xúc của tôi còn nhiều hơn thế. Cảm giác tôi rơi xuống thành đôi giày đẹp, nụ cười đó là sự bố thí như gel được Họ đánh lên bóng bẩy. Bạn chau mày, nở nụ cười gượng gạo bắt đón lấy sự lan tỏa ở Họ. Chợt lòng Bạn như ai xẻ dọc, trống tuếch và lạnh lẽo. Đưa đôi tay Bạn lên! Đứng trước cái bệ bên cửa sổ, nhìn ra phía chân trời nơi sáng nhất khi bóng tối đã bao trùm. Cạnh bên là chiếc gương, Nhìn xuyên qua gương thấy bộ phim ấy thật đáng khinh bỉ và đáng sợ, phải không? Bạn cười phun bãi nước bọt vào nó, cái gương! Đó chỉ là ảnh phản chiếu của Bạn, tôi và Họ.. sao lại nhăn nhó và tức giận đến vậy? Tại sao trông Họ lại đáng thương như vậy.. Ai đáng thương? Là Bạn, tôi hay là Họ? Từ trong gương phát ra tiếng cười vang lên lần cuối, ánh sáng cuối nơi chân trời đã tắt.