Truyện Ngắn Kẻ Thù Không Thể Giết - Đông Tàn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phaledenvo, 13 Tháng mười một 2019.

  1. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    [Đoản khúc oán thương] Kẻ thù không thể giết

    Tác giả: Đông tàn

    Thể loại: Truyện ngắn.

    [​IMG]

    Văn án

    Cho đến chết nàng vẫn không nói với hắn dù chỉ một lời. Nàng mang theo tình yêu duy nhất chỉ dành cho hắn, mang theo cả sự thật vùi chôn dưới đáy mồ. Nàng muốn hắn hận nàng, mãi mãi hận nàng. Chỉ có như thế hắn mới có thể sống tốt.

    Lưu ý trước khi đọc: Có cảnh nhạy cảm nhẹ, máu me chút chút, ngược.

    Cho Đông xin góp ý ở đây nhé: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Đông Tàn
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười một 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Lâm Ngọc Phong

    Phần 1


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn tỉnh dậy trong căn phòng lạnh lẽo, tĩnh mịch của chính hắn. Cũng như mọi ngày việc đầu tiên hắn làm là mở tủ y phục, vẫn chẳng có gì khác ngoài mấy bộ y phục và vật dụng của hắn. Hắn nhìn sang cái tủ cạnh giường. Từ bao giờ chiếc bàn trang điểm đã đổi thành cái tủ trống rỗng đó vậy. Hắn buồn bực gọi ơi một tiếng. Hai nha hoàn đứng sẵn ngoài cửa bước vào. Kẻ mang nước cho hắn rửa mặt. Kẻ giúp hắn thay y phục, chải đầu búi tóc. Sau khi mọi thứ đã chỉnh tề hắn sẽ ăn vội cái gì đó rồi đến Uy võ đường, nơi hắn đang làm võ sư, một võ đường không mấy lớn của huynh đệ hắn. Ngày nào cũng vậy, hắn đến đây dạy các môn đồ như cách để giết thời gian. Hắn chỉ về nhà khi trời đã tối mịt. Hắn tắm rửa thay y phục rồi lại ăn vội cái gì đó và đi ngủ. Chắc là hôm nay cũng thế thôi. Cuộc sống của hắn có gì khác đâu nữa chứ. Hắn cầm lấy thanh kiếm đi thẳng ra đại sảnh. Mọi người trong nhà đang dùng bữa sáng. Hắn nặng nhọc ngồi xuống bàn đưa thanh kiếm cho Thùy Nhi, nha hoàn thân cận nhà hắn. Thùy Nhi đặt ly trà xuống bàn đỡ lấy thanh kiếm từ tay hắn rồi đứng sang một bên chờ đợi. Hắn ăn vội mấy miếng bánh, uống vội ly trà, đứng dậy lấy thanh kiếm từ tay Thùy Nhi rồi quay lại từ giã phụ thân cùng mẫu thân để đến chỗ võ đường. Mẫu thân hắn dặn dò mấy câu còn phụ thân hắn sai Thùy Nhi đưa cho hắn một tấm thiếp đỏ. Hắn ngần ngại nhìn phụ thân rồi chuyển ánh nhìn sang Thùy Nhi. Hắn đều nhận được những cái gật đầu từ những người hắn nhìn thăm dò ý kiến. Hắn do dự một lúc, cuối cùng cũng chịu mở tấm thiệp ra xem. Hắn ghét tiệc tùng. Buổi tiệc cuối cùng mà hắn dự chính là..

    Thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống đất. Hắn như kẻ mất hồn khi đọc lời mời trong thiệp. Tứ Bình Sơn Trang mời hắn đến bàn đại sự diệt trừ Hắc Long Bang. Hắn luôn hận không thể tự mình diệt sạch bang hội sát thủ tàn bạo đó, đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn, nhưng sao hắn lại đau lòng như thế này. Hắn nhớ cơn mưa hôm đó. Hắn nhớ dáng hình bé nhỏ đứng trong mưa cùng hắn uống cạn bình rượu từ biệt. Hắn nhớ đôi mắt ướt đẫm nước mắt. Hắn nhớ giọng nói chẳng mấy khi cất lên nói chuyện với hắn. Hắn nhớ đến đau lòng nhưng hắn chưa bao giờ thốt ra lời, biểu lộ ra mặt. Suốt nửa năm qua hắn sống một cách bình thường như người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn. Nhưng hắn chỉ lừa người đời thôi sao hắn lừa được trái tim của hắn. Bao ngày tháng qua không có người hắn nhận ra hắn yêu người nhiều lên từng ngày. Càng yêu hắn lại càng hận. Tại sao hắn lại yêu một kẻ đáng hận như người cơ chứ.

    Hắn quyết định đến Tứ Bình Sơn Trang. Hắn quay trở về phòng, sai Thúy Nhi chuẩn bị hành lý cho hắn. Trong lúc chờ đợi hắn buông mình rơi trên chiếc giường quen. Hắn ngửi thấy mùi hương của chăn gối mới. Như một thói quen, nha hoàn luôn thay chăn gối mới cho hắn mỗi ngày. Nhưng có thay bao nhiêu lần hắn cũng không thể ngửi thấy mùi nắng thơm ngày ấy.

    Thúy Nhi vừa chuẩn bị Y phục cho thiếu gia vừa nhìn sang thiếu gia. Nó muốn hỏi thiếu gia một điều mà lời ra tới cửa miệng lại nuốt vào trong. Chuẩn bị xong hành lý, nó vội chạy ra ngoài trốn một góc ngồi khóc. Nó nhớ, nhớ người tỷ muội tốt mà giờ nó phải xem như chưa từng tồn tại. Nó khóc, khóc cho tuôn hết bao dồn nén trong lòng nó. Nó chỉ muốn biết tỷ tỷ của nó còn sống hay đã chết mà thôi. Nó vẫn nhớ cái đêm mưa nửa năm trước. Nơi tỷ tỷ nó đứng uống rượu với thiếu gia động lại một vũng máu lớn. Nó chẳng biết là máu của kẻ thù hay máu của tỷ tỷ. Nó chỉ biết sau đêm đó người ta đưa tỷ tỷ nó đi biệt vô âm tính, nó chẳng còn nghe tin gì về tỷ tỷ của nó nữa. Nó thương tỷ tỷ nó nhưng lại không dám nói ra sợ thiếu gia lại đau lòng. Nó khóc cho đến khi thiếu gia đi mất từ bao giờ.

    Hắn xuất hiện ở Tứ Bình Sơn Trang sớm hơn dự định. Vì hắn quá căm thù Hắc Long Bang hay vì hắn muốn gặp người nên vội vàng đến. Chủ nhân của Tứ Bình Sơn Trang – Dương Bình Quý nhìn thấy hắn mừng ra mặt. Ngài dặn dò người chuẩn bị phòng cho hắn nghĩ ngơi, chuẩn bị yến tiệc để thiết đãi hắn. Ngài vẫn tốt với hắn dẫu cho bao nhiêu chuyện tồi tệ đã xảy ra. Ngài xem hắn như con trai, nhưng nếu ngài biết được trong trái tim hắn chứa hình bóng của người đó liệu ngài có còn thương hắn như bây giờ nữa không. Hắn trò chuyện với Dương Trang Chủ mấy câu rồi xin phép đi ra phố. Hắn ra chợ mua một bó cúc vàng, một ít bánh ngọt và một bình trà lài Hương Ký. Hắn đi thăm mộ, mộ một của người hắn đã từng rất thương.

