Gã đàn ông chạy trốn cô đơn Tác giả: Dương Thể loại: Truyện ngắn Ở tuổi 47, tôi bắt đầu tập làm quen với sự cô đơn. Chẳng phải vì tôi muốn thế đâu, mà bởi cuộc đời cứ lần lượt đẩy tôi vào những ngõ cụt, không lối thoát, bầm dập đến ê ẩm. Tôi không phải thằng đàn ông giỏi chịu đựng, thậm chí là hơi yếu đuối, nhưng tôi đang học mỗi ngày một chút. Giống như người ta tập đi xe đạp, phải ngã đôi lần, trầy xước vài chỗ, từ từ rồi cũng quen. Tôi từng có một gia đình. Một người vợ đảm đang, một đứa con gái kháu khỉnh, thông minh. Cuộc hôn nhân của tôi kéo dài vừa tròn 10 năm, tôi từng nghĩ rằng mình đã có một điểm dừng vững chắc. Thế rồi, chẳng biết từ bao giờ, nó rạn nứt dần và cuối cùng là tan vỡ. Không phải tại tôi hay tại em, cũng không vì ai đó phản bội, cũng không phải từ những cuộc cãi vã, hay từ những lần bát đũa xô nhau như mọi cặp vợ chồng khác trên thế gian này. Chỉ đơn giản là chúng tôi không còn nhìn thấy nhau trong mắt nhau nữa. Một ngày, em ấy nói: "Anh à, em mệt lắm rồi!". Tôi gật đầu, rồi đồng ý ký vào tờ giấy ly hôn em để sẵn trên bàn ăn, Vậy là xong. Con gái ở với mẹ, tôi thỉnh thoảng ghé thăm. Sau đó, tôi dọn sang sống một mình trong căn hộ nhỏ thuê của người bạn. Ban ngày đi làm, tối về bật tivi cho có tiếng người. Tôi sợ sự im lặng. Có lần, khi đang tắm, tôi đứng lặng trước gương, nhìn khuôn mặt mình. Một gã đàn ông đang xuất hiện nhiều nếp nhăn, da mặt bắt đầu giãn ra, hơi chảy xệ, một chút bơ phờ, chán đời. Tôi tự hỏi: "Mày của hiện tại đây sao?". Rồi tôi gặp Hạnh. Nàng 38 tuổi, đã qua một đời chồng, hai con nhỏ bên nội bắt về nuôi, hiện ở một mình, làm ở một công ty quảng cáo. Chúng tôi gặp nhau trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn chung. Hạnh không đẹp, chỉ ưa nhìn thôi, nhưng nàng có nụ cười ấm áp và cách nói chuyện khiến người ta phải chăm chú lắng nghe. Lần đầu tiên gặp, nàng kể về chuyến đi Đắk Nông gần đây, về cái lạnh cắt da trên đó mà Đà Lạt đang mất dần. Rồi nàng chuyển sang kể về Thung Lũng Tình Yêu, bảo rằng bây giờ người ta kinh doanh hóa, đi không còn thích như xưa. Tôi bị cuốn vào câu chuyện của nàng. Lấy Zalo nhau, chúng tôi nhắn tin, nói chuyện nhiều hơn, và bắt đầu hẹn hò. Hạnh mang đến cho tôi cảm giác được sống lại cái thuở mới biết yêu. Vào những buổi tối, chúng tôi chở nhau đi dạo dọc sông Sài Gòn, nàng kể về những dự án đang làm, về ước mơ mở một quán cà phê nhỏ tự mình làm chủ. Tôi thích nghe nàng kể chuyện, như thể tâm hồn trống rỗng của mình được lấp đầy. Nhưng rồi vào một buổi chiều muộn, sau những vòng tay ái ân cuồng nhiệt, tôi phát hiện ra một sự thật. Tình cờ, tôi đọc được tin nhắn trong điện thoại nàng. Tôi không có thói quen xem lén tin nhắn của ai, mà vì nàng để quên máy trên bàn khi đi tắm. Một người tên Thắng nhắn: "Hôm nay anh nhớ em quá. Khi nào em qua với anh?". Tôi lặng người. Hạnh trở ra, thấy tôi cầm điện thoại, mặt nàng bỗng nhiên tái đi. Nàng giải thích, rằng đó chỉ là một người bạn cũ, rằng chỉ là tin nhắn đùa vui của hai anh em, không có gì nghiêm trọng. Tôi không phải thằng ngốc. Tôi đã sống đủ lâu để nhận ra sự dối trá trong ánh mắt một người. Tôi nói nhanh, không cần suy nghĩ thêm: "Anh thấy mình nên dừng lại thôi". Nàng khóc và xin lỗi, nhưng tôi đã đóng cửa lòng mình lại rồi. Tôi lại một mình. Lần này, nỗi cô đơn không chỉ là cái bóng lặng lẽ theo sát bên cạnh, mà tôi có cảm giác nó là một con thú cắn xé tôi từ bên trong. Tôi sợ phải đối diện với nó, sợ mình thêm yếu đuối nên bắt đầu uống rượu nhiều hơn, không say xỉn, chỉ đủ để đầu óc mụ mị, để không phải nghĩ ngợi. Rồi tôi gặp Nam. Anh 55 tuổi, một người đàn ông từng trải, ăn mặc luôn chỉn chu, làm nghề viết lách tự do. Chúng tôi quen nhau trong một buổi triển lãm tranh. Tôi không phải người yêu nghệ thuật, chỉ đến đó vì mấy người bạn rủ rê. Nam đứng trước một bức tranh trừu tượng, quay sang hỏi tôi: "Cậu có hiểu bức tranh này nói gì không?". Tôi ngớ người