    Tứ tiểu thư của Tứ Bình Sơn Trang – Dương Khiết Linh, nổi danh thiên hạ xinh đẹp, thông minh, võ công lại cao cường. Ngay lần đầu hắn gặp Dương tiểu thư, trái tim hắn đã rộn ràng thổn thức. Hắn đứng bên hồ nhìn vị tiểu thư dưới thuyền gảy đàn. Dương tiểu thư gảy đàn tuyệt hay, nhưng hắn đâu có nghe thấy, hắn chỉ nghe mỗi tiếng tim hắn đập lộn xộn trong lòng ngực mà thôi. Hắn mất ba hôm để biết tên Dương tiểu thư, mất nửa tháng để làm quen, ba tháng để thành bạn, nửa năm để thành kẻ đón đưa sớm hôm. Hắn và Dương tiểu thư yêu nhau chưa được bao lâu, hạnh phúc chưa kịp thắm nồng thì Dương tiểu thư lại chịu số kiếp hồng nhan bạc mệnh. Một buổi chiều cuối thu, trong hơi gió đã có vị của mùa đông lạnh giá, hắn tìm thấy người thương trên một chiếc thuyền trôi giữa hồ. Dương tiểu thư nằm đó như đang ngủ. Gương mặt nàng vẫn thanh tao, kiều diễm, đôi môi vẫn mọng đỏ ngọt ngào, bàn tay vẫn nuột nà, mềm mại. Nhưng nàng đã chết. Lưỡi gươm cắt ngang chiếc cổ trắng ngần của nàng mảnh như sợi tơ vô hình của số phận. Hắn khóc thét giữa hồ nước mênh mông, nơi hắn gặp tiểu thư cũng là nơi vĩnh biệt. Hắn ôm tiểu thư vào lòng rào khóc tên nàng nhưng nàng đã vĩnh viễn không nghe thấy hắn được nữa. Hắn suy sụp trong đau đớn, trong hận thù. Hắn tìm kẻ giết tiểu thư khắp nơi, cuối cùng hắn cũng tìm thấy, là do Hắc Long Bang làm. Hắn như một kẻ điên gặp người của Hắc Long Bang là giết, gặp ai xăm hình Hắc Long là đánh. Hắn gây thù chuốc oán khắp nơi. Dương Bình Quý thương con gái bao nhiêu thì thương hắn bấy nhiêu. Ngài chưa bao giờ oán trách hắn một lời. Nhìn hắn vì con gái mà suy sụp Ngài đau lòng khôn siết. Ngài giúp hắn giải quyết rắc rối hắn gây ra, khuyên can hắn, mong hắn quên con gái mình đi mà yêu một cô nương khác. Hắn đã làm điều Ngài muốn nhưng hắn lại yêu sai một người.

    Hắn thấp mấy nén nhang trên ngôi mộ nhỏ, ngồi nhìn ngôi mộ như đang nhìn người hắn từng thương. Hắn nghe đôi mắt cay cay, sao cảm giác lại bi ai, xót xa thế này. Nếu ngày đó tiểu thư không bị sát hại thì chắc hắn đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc rồi. Nếu ngày đó.. Hắn buông tiếng thở buồn thảm thiết. Hắn ngồi trước mộ rất lâu, ngồi đến khi mặt trời đã khuất sau đồi, bóng tối bao trùm cả bầu trời cao rộng. Đêm nay không có trăng cũng chẳng có ánh sao nào điểm tô cho cái nền trời đen bớt phần u ám. Hắn lọ mọ quay về Sơn Trang. Hắn nghe gió thổi bên tai lạnh buốt. Hắn ước được gặp tiểu thư, hắn sẽ nói hắn nhớ tiểu thư rất nhiều. Rồi hắn chợt ước hắn tìm ra chính xác kẻ giết tiểu thư để trả thù. Tay hắn chợt run lên bần bật, thanh kiếm như muốn rơi khỏi tay hắn lần nữa. Hắn tự hỏi nếu kẻ giết tiểu thư là người đó hắn có đủ nhẫn tâm để ra tay, liệu hắn có thể giết kẻ đó để tế vong hồn oan ức của tiểu thư hay không? Hắn cắn chặt môi, lầm lũi quay trở về Sơn Trang.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
  4. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Lâm Ngọc Phong

    Phần 2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tứ Bình Sơn Trang ngày tụ họp, Sơn Trang đông kín người. Võ lâm hào kiệt, anh hùng khắp nơi nhận được tin đều tụ về đây. Hắn thầm cười: Hóa ra lại có nhiều kẻ thù đến thế. Dương Trang Chủ phải tiếp đón rất nhiều khách, bận rộn vô cùng nhưng vẫn không quên để ý đến hắn. Ngài đã nhìn thấy ấn ký của Hắc Long Bang trên trán hắn, ấn ký của bang chủ Hắc Long. Ấn ký mà người đã để lại cho hắn trong cái đêm mưa hôm ấy. Kẻ nào may mắn nhận được ấn ký đó sẽ được vinh hạnh chết trong tay bang chủ, nghiệt ngã thật. Không chỉ có Dương Trang Chủ mà còn rất nhiều người khác cũng đã nhìn thấy. Nhưng họ chẳng tế nhị như Dương Trang Chủ, họ bàn tán về cái ấn ký thật nhiệt tình và lộ liễu. Hắn chẳng buồn che nó lại hay làm gì khác. Hắn cứ mặt nhiên như thế. Hắn vẫn đợi người đến giết hắn.

    Võ lâm quần hùng sôi nổi bàn về cách diệt Hắc Long Bang riêng hắn vẫn đứng một góc im lặng. Giết bang chủ Hắc Long thì sẽ có ban chủ mới. Diệt người của Hắc Long rồi sẽ có người mới. Chỉ còn cách giết hết mới mong diệt được Hắc Long Bang. Cuộc bàn luận dần dần trở thành cuộc tranh cãi, ai cũng nói không ai chịu nghe. Cuối cùng họ đành phải ra hạ sách tìm người đứng đầu lãnh đạo võ lâm diệt Hắc Long Bang. Mọi người vẫn thống nhất ý kiến đấu võ chọn người tài. Người đề cử, kẻ ứng cử, cả gian phòng lớn xôn xao. Riêng hắn vẫn đứng im lặng, một lời cũng không nói, một hành động nhỏ cũng không có. Đột nhiên ngoài sân náo loạn cả lên, mọi người nhốn nháo cả lên, kẻ cầm chắc đao, kẻ sẵn sàng rút kiếm khiến hắn cũng chú ý nhìn theo ra cửa. Ngoài cửa lớn có hơn mười hắc y nhân từ đâu xuất hiện. Chúng đứng thành hai hàng ngay ngắn rồi quỳ hạ một chân hô vang:

    "Cung nghinh bang chủ".

    Sau tiếng hô vang là một nữ nhân từ trên không trung đáp xuống. Nữ nhân mặc y phục màu đen hở vai để lộ hình xăm Hắc Long Chủ. Hắn vừa nhìn thấy nữ nhân đã nhận ra người. Toàn thân hắn trở nên đông cứng lại, đôi mắt đứng tròng, bàn tay run rẩy, trái tim đầy tức giận. Hắn chỉ muốn một đao giết chết người. Gặp lại người hắn không thể mừng vui, trong hắn chỉ là oán hận. Sao người không phải là một ai khác, sao người không chết quách đi, thế thì hắn sẽ không đau khổ như thế này. Người lại gầy đi, xanh xao hơn trước. Trời đã trở thế kia mà người ăn mặc mỏng manh như thế làm sao mà chịu nổi. Hắn làm sao thế, sao lại lo lắng cho người kia chứ. Chẳng phải hắn vừa định giết người đó sao. Hắn chỉ muốn vả vào mặt hắn một cái cho tỉnh táo trở lại.

    "Các ngươi đến đây làm gì?"

    Dương Bình Quý lên tiếng. Nữ nhân mặc hắc y nhìn Dương Trang Chủ cuối đầu chào. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:

    "Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"

    "Ở đây làm gì có người của Hắc Long Bang. Bọn ngươi muốn giết người lấy cớ gì mà không được."

    Một kẻ trong quần hùng tức giận lên tiếng. Nữ nhân mặt hắc y chỉ khẽ cười vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

    "Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".

    Dương Trang Chủ không kìm chế được tức giận đập bàn hét lên:

    "Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"

    Câu hỏi của Dương Trang Chủ khiến hắn hoảng loạn. Hắn cũng muốn nghe sự thật nhưng hắn lại sợ cái sự thật tàn nhẫn đó.

    "Linh Nhi.."

    Người gọi tên kẻ chết oan dưới kiếm của mình bằng một cái tên dễ thương làm sao, với cái giọng trìu mến biết chừng nào.

    "Ngươi không được gọi muội ấy như thế", Dương Cường, trưởng nam của Dương Trang Chủ, chỉ thẳng mặt nàng hét lên. "Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".

    Hắn nhìn Dương Cường trân trối. Hắn chẳng tin vào tai mình. Dương Đại Ca vừa nói gì vậy? Tỷ tỷ sao? Trái tim hắn vỡ vụn. Tỷ tỷ mà tiểu thư hay nhắc với hắn là người sao? Sao có thể như thế được, sao có thể. Hắn tức giận rút kiếm xông thẳng đến chỗ người. Bọn hắc y nhân thấy thế lập tức rút kiếm vây xung quanh bảo vệ bang chủ. Nữ nhân ấy giơ tay ngăn lại, cả đám liền lùi về phía sau tay vẫn cầm chặt kiếm, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Lưỡi kiếm của hắn đã kề trên cổ người nhưng một lời oán trách hắn cũng không thể nói ra. Hắn muốn hỏi người tại sao, tại sao người lại giết chết nữ nhân mà hắn thương, sao lại giết chết nữ nhân mà lúc nào cũng nói về người với sự yêu thương, ngưỡng mộ và hạnh phúc. Hắn chỉ muốn nhấn nhẹ tay để kết thúc tất cả, nhưng hắn nỡ lòng nào, hắn không đủ nhẫn tâm như người. Nữ nhân trước mặt hắn không đánh trả, cũng không phòng vệ. Người nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng xưa nay vẫn nhìn hắn, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước đây:

    "Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"

    Người vừa dứt lời thì bóng cũng đã biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện trở lại dưới thanh kiếm của hắn. Trong căn phòng bỗng hét lên thất thanh:

    "Đại quản gia bị giết rồi. Đại quản gia bị giết rồi.."

    Trong cái chớp mắt, Bang chủ Hắc Long Bang đã giết đại quản gia của Tứ Bình Sơn Trang. Lão chết nhanh gọn và không đau đớn. Hắn nhìn người bằng ánh mắt đầy kinh hãi. Người giờ đây hoàn toàn khác với người từng tồn tại trong trí nhớ của hắn.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười một 2019
  5. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Lâm Ngọc Phong

    Phần 3

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn nhớ lúc đó, sau cái chết của Tiểu thư, hắn chẳng khác nào một con ma men. Hắn lao đầu vào rượu. Hắn uống mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối. Ngoài rượu hắn còn tìm đến một thứ còn đáng kinh sợ hơn đó là Hắc Long Bang. Hắn cứ say, cứ gây sự như thế cũng hết mấy tháng trời.

    Có một hôm hắn đang ôm bình rượu ngồi trong góc phòng khóc lóc thê lương thì Thúy Nhi dẫn theo một cô nương nhỏ nhắn bước vào. Hắn chẳng mấy bận tâm đến hai người, chỉ chăm chăm vào bình rượu. Thúy Nhi khẽ cuối người chạm nhẹ vào vai hắn mong hắn chú ý đến nó và vị cô nương bên cạnh.

    "Thiếu gia đây là Sương tỷ. Từ nay tỷ ấy sẽ chăm sóc cho thiếu gia" – Thùy Nhi nhẹ nhàng nói.

    Lâm Ngọc Phong đưa đôi mắt đỏ ngầu vì rượu và vì mất ngủ nhìn cô nương nhỏ trong bộ y phục cũ tối màu. Hắn lắc đầu, phẩy tay:

    "Ta không cần ai chăm sóc, ra ngoài."

    "Nhưng thiếu gia.."

    Thúy Nhi muốn nói thêm nhưng Tư Sương đã cản lại. Kể từ hôm đó dù cho có đồng ý hay không đồng ý Tư Sương vẫn xuất hiện trước mặt hắn, chăm sóc cho hắn.

    Nàng rất ít nói, hầu như không nói. Thời gian đầu hắn còn tưởng nàng bị câm và mắc thêm cái bệnh nghe lời tuyệt đối. Hắn nói gì, muốn gì nàng cũng gật đầu dù cho có vô lý, dù bất khả thi như thế nào nàng cũng nghe theo. Có hôm nàng đang rửa chân cho hắn, hắn thấy nàng không vừa mắt sẵn chân đá nàng té ngửa ra sau. Nàng vội vàng ngồi dậy lấy khăn lau chân hắn, xem xét kĩ chân hắn có bị thương hay không. Hắn muốn ăn món gì ở đâu nàng cũng đi mua cho bằng được. Có hôm nàng đi từ sáng sớm đến tối mang về cho hắn con vịt quay, hắn cắn một miếng rồi vứt cả con xuống đất, mắng nàng, cay nghiệt nàng. Nàng không nói gì chỉ xòe tay cho hắn nhả miếng thịt trong miệng ra, rồi lầm lũi mang con vịt đi cho khuất mắt hắn.

    Lúc đó đôi chân nàng chẳng còn bước nổi những bước chân đúng nghĩa. Nàng lê đôi chân của nàng trên mặt đất, một lời oán than cũng không thốt ra cửa miệng. Hắn làm nàng bị thương là chuyện thường ngày. Nàng vì sự vô lý của hắn mà chịu biết bao thiệt thòi, bao nhiêu tủi nhục. Nhưng nàng chưa từng oán, chưa từng than, cũng chưa từng từ bỏ hắn. Nàng chưa bao giờ làm trái ý hắn nhưng cũng chưa bao giờ làm vừa lòng hắn. Cái dáng vẻ cam chịu của nàng, sự ngoan ngoãn nghe lời của nàng, cả việc nàng luôn im lặng khiến hắn bực bội không vui. Thế là hắn trút hết mọi thứ lên người nàng, ngày một nhiều hơn.

    Một buổi chiều cuối xuân, hắn đang ăn tối cùng Lâm lão gia và phu nhân, nàng đứng cạnh bên hầu hạ hắn. Thúy Nhi múc cho hắn chén canh đặt trước mặt hắn, mời hắn dùng. Hắn bưng chén canh nóng lên, miệng thổi nhè nhẹ cho nguội bớt, nhưng chẳng hiểu sao hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi hất cả chén canh nóng vào người nàng.

    Thúy Nhi hoảng hốt kéo nàng lùi mấy bước xem nàng có làm sao không. Nó vừa hỏi nàng vừa khóc còn nàng thì chỉ lắc đầu: "Tỷ không sao". Lâm phu nhân gọi người đi mời đại phu. Lâm lão gia thì giáng cho hắn một cái tát như trời giáng. Lão gia muốn đánh hắn, chửi hắn nhưng nàng đã quỳ xuống đất, dập đầu xin lão gia tha cho hắn, lỗi là tại nàng, hắn chẳng sai gì cả.

    Hắn vẫn ôm lấy bên mặt bị đánh của mình nhìn nàng. Hắn tự hỏi nàng là loại gì? Sao lại có hành động ngu ngốc, lời nói nực cười như thế? Hắn dùng đôi mắt đáng sợ nhất nhìn nàng. Có lẽ sẽ chẳng ai biết ánh mắt đó đáng sợ như thế nào nếu không nhìn vào nét mặt hoảng sợ của nàng lúc đó. Khi nàng bắt gặp ánh mắt của hắn nàng đã lùi người lại, một giọt nước mắt đã rơi xuống. Lúc chén canh nóng đó chạm vào người nàng, nàng cũng chẳng lùi dù một li một tí, gương mặt cũng chỉ nhăn nhẹ một cái. Mà giờ nhìn vào ánh mắt hoảng loạn ngấn đầy nước của nàng mới có thể nhận ra sự đáng sợ của kẻ đối diện.

    Tối đêm đó nàng không đến rửa chân cho hắn. Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa nàng chẳng đến hầu hạ hắn. Hắn đến phòng nàng nhưng chỉ đi nữa đoạn đường rồi quay lại dù phòng hắn cách phòng nàng chưa đến mười bước chân. Mấy ngày sau đó nàng cũng không đến. Hắn muốn hỏi Thúy Nhi về nàng nhưng lời chưa ra đến môi đã phải dừng lại. Hắn cứ ám ảnh ánh mắt sợ sệt của nàng đêm đó. Hắn nhớ từng hình ảnh về nàng. Hắn thấy hắn quá đáng và đau lòng cho nàng. Hắn không uống rượu nữa, không buông lời cay nghiệt hay đòi hỏi quá đáng nữa. Hắn nhận ra đã đến lúc hắn tỉnh táo trở lại. Hắn muốn gặp lại nàng.

    Lại một ngày nữa hắn không ngửi thấy mùi chăn gối mới quen thuộc, bởi nàng luôn thay chăn gối mới cho hắn. Mấy hôm nay Thúy Nhi vẫn thay chăn gối mới nhưng chẳng giống với mùi thơm mà nàng thay. Hắn chẳng thể nào ngủ ngon giấc, chẳng thể nào tập trung làm việc gì.

    Mấy hôm trước, Nguyễn Uy, huynh đệ tốt của hắn đến mời hắn làm võ sư cho Uy võ đường. Hắn chỉ ậm ừ chưa trả lời. Hắn nghĩ hắn sẽ đến Uy võ đường xem sao, căn nhà không có nàng thật nhàm chán. Hắn ngồi xuống trước gương, muốn búi lại tóc cho gọn gàng, nhưng chẳng thể nào tìm thấy chiếc lược. Hắn tức giận định đứng lên thì có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc hắn. Hắn ngồi lại ngay ngắn vào ghế để người phía sau chải tóc.


    Nàng dịu dàng, khéo léo búi tóc cho hắn. Chải xong nàng đặt chiếc lược xuống bàn. Hắn trộm nhìn bàn tay nhỏ xíu của nàng. Bàn tay nàng mảnh mai đến nỗi hắn chẳng dám nắm sợ rằng sẽ làm vỡ mất một món bảo vật tuyệt đẹp. Nàng đi về phía chiếc tủ chọn cho hắn chiếc áo hắn thích. Hắn nhìn nàng qua gương khẽ cười. Hắn đứng lên đi về phía nàng, dang rộng hai tay cho nàng thay y phục. Nàng thay y phục cho hắn, chỉnh sửa y phục cho hắn thật chỉnh chu, đẹp đẽ. Nàng mang kiếm cho hắn, tiễn hắn ra tận cửa lớn, còn mỉm cười với hắn. Hắn đến Uy võ đường với nụ cười trên môi. Hắn nói chuyện vui vẻ với huynh đệ hắn, với đệ tử trong võ đường. Sẽ chẳng còn nhìn thấy một Lâm Ngọc Phong tiều tụy, tự hành hạ bản thân mình nữa. Trong hắn có một sự thay đổi rất lạ, dù rất nhỏ nhưng ai cũng nhìn thấy.

    – Đông Tàn –
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  6. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Lâm Ngọc Phong

    Phần 4

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi chiều mùa hè oi ả, cái nắng vẫn chưa thôi gay gắt. Hắn từ Uy võ đường quay trở về nhà. Hắn đi qua một sạp bán trang sức cho nữ nhân, không hiểu sao hắn lại dừng lại. Hắn để ý thấy nàng lúc nào cũng tết tóc thả phía sau chẳng có chiếc trâm nào cài trên đầu. Hắn chợt muốn mua cho nàng một cây trâm.

    Bàn tay to lớn của hắn lướt qua lại trên những chiếc trâm nhỏ nhắn rồi dừng lại ở một cây có một viên ngọc hình giọt sương. Hắn vừa lẩm nhẩm tên nàng "Tư Sương, Tư Sương.." vừa ngắm ngiá cây trâm.
    Hắn nghĩ nàng sẽ mừng đến reo lên. Hắn không hiểu là nàng không muốn nói chuyện hay không có gì để nói mà chẳng mấy khi nàng nói chuyện với hắn.

    Hắn đưa cây trâm cho bà chủ gói lại cho hắn. Bà chủ chưa gói xong thì có hai nam nhân mặt y phục đen áp sát hắn, thì thầm vào tai hắn: "Nếu ngươi không muốn những người ở đây chết oan thì đi theo bọn ta". Hắn chẳng trả lời, hắn đưa tiền cho bà chủ rồi bảo bà chủ cho hắn gửi lại, xử lý xong chuyện hắn quay lại lấy. Hắn dặn dò bà chủ xong thì đi theo hai tên nam nhân kia. Hắn đi chưa được ba bước thì có hơn mười hắc y nhân khác từ các phía đi về phía hắn, đi với hắn ra ngoại thanh. Hắn liếc qua mấy vết xâm hình hắc long trên bàn tay của bọn chúng cười nhếch môi, tay siết chặt thân kiếm. Hôm nay hắn sẽ sống chết với chúng, đỡ phải tốn công đi tìm.


    Nắng chỉ vừa mới tắt, trên nền trời vẫn còn ánh hồng của hoàng hôn, một vệt pháo sáng được bắn lên, đó là kí hiệu của Hắc Long Bang. Hắn tay cầm kiếm đứng giữa đám hắc y nhân trừng mắt nhìn bọn chúng. Lửa hận bốc lên ngùn ngụt. Rồi như một kẻ điên hắn lao vào đám hắc y nhân mà chém giết, mặt cho bọn chúng có bao nhiêu người, võ công ra sao. Hắn dẫu có mạnh, võ công có cao cũng làm sao đánh lại một đám sát thủ chuyên nghiệp.

    Bọn chúng đánh hắn ngã xuống hắn lại đứng lên lao vào bọn chúng. Bọn chúng chém hắn bị thương, không sao cả vết thương này không bằng vết thương trong lòng hắn. Máu của hắn có chảy bao nhiêu cũng không bi thương bằng cảnh nàng lúc đó. Hắn cứ thế, ngã xuống lại đứng lên. Lao vào chúng như một con thiêu thân lao mình vào lửa đỏ.

    Cuộc chiến kéo dài hơn nửa canh giờ, bầu trời cũng đã tối đen. Đêm nay chẳng có trăng sao gì cả, giữa bóng đêm mịt mù chỉ thấy những vệt trắng của những thanh kiếm và hắn đang nằm thoi thóp trên vũng máu của chính mình. Hắn chẳng còn cảm nhận được gì ngoài cơn đau mờ nhạt. Hắn nhìn thấy những vệt sáng trên nền trời chuẩn bị cắt ngang cuộc đời hắn. Ngay lúc những thanh kiếm chuẩn bị kết thúc cuộc đời hắn thì trong mơ hồ hư ảo hắn nghe thấy một âm thanh vang vọng:

    "Để hắn sống".

    Một giọng nữ cao, đầy mạnh mẽ và uy lực. Hắn điên rồi, hắn đang nghĩ đến giọng nói của nàng, Tư Sương. Hắn điên thật rồi, giọng của Tư Sương rất ngọt ngào và nàng lúc nào cũng gọi hắn là "Thiếu gia". Có lẻ hắn muốn nghe giọng của nàng lúc này. Hắn chẳng còn nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa.

    Hắn tỉnh lại sau mấy ngày bất tỉnh. Lúc hắn tỉnh lại hắn chỉ thấy lạ là chẳng ai quan tâm đến sức khỏe của hắn, thương tích của hắn dù cho hắn vừa đi một vòng qua quỷ môn quan trở về. Tất cả mọi người đều bận rộn, hắn chẳng biết bận rộn cái gì, cái gì quan trọng hơn sinh mạng của hắn vậy.

    Hắn chết lặng cả người khi nàng, Tư Sương, nha hoàn của hắn hiển nhiên trở thành thiếu phu nhân của hắn và cả nhà đang chuẩn bị hôn lễ của hắn và nàng thay vì lo cho vết thương của hắn. Thật nực cười. Tại sao phải chuẩn bị hôn lễ cho hắn? Tại sao lại là nàng, Tư Sương? Tại sao lại là lúc này? Tiểu thư mất đã được mấy tháng đâu? Hình bóng của tiểu thư vẫn chiếm ngự trí óc hắn, trái tim hắn. Hắn không yêu nàng, hắn chỉ yêu tiểu thư thôi.

    Hắn lê tấm thân bị thương chằng chịt của mình đến phòng phụ thân hắn hỏi cho ra lẽ. Mọi người vẫn bận rộn chẳng ai để tâm đến hắn. Hắn tự mình đi, cố gắng đi, cuối cùng cũng đến trước phòng phụ thân hắn. Hắn toan gõ cửa thì một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong phòng vang lên:

    "Lão gia cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi".

    Là giọng của nàng. Ngay sau đó là cái giọng đầy lo lắng của phụ thân hắn:

    "Ta trông cậy cả vào con".

    Nàng đã nói gì với phụ thân hắn. Nàng đã dùng yêu sách gì để phụ thân hắn đồng ý cái hôn sự chết tiệt này. Nàng muốn gì, muốn thoát kiếp nha hoàn lên làm thiếu phu nhân ư? Nàng đâu phải loại người đó. Hay nàng chỉ giả vờ không phải mà thôi. Nàng thật đáng sợ, đáng khinh bỉ.

    Hắn nhất quyết phản đối nhưng sự phản đối của hắn vô hiệu lực. Hắn đi tìm nàng, bảo nàng dừng hôn sự vô lý này lại. Nàng chỉ lắc đầu. Nàng chưa bao giờ cãi hắn giờ thì lại sắp đặt cuộc đời hắn, cuối cùng nàng cũng lộ mặt thật. Hắn chẳng muốn tin nàng là loại người như thế, nhưng hắn buộc phải tin thôi.

    Hôn sự vẫn diễn ra nhanh chóng, mặt cho những vết thương của hắn vẫn còn đang rỉ máu. Hắn bắt đầu để ý phụ thân hắn đối với nàng luôn có sự dè dặt trong từng lời nói, từng cử chỉ. Có một sự mờ ám gì đó ở nàng mà cả phủ ai cũng giấu hắn hoặc ít nhất là phụ thân hắn giấu hắn. Có khi nàng uy hiếp cả nhà hắn cũng không chừng? Nàng có bản lĩnh đó hay sao?

    Từ lúc tỉnh lại đến ngày thành hôn, nàng chẳng đến chăm sóc hắn, ngó ngàng tới hắn. Phải thôi, giờ nàng là thiếu phu nhân đâu phải nha hoàn của hắn nữa. Hắn đi tìm nàng để phản đối hôn sự nàng cũng chỉ lắc đầu với hắn chứ chẳng có thời gian nói với hắn một câu. Ừ, giờ Tư Sương nàng đã là Thiếu Phu Nhân của Lâm gia rồi. Mà hắn là cái gì trong Lâm gia này nhỉ? Đại thiếu gia ư? Hay một tên phá gia chi tử.

    Hắn chợt nhớ đến tiểu thư. Nếu tiểu thư không bị bọn khốn Hắc Long Bang ám sát thì có khi tân nương của hắn hôm nay là tiểu thư chứ chẳng phải kẻ đáng khinh kia. Hắn trút hết bình rượu này đến bình rượu khác vào cơ thể đầy thương tích của hắn. Hắn cứ thế, ngồi trước cửa phòng tân hôn, uống rượu rồi hắn khóc, hắn gọi tên tiểu thư, hắn oán trách cao xanh, hắn chửi bới bọn Hắc Long Bang, hắn bỏ mặt tân nương trong phòng. Hắn vô tình hay là cố ý làm thế hắn cũng chẳng biết nữa. Hắn chỉ biết cuộc đời hắn thật chết tiệt. Nếu bây giờ hắn có thể chết vì uống rượu thì hắn sẽ uống đến chết.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  7. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Lâm Ngọc Phong

    Phần 5

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đêm tân hôn, hắn cứ hất hủi nàng, cố xem nàng như vô hình. Hắn hạn chế có mặt trong phòng, hạn chế nhìn thấy nàng. Thấy nàng là hắn lại buồn nôn. Hắn khinh rẻ nàng. Nàng vẫn im lặng, nàng quen rồi. Nàng biết hắn sẽ không bao giờ chấp nhận nàng là vợ hắn. Thế cũng tốt sau này hắn và nàng sẽ đỡ khó xử khi gặp lại nhau.

    Đêm nay nàng mặc y phục chỉnh tề, trang điểm xinh tươi, trăm cài, lượt vắt. Nàng đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chia tay hắn. Đêm nay nàng sẽ kết thúc mọi chuyện tại nơi này. Nàng sẽ giải thoát cho hắn.

    Hắn mở cửa bước vào phòng, chân đi lảo đảo, người nồng nặc mùi rượu. Hắn nhìn thấy nàng mặt y phục đẹp trang điểm phấn son, cười khẩy rồi buông lời cay độc:

    "Giờ này thiếu phu nhân trang điểm như thế cho ai xem?"

    Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế. Trong mắt hắn nàng xinh xắn dễ thương không cần phấn son ngọc ngà hay lụa là gấm vóc. Phải rồi giờ nàng đã là thiếu phu nhân đâu còn là nha hoàn nữa. Sao phải ăn mặt giản đơn xấu xí nữa. Hắn nhìn nàng khinh miệt. Nàng vẫn im lặng không nói gì. Bữa tiệc nàng cố công chuẩn bị có lẽ không cần thiết nữa. Nàng sẽ âm thầm ra đi. Ngày mai khi hắn tỉnh dậy nàng đã hoàn toàn biến mất rồi.

    Nàng ra ngoài lấy một chậu nước vào rửa chân cho hắn. Có lẽ đây là lần cuối nàng hầu hạ chăm sóc hắn. Nàng nâng niu đôi bàn chân của hắn như nâng niu báu vật duy nhất của đời nàng. Hắn ngồi yên trên giường cho nàng rửa chân. Hắn không hất nước vào người nàng, không đá nàng. Hắn chỉ nhìn nàng. Nàng rửa chân cho hắn xong, lại nhẹ nhàng lau khô chân cho hắn.

    Bất ngờ hắn chộp lấy cánh tay nhỏ của nàng giật mạnh. Nàng bị kéo đứng lên ngã nhào về phía hắn. Hắn vòng tay siết mạnh eo nàng. Nàng bất ngờ, hoảng loạn, vùng vẫy. Nhưng nàng đã nằm gọn trong tay hắn. Hắn đè nàng xuống giường cưỡng ép hôn môi nàng. Hắn như một con dã thú muốn chiếm đoạt nàng. Hắn hôn lên cổ nàng, bàn tay hắn lần mò xuống ngực nàng. Hắn mặc kệ tiếng nàng van xin khóc lóc. Hắn chẳng thèm để ý đến sự vùng vẫy trong tuyệt vọng của nàng.

    Nàng vẫn rào khóc vẫn cầu xin. Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế. Hắn đau lòng nhưng hắn không dừng lại. Hắn xé từng mảnh áo trên người nàng, từng mảnh từng mảnh một cho đến khi hắn nhìn thấy hình xăm Hắc Long Chủ chiếm gần như toàn bộ ngực và vai nàng. Hắn đẩy nàng ra, không tự hắn lùi lại. Hắn kinh hãi đến run người. Tại sao nàng lại là bang chủ của Hắc Long.

    Hắn ngồi bẹp xuống mép giường đầu hắn lắc lia lịa miệng luôn nói không ngừng:

    "Không, không phải, không phải như thế".

    Còn nàng, nàng kéo chăn che tấm thân đang run rẩy của mình và khóc. Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ làm điều đó với nàng nên nàng không hề lo sợ sẽ bại lộ thân phận. Nàng khóc không phải vì nàng bị hắn cưỡng bức mà nàng khóc vì sau này hắn đối với nàng chỉ có câm hận.

    Từ đêm dó hắn như bức tượng đồng mà người thợ tài ba đã tạt. Hắn không chìm trong rượu nhưng hắn không thể tỉnh táo. Hắn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với hắn. Hắn chẳng biết hắn đã làm những gì. Hắn như khúc gỗ trôi giữa biển Đông dậy sóng. Hắn chỉ hỏi chính hắn tại sao: Tại sao lại như thế? Tại sao lại ra nông nỗi này?

    Mấy ngày sau đó, nàng đến tìm hắn trong một đêm mưa. Nàng đứng ngoài mưa, hắn đứng trong mái hiên nhà, cả hai cách nhau bởi một màn mưa. Nàng mang theo một bình rượu vĩnh biệt. Nàng uống một ngụm lớn rồi mời hắn. Hắn nhìn nàng qua bức màn mưa, đưa tay nhận lấy bình rượu. Hắn trút một tiếng thờ dài, nâng bình rượu lên uống một ngụm lớn. Trong giấy phút lạnh lẽo ấy, hắn chợt muốn lao ra màn mưa ôm lấy nàng nhưng mà hắn không cho phép mình làm điều đó. Hắn đưa lại bình rượu cho nàng, nàng không nhận lấy. Chiếc bình rơi xuống vỡ tan. Giống như chiếc bình rượu, hắn ngã xuống nền đất lạnh. Hắn không biết là nàng bỏ gì đó trong rượu hay hắn đã trúng ám khí của nàng. Hắn chỉ nhớ sau đó, hắn không gặp lại nàng nữa.

    Quá khứ cứ cuồn cuộn quay về trong hắn như thế, những ngày tháng mà hắn không thể gọi tên. Giờ đây hắn đang đứng đối diện với nàng. Hắn có muốn vạn lời muốn hỏi nàng nhưng một câu hắn cũng thể thốt ra. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt cùng quẫn. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Hắn không biết là hắn yêu nàng hay hận nàng. Hắn không hiểu cái cảm giác đau đớn trong lòng hắn là gì. Hắn muốn van xin nàng, van xin nàng giết hắn kết liễu nỗi đau của hắn bằng kiếm của nàng.

    Nhưng mà, nàng đã làm điều ngược lại. Nàng nắm lấy bàn tay của hắn đang cầm kiếm kề trên cổ nàng cắt mạnh. Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Hắn muốn giết nàng nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ đến nàng sẽ chết. Nơi vết cắt máu túa ra ướt đẫm tay hắn ướt cả y phục nàng. Hắn như một kẻ điên loạn ôm lấy nàng rào lên thảm thiết.

    "Tại sao? Tại sao chứ?"

    Nàng chết trong tay hắn. Nụ cười ánh mắt dành cho hắn vẫn dịu dàng như thế. Chỉ là sau này không bao giờ hắn được thấy lại nữa.

    Đại hội diệt Hắc Long Bang kết thúc trong chóng vánh. Người của Hắc Long Bang đưa thi thể nàng đi mất. Bọn họ mang nàng đi từ trong đôi tay bất lực của hắn.

    Sau lễ tang của nàng, Hắc Long bang vĩnh viễn biến mất trên giang hồ. Còn Lâm Ngọc Phong, hắn đi khắp nơi như một kẻ kiếm sĩ điên. Hắn đi tìm câu trả lời mà đến chết nàng vẫn không nói với hắn dù chỉ một lời.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  8. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Tư Sương

    Phần 1


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế gian rộng lớn, thời gian vô tận, có những chuyện không nói ra không bao giờ biết. Cuộc đời Tư Sương cũng như thế. Đó là một mảng màu đen tối mà không mấy ai hiểu được. Lâm Ngọc Phong dùng cả cuộc đời còn lại để giải đáp cho những câu hỏi của chàng, những câu hỏi về cuộc đời của Tư Sương.

    Tại sao nàng lại làm sát thủ? Tại sao phải là nàng?

    Đâu có ai sinh ra để làm sát thủ, cũng đâu có ai sinh ra đã muốn giết kẻ khác. Tư Sương vốn dĩ cũng chỉ là một cô bé đáng yêu, ngây thơ, trong sáng và đầy thiện lương. Chẳng qua ông trời khắc nghiệt bắt nàng trải qua một cuộc bể dâu đầy đau đớn.

    Một buổi chiều tà, hoàng hôn chưa kịp tắt, mưa giăng kín trời, máu nhuộm đỏ thắm, tiếng khóc vang động một vùng. Cả gia đình Tư Sương bị giết sạch trừ nàng. Tên sát thủ không giết nàng. Hắn mang nàng về, cung dưỡng nàng, chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trở thành một sát thủ.

    Để rồi một ngày xuân rất đẹp, đôi tay nàng nhuộm đỏ máu của hắn. Thù hận mười mấy mạng người của gia đình nàng đã được chính nàng trả đủ. Vậy còn mối thù giết hắn thì sao đây?

    Hơn mười năm qua Hắn đối với nàng là dịu dàng hết mực. Quần áo nàng mặt, thức ăn, nước uống hằng ngày, cả giấc ngủ mỗi đêm của nàng hắn cũng vô cùng tỉ mỉ, dùng tâm tư để chăm sóc cho nàng. Hắn dạy nàng toàn bộ tuyệt kỹ của hắn dẫu hắn biết rằng nàng cố gắng từng ngày là để giết hắn. Nàng bị thương dù lớn hay nhỏ, nàng bị ốm dù nặng hay nhẹ hắn đều lo lắng, thuốc thang cẩn thận. Hắn chưa từng lớn tiếng với nàng, ép buộc nàng hay có bất kỳ hành động nào tệ bạc với nàng. Chính nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại làm thế. Sau này nàng mới biết lúc đầu là vì hắn áy náy trong lòng. Nếu hắn không giết cả gia đình nàng thì nàng đã có cuộc sống hạnh phúc hơn thế. Hắn muốn bù đắp một chút cho nàng. Sau đó thì hắn xem nàng như một đứa con, hết mực yêu thương. Hắn đã từng xem nàng là người thân duy nhất.

    Khi hắn chết, nàng muốn kết liễu cuộc đời mình để trả thù cho hắn. Nhưng năm ấy nàng chỉ mười lăm tuổi, cái tuổi mà nàng muốn sống thêm một chút nữa. Nàng mang theo tâm nguyện của hắn sống tiếp những ngày tháng còn lại.

    Nàng đi khắp nơi tìm người thiếu nữ hắn đã từng thương. Một kẻ sát thủ như hắn cũng có một mối tình si đầy khờ dại. Giang hồ đầy hiểm ác, nàng chỉ có thể sinh tồn bằng những tuyệt kỹ giết người mà hắn đã dạy cho nàng. Nàng cũng chẳng nhớ từ khi nào nàng đã trở thành một sát thủ. Khi nàng giết ai đó, nàng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho người đó. Mỗi ngày nàng đều tập luyện những chiêu thức để khi nàng kết thúc một mạng sống nào đó mà không khiến cho kẻ xấu số chịu thêm một phần đau đớn nào. Nàng cũng giống như hắn làm sát thủ mà lại giữ trong lòng sự áy náy của lương tâm.

    Một hôm nàng tìm được người mà hắn vẫn luôn yêu hết mực, không phải, là mộ của người hắn yêu hết mực. Cũng vì tìm ngôi mộ ấy mà nàng quen với Khiết Linh, Tứ tiểu thư của Tứ Bình Sơn Trang. Cuộc đời nàng đột ngột rẽ theo hướng khác.

    Tứ tiểu thư không hề ngần ngại nàng là sát thủ, cũng chẳng bận tâm nàng là người của Hắc Long Bang. Tiểu thư biết nàng từ lúc nàng chỉ là một tên sát thủ không tên trong Hắc Long Bang đến khi nàng trở thành Bang Chủ. Nàng với Tiểu thư là do duyên trời hay nợ nhau mấy kiếp mà trở thành tỷ muội của nhau, vì nhau mà sống chết không màng.

    Ngày nàng trở thành Bang chủ Hắc Long, nàng đến tìm Tứ tiểu thư với hình xăm trên ngực vẫn còn rướm máu, sưng đỏ. Tiểu thư vì xót cho nàng mà khóc cả đêm. Cũng từ ngày trở thành Bang chủ thời gian dành cho Tiểu Thư cũng ít đi nhưng tiểu thư chẳng muộn phiền. Chỉ là mỗi lần nàng đến tiểu thư vui mừng rất nhiều. Tiểu thư luôn trân quý những thời khắc hiếm hoi ở bên nàng, nàng cũng nâng niu từng giây ở bên tiểu thư.

    Vào một chiều cuối thu lạnh giá, gió thổi thật buồn. Chiếc thuyền nhỏ trôi giữa hồ mênh mông. Trên thuyền có hai người đang kề vai tâm sự. Một người là giai nhân tuyệt sắc, một kẻ là ngọc lạnh như băng. Câu chuyện đi về đâu mà giai nhân cứ khóc, tay vẫn không buông bàn tay lạnh của kẻ đối diện.

    Trên mặt hồ phẳng lặng, chẳng có gió gợn sóng. Thanh kiếm màu bạc sáng loáng cắt ngang chiếc cổ mảnh mai, trắng ngần. Giai nhân như một chiếc lá liễu rời cành. Nàng mong manh, yếu đuối, vẫn xinh đẹp như đang ngủ. Cuộc đời nàng thật chua xót, nghẹn ngào và đau đớn. Kẻ lạnh lùng kia cũng gieo mình xuống dòng nước lạnh, cố nhấn chìm chính mình vào cái chết. Nàng là làm nên tội tình gì mà ông trời cứ ép nàng phải giết người nàng yêu quý. Nàng phải sống cô độc trên thế gian này đến bao giờ. Chi bằng kết thúc tất cả. Nàng giờ đây chẳng còn muốn sống thêm chút nào nữa.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  9. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Tư Sương

    Phần 2


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Sương cứ chìm dần trong làn nước lạnh. Hiện lên trong tâm trí nàng là gương mặt buồn bã của tiểu thư, đôi mắt ngấn đầy nước, giọng nói đầy thê lương của tiểu thư như cắt nát tâm can nàng.

    "Tỷ biết không, muội yêu chàng lắm" – Giọng tiểu thư thật ngọt ngào nhưng lại buồn đến thê lương – "Chàng cũng rất yêu thương muội, nâng niu, chiều chuộng muội. Chàng nói chàng sẽ nhờ người sang mai mối, hỏi cưới muội. Nhưng mà.." – giọng tiểu thư ngắt quãng, nghẹn rất lâu mới có thể tiếp lời – "muội, làm sao muội có thể trở thành vợ chàng đây? Làm sao muội có thể gả vào làm dâu nhà chàng đây? Muội muốn gả cho chàng nhưng muội sắp chết rồi."

    Tiểu thư không nói nên lời khóc một hồi rồi lại nghẹn ngào tiếp lời.

    "Nếu chàng biết muội sắp chết chắc chàng đau khổ lắm. Muội không muốn chết. Muội muốn sống, muốn gả cho chàng muốn làm chàng hạnh phúc."

    Nói đến đây tiểu thư thật sự không kìm nén được nữa khóc như thác đổ. Tư sương vẫn im lặng ngồi cạnh bên tiểu thư, ôm lấy tiểu thư vào lòng. Từ lúc câu chuyện bắt đầu nàng chỉ im lặng. Không phải nàng là kẻ vô tình không có cảm xúc mà là nàng đã quen dẫu buồn vui hay tức giận vẫn là mặt lạnh như băng.

    Tiểu Thư vẫn cố thì thầm bên tai Tư Sương mấy lời trước khi ngủ thiếp đi:

    "Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."

    Tư Sương chỉ biết im lặng. Cuộc đời nghiệt ngã dạy cho nàng cách che dấu cảm xúc bên trong. Lòng nàng đang đau đớn nhưng nét mặt vẫn như không, máu đổ trong tim nhưng một giọt lệ cũng không rơi. Nàng cắn chặt đôi môi đến bật máu.

    Một người trong sáng, thuần khiết và lương thiện như tiểu thư sao trời cao lại nghiệt ngã bắt tiểu thư chịu nhiều đau đớn đến vậy. Số phận bắt tiểu thư phải chịu đựng một căn bệnh kỳ lạ và quái ác, một căn bệnh sẽ giết dần giết mòn tiểu thư trong đau đớn và sợ hãi. Căn bệnh đã từng cướp đi sinh mạng của Dương phu nhân, mẫu thân của tiểu thư.

    Tiểu Thư từng chứng kiến mẫu thân phát bệnh, tóc của bà cứ rụng dần rụng dần, thịt da lở loét, bong tróc, rơi ra từng mảng từng mảng cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương với những mảng da thịt nham nhở. Tóc của tiểu thư đã rụng rất nhiều, thịt da cũng đã có dấu hiệu lở loét. Tiểu thư không mạnh mẽ như mẫu thân cố gắng chịu đựng đau đớn cho tới khi chết. Tiểu thư cũng không muốn nhìn người thân yêu của mình đau đớn. Tiểu Thư không muốn phụ thân và đại ca lại một lần nữa chịu đựng cảnh tượng năm xưa, họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi. Cảnh tượng năm ấy tiểu thư cũng đã trải qua, thống khổ vô cùng. Tiểu Thư càng không muốn Lâm Ngọc Phong nhìn thấy cảnh tượng nàng trở nên xấu xí, ghê rợn bởi chính tiểu thư còn sợ hãi, kinh tởm chính mình.

    Tiểu Thư chọn lấy cho mình cái chết. Nếu Tư Sương không ra tay, Tiểu Thư sẽ tự vẫn bằng cách này hay cách khác nhưng tiểu thư không muốn mình chết trong xấu xí. Chỉ có Tư Sương mới có thể giúp tiểu thư có một cái chết đẹp nhất. Tiểu thư biết điều nàng cầu xin là quá tàn nhẫn với Tư Sương nhưng mà tiểu thư chỉ cầu xin Tư Sương một lần này thôi, tiểu thư chỉ ích kỷ cho mình một lần này thôi. Tư Sương cắn chặt môi, xé nát tâm can mà thực hiện tâm nguyện sau cùng của tiểu thư.

    "Tư Sương, ngươi đã giết bao người ngươi yêu rồi? Là ông trời phạt ngươi, thiên địa trừng trị ngươi, đáng đời ngươi. Tư Sương, đáng đời ngươi."

    Tư Sương tự nguyền rủa chính mình. Nàng cứ nguyền rủa chính mình trong khi cơ thể nàng vẫn đang chìm dần, chìm dần xuống đáy hồ.

    "Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."

    Giọng nói của tiểu thư cứ vang lên bên tai Tư Sương khiến nàng bừng tỉnh. Nàng không thể chết, ít nhất là bây giờ nàng không được chết. Nàng phải đảm bảo rằng Lâm Ngọc Phong sẽ tìm lại được hạnh phúc sau cái chết của tiểu thư. Tư Sương một lần nữa từ bỏ cái chết. Nàng vì người đã chết mà sống, vì người đã chết mà trả món nợ cho người còn sống.

    Tư Sương biết được rằng sau cái chết của tiểu thư Lâm Ngọc Phong trở thành kẻ tỉnh cũng chẳng tỉnh, mà điên cũng chẳng điên. Chàng như kẻ đánh mất tâm trí, lúc nào cũng chỉ nhớ tiểu thư, lúc nào cũng muốn băm dằm kẻ đã giết tiểu thư. Chàng cứ thấy người của Hắc Long Bang là đánh, là đòi giết. Chành đã gây ra không ít tai họa. Hắc Long Bang cũng đã ra lệnh truy sát hắn. Tư Sương không thể nhìn hắn cứ hành hạ chính hắn như thế nên nàng nguyện làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn, chịu đựng hắn, bảo vệ hắn.
    Tư Sương nhìn Lâm Ngọc Phong đau đớn đến như vậy nàng tự chất vấn chính nàng rằng có nên nói cho chàng biết sự thật. Nàng tự hỏi nàng cả vạn lần thì hơn vạn lần câu trả lời vẫn là không.

    Tư Sương đã quen chăm sóc người khác nên hầu hạ một vị thiếu gia đối với nàng không khó, chỉ là Lâm Ngọc Phong đối với nàng thật sự không ra con người. Nàng xem đây là cái giá mà nàng phải trả, là điều nàng có thể làm để bù đắp cho chàng.

    Nàng tự mình xuống bếp nấu ăn cho chàng. Một món ăn nàng phải nấu đi nấu lại năm bảy lần mới vừa miệng chàng. Y phục của chành nàng tự tay giặt giũ, phơi khô, cũng là nàng chọn y phục, thay y phục cho chàng nhưng chẳng lần nào là dễ dàng cả. Tóc của chàng nàng phải chảy cả canh giờ mới vừa ý chàng. Phòng chàng, nàng phải dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại không được di chuyển đồ của chàng dù chỉ một li một tí.

    Lúc nàng hầu hạ chàng tuyệt nhiên không được gây ra tiếng động, không được biểu lộ cảm xúc vui buồn trước mặt chàng, không được trả lời chàng, càng không được im lặng. Chàng muốn ăn bánh bao Vĩnh Thụy ở thôn bên nàng cũng tự mình đi. Chàng muốn uống rượu Mẫu Sơn ở Hương Quế Lầu, kỹ viện ở làng bên nàng cũng tới. Có hôm chàng muốn ăn vịt quay ở Kinh đô nàng cũng đi.

    Chàng đánh nàng, chửi nàng là chuyện của mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối. Chàng hất canh nóng vào người nàng trong mỗi bữa cơm. Hôm nào chàng không buồn bực thì để nàng rửa chân, hôm nào chàng thấy nàng chướng mắt thì thẳng chân đạp nàng té ngửa. Chàng đi tìm người của Hắc Long Bang gây sự, nàng thay chàng dọn dẹp phía sau, âm thầm bảo vệ chàng. Chàng bị Hắc Long Bang truy sát nàng dùng tính mạng bảo vệ. Chàng đối xử với nàng như thế nào nàng chưa từng hé răng mở môi nói một lời, cũng chưa từng có ý định từ bỏ. Đối với nàng chỉ cần chàng muốn, chàng thấy tốt thì tất cả đều đáng.
     
    Lạc Thiên VũAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  10. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Tư Sương

    Phần 3


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công sức của Tư Sương cuối cùng cũng được đền đáp. Lâm Ngọc Phong đã vượt qua được. Chàng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường. Chàng nhận lời làm lão sư ở Uy võ Đường. Chàng không còn hành hạ nàng cũng như làm khổ mọi người nữa. Chàng cũng không đi tìm Hắc Long bang để chém giết khắp nơi nữa. Nàng biết thù hận trong lòng chàng vẫn còn mãnh liệt chỉ là chàng đã suy nghĩ thông rồi. Chàng biết chàng cần mạnh hơn và tìm đúng người để trả thù chứ không chém giết vô tội vạ như thế.

    Một buổi chiều oi ả, nàng chuẩn bị sẵn cho chàng một bồn nước lớn để tắm. Trời nóng như thế này tắm nước mát là sảng khoái nhất. Nàng đợi chàng về nhưng mặt trời đã tắt chàng vẫn chưa về. Cơm tối nàng cũng đã chuẩn bị xong nhưng vẫn chưa thấy bóng chàng đâu. Như có một điềm chẳng lành, nàng ra cửa đưa mắt về hướng Uy võ đường mà ngóng chàng về. Trên nền trời chợt hiện lên một vệt sáng như pháo hoa. Cả người nàng run lên, nàng hoảng loạn, dùng hết tốc lực về phía của ánh sáng. Ánh sáng đó chính là pháo hiệu của Hắc Long Bang. Chẳng lẽ chàng đã bị bắt. Nàng như một kẻ loạn trí. Trong đầu nàng là viễn cảnh tồi tệ nhất. Rồi nàng lại nhớ đến ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ giọng nói hạnh phúc của tiểu thư khi kể về chàng:

    "Chàng ấy à, đẹp trai, phong độ, là một đại anh hùng, kiếm thuật rất cao minh, kinh công cũng lợi hại lắm nhưng không bằng tỷ đâu. Chàng ấy rất chiều chuộng muội, yêu thương muội và.." – Đôi má tiểu thư ửng hồng và e thẹn, "chàng ấy rất tôn trọng muội chưa hề làm gì khinh bạc muội cả".

    Nhớ đến tiểu thư nàng lại oán trách nàng: Nếu chàng chết thì nàng biết ăn nói sao với tiểu thư đây.

    Khi Tư Sương đến nơi thì Lâm Ngọc Phong chỉ còn lại một hơi tàn. Chàng nằm trên vũng máu của chính mình đang chờ những vết kiếm của sát thủ Hắc Long bang kết liễu. Nàng dùng uy nghiêm của một bang chủ hét lên:

    "Để hắn sống".

    Bọn thuộc hạ đã nhận ra nàng nhưng nàng chẳng còn là bang chủ bọn họ, hơn nữa Hắc Long lệnh đã ra không thể làm trái.

    "Tư Sương, ta xin người hãy tránh ra. Người đừng làm khó bọn ta". Một người trong số sát thủ lên tiếng.

    Nàng không muốn đánh nhau càng không muốn làm bị thương những người từng là thuộc hạ của mình càng không muốn chàng chết. Nàng hạ giọng:

    "Nếu ta đảm bảo hắn không gây hại cho Hắc Long bang thì sao?"

    "Chuyện này.."

    Tất cả sát thủ đều ngập ngừng nhìn nhau. Không phải vì họ không đánh lại Tư Sương mà vì họ chưa bao giờ nghe thanh âm cầu xin từ bang chủ cũ của họ cả.

    "Ta dùng tính mạng của mình để đảm bảo. Nếu hắn còn tổn hại đến Hắc Long bang ta sẽ tự tay giết hắn và giết cả chính mình."

    Lời này của Tư Sương đanh thép vô cùng cũng ủy khuất vô cùng. Sát thủ Hắc Long Bang không nói thêm gì cùng nhau cúi chào nàng rồi bỏ đi.

    Nàng đưa chàng về nhà. Thật may mắn khi chàng vẫn còn giữ được mạng. Nhóm sát thủ hôm nay có thể tha cho chàng nhưng nhóm khác thì chưa chắc. Nàng phải làm cách nào đó để Hắc Long Bang từ bỏ ý định giết chàng. Lâm lão gia nghe những điều này liền trầm ngâm rất lâu rồi nói với nàng một cách. Nếu chàng là phu quân của nàng thì Hắc Long Bang có ai dám động đến chàng nữa không? Nàng không nghĩ được nhiều cũng chẳng lường hậu quả mà gật đầu đồng ý. Bởi trong giang hồ chẳng có mấy kẻ muốn đắc tội với nàng.

    Từ lúc quyết định hôn sự Nàng phải chạy đôn chạy đáo lo cho ngày thành hôn, còn phải tung tin này đi khắp nơi để tất cả kẻ trong giang hồ đều biết, cho người của Hắc Long Bang nắm được. Nàng không có thời gian chăm sóc chàng, không thể hỏi thăm chàng càng không có lấy một khắc nghỉ ngơi. Nhưng Lâm Ngọc Phong chẳng hiểu cho nàng. Chàng dùng tính mạng để từ chối hôn sự này. Từ chối không thành chàng lại oán trách nàng, khinh rẻ nàng.

    Ngày thành hôn cũng đến, nàng khoác hờ chiếc áo cưới màu đỏ bước vào lễ đường cùng chàng. Nước mắt nàng rơi sau lớp khăn đỏ. Đây là mong ước, là khao khát lớn nhất của tiểu thư, là nỗi đau của nàng. Nàng không nhìn được biểu cảm của chàng qua lớp khăn đỏ. Nàng chỉ nghe thấy tiếng chàng chúc mừng nàng đã trở thành thiếu phu nhân mà lòng nàng chua chát quá. Nàng chẳng muốn làm thiếu phu nhân cũng chẳng dám mơ trở thành vợ chàng. Nàng chỉ muốn chàng sống mà thôi.

    Đêm tân hôn nàng nghe Thúy Nhi nói chàng đã uống rất nhiều rượu. Vết thương chàng chưa lành mà uống nhiều rượu như thế động vào vết thương thì phải làm sao? Nàng muốn ra ngăn chàng lại nhưng mà..

    Chàng ôm bình rượu ngồi trước cửa phòng tân hôn vừa uống vừa khóc, vừa gọi tên tiểu thư vừa mỉa mai nàng chửi bới Hắc Long bang, thề sẽ giết kẻ đã sát hại tiểu thư. Nàng đứng sau cánh cửa nghe hết, chỉ biết khóc. Cả cuộc đời nàng có mấy lần khóc bi thương đến thế. Ngày cả nhà nàng bị giết nàng cũng chỉ là một đứa trẻ vì sợ hãi, vì mất cha, mất mẹ, mất cả gia đình mà gào khóc thảm thương. Ngày nàng ra tay giết kẻ thù giết cả nhà nàng cũng là sư phụ của nàng là nàng vừa hận lại chẳng thể hận nên khóc một trận không phân biệt được đúng sai, yêu hận. Ngày tiểu thư chết dưới kiếm của nàng, tim nàng như chết theo. Nàng chẳng biết thứ chảy ra mắt là nước mắt hay là máu. Giờ đây nàng lại phải chịu đựng cảnh này chẳng phải là tội lỗi nàng gây ra đã đến ngày báo ứng hay sao.

    Sau đêm hôm đó nàng biết chàng luôn tránh mặt nàng, tránh xuất hiện trong căn phòng của hai người. Nàng biết chàng tránh mặt là vì chàng không muốn tốn sức cay nghiệt nàng.

    Chàng đâu biết nàng cũng cay nghiệt chính nàng còn thậm tệ hơn chàng. Nàng tự oán trách nàng, tự dày vò nàng. Nàng nhìn thấy chàng là nhớ đến lời hứa với tiểu thư, nhớ đến lời hứa là nàng lại nguyền rủa chính mình bởi nàng nhận ra nàng trót yêu chàng. Nàng chẳng mong có được gì từ tình yêu này. Nàng chỉ cầu nguyện chàng sẽ sống tốt, chàng sẽ hạnh phúc. Nàng sẽ dùng tất cả để đổi lấy hạnh phúc cho chàng kể cả cái chết, kể cả đời đời trở thành vết nhơ của thiên hạ. Nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho mình khi nàng lại yêu người yêu của tiểu thư. Tiểu thư tốt với nàng như thế. Tiểu thư đã nhờ nàng chăm sóc chàng sao nàng lại có thể yêu chàng cơ chứ.

    Nàng cứ sống trong sự nguyền rủa của chính mình, sự khinh bỉ của người nàng yêu trong một thời gian dài như vô tận. Một hôm nàng nhận được lệnh triệu tập của Hắc Long bang. Hắc Long bang có kẻ âm thầm làm phản, chỉ cần nàng giết được kẻ đó chàng sẽ bình yên vô sự mà sống hết quãng đời còn lại, Hắc Long bang sẽ đảm bảo mạng sống cho chàng. Còn nàng sẽ vẫn là một người quan trọng trong bang. Nàng không muốn làm sát thủ nữa cũng chẳng muốn là gì cả. Nàng chỉ hi vọng Hắc Long bang sẽ bỏ qua cho chàng, hi vọng chấm dứt những ngày tháng dày vò này.

    Nàng chuẩn bị một bữa tiệc nhẹ để chính thức trả tự do cho chang. Nàng chuẩn bị thêm mấy món, trang điểm một chút. Nàng nhờ Thúy Nhi đi mời chàng đến nói rằng nàng có lời quan trọng muốn nói. Thúy Nhi vừa đi thì chàng đến với bước chân lảo đảo, hơi rượu nồng nàn. Vừa thấy nàng chàng đã buông lời cay nghiệt:

    "Giờ này thiếu phu nhân trang điểm như thế cho ai xem?"

    Nàng biết rằng sẽ chẳng thể nói gì với chàng lúc này nên chỉ im lặng, đưa tay ra đỡ chàng ngồi lên giường. Nàng muốn rửa chân cho chàng lần cuối. Chàng chẳng đạp nàng như những lần đầu, cũng chẳng buông lời cay nghiệt với nàng. Chàng im lặng, ngoan ngoãn để nàng rửa chân. Nàng cảm thấy lạ một chút, muốn ngước lên nhìn xem biểu cảm của chàng lúc này như thế nào, nhưng nàng lại thôi. Chắc chàng chán mấy từ đã mỉa mai nàng rồi đang tìm từ gì đó khác mới hơn, nặng nề hơn, có sức tổn thương hơn.

    Rửa chân xong nàng nhẹ nhàng lau chân cho chàng. Đã lâu rồi nàng không rửa chân cho chàng, đây là điều hạnh phúc nhất của