một thoáng, rồi đáp: "Tôi chỉ thấy nó rối nùi". Anh cười, bảo: "Một bức tranh trừu tượng không phải ai cũng hiểu. Như cậu nói, đó chỉ là những vệt màu rối nùi nhưng không ít người lại thích và thấy nó đẹp". Không hiểu sao, giọng nói trầm khàn của anh khiến tôi muốn nghe nhiều hơn, nên đã theo anh, nghe anh nói về vẻ đẹp của những bức tranh mà anh tâm đắc trong triển lãm. Nam khác Hạnh. Anh không ngọt ngào, không lãng mạn, nhưng thật. Anh kể tôi nghe về những năm tháng tuổi trẻ đầy mạo hiểm, về những chuyến đi bụi khắp Việt Nam chỉ để tìm một gương mặt để viết chân dung gửi báo kiếm nhuận bút, và về những lần thất bại trong tình yêu. Anh nói đã yêu không dưới 10 người, và thẳng thắn thú nhận, họ đều là đàn ông. Tôi hơi bất ngờ. Anh tiếp: "Chỉ tiếc là mình không đủ can đảm để giữ". Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, gần nhau hơn. Ban đầu, tôi chỉ xem anh như người anh lớn, cùng ăn uống cà phê, hay qua ngồi ở ban công nhà anh nghe anh đọc thơ, kể chuyện. Một lần, anh nắm tay tôi, nhẹ thôi: "Anh quý cậu". Tôi không đẩy ra. Tôi 47 tuổi, từng nghĩ mình chỉ có thể yêu phụ nữ, nhưng với Nam, mọi thứ dường như khác đi. Anh ấy không đòi hỏi, không ép buộc, chỉ dừng lại ở đó, như một chỗ dựa để tôi nương vào. Chúng tôi yêu nhau lặng lẽ và kín đáo. Anh đầy kinh nghiệm, còn tôi vụng về, bỡ ngỡ. Nhưng tình yêu ấy không dễ dàng khi bắt đầu nhận ra những ánh mắt dò xét từ hàng xóm khi tôi đến nhà anh thường xuyên. Một lần, người bạn thân của tôi hỏi: "Mày với ông Nam có gì không mà tao thấy lạ lắm". Tôi chỉ cười trừ nhưng trong lòng lạnh toát. Tôi sợ bị phán xét, sợ người ta nhìn tôi như một kẻ dị thường. Nam cũng sợ. Anh từng nói: "Xã hội giờ đã thoáng hơn, nhưng không phải ai cũng chấp nhận". Tôi bảo anh đừng lo, rằng tôi đủ mạnh mẽ. Song, thực tế tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ. Mỗi lần bước ra đường cùng anh, tôi co rúm lại, sợ ai đó nhận ra, sợ những lời xì xào. Tôi bắt đầu tránh anh. Với một người kinh nghiệm như anh, anh nhận ra nhưng không trách, chỉ lặng lẽ rút lui. Một buổi tối, anh nhắn: "Nếu cậu không vượt qua được thì dừng lại, anh hiểu mà!". Tôi không trả lời. Lần này, cô đơn không chỉ là con thú cắn xé, mà là một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi sợ phải sống một mình đến cuối đời, sợ không ai cần tôi, sợ những đêm dài giấc ngủ đứt đoạn. Tôi sợ cả chính mình khi vẫn không biết mình muốn gì. Tôi quyết định rời xa thành phố một thời gian. Một sáng sớm, tôi thu dọn vài bộ quần áo, bắt xe đò lên Đà Lạt. Tôi chọn Đà Lạt vì Hạnh từng kể về nó, vì Nam từng nói anh thích những cơn mưa phùn nơi đây. Xe lăn bánh, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy những con đường quen thuộc dần lui về phía sau, khuất xa. Trong lòng tôi trống rỗng, nhưng cũng nhẹ nhõm. Trên xe, một bà cụ ngồi cạnh hỏi: "Cậu đi Đà Lạt chơi hả?". Tôi cười, đáp: "Dạ, cháu đi tìm chút gió lạnh". Bà cụ gật gù, không hỏi thêm. Tôi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt, nghe tiếng xe chạy đều đều, tiếng còi xe inh ỏi. Tôi nghĩ về em, về con gái, về Hạnh, về Nam, về những năm tháng đã qua. Tôi không trách ai, cũng không hối hận. Chỉ là, ở tuổi 47, tôi đang tập làm quen với sự cô đơn. Và có lẽ, tôi sẽ cần thêm thời gian để thích nghi. Đà Lạt chỉ là điểm đến đầu tiên của chuyến đi dài này. Dương Lời tác giả: Cảm ơn bạn đã đọc. Hãy like và bình luận để tác giả thêm động lực sáng tác thêm nhiều truyện hay phục vụ nhu cầu giải trí của mọi người.
Trích: Nam cũng sợ. Anh từng nói: "Xã hội giờ đã thoáng hơn, nhưng không phải ai cũng chấp nhận". Tôi bảo anh đừng lo, rằng tôi đủ mạnh mẽ. Song, thực tế tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ.
Trích: Tôi không trách ai, cũng không hối hận. Chỉ là, ở tuổi 47, tôi đang tập làm quen với sự cô đơn. Và có lẽ, tôi sẽ cần thêm thời gian để thích nghi. Đà Lạt chỉ là điểm đến đầu tiên của chuyến đi dài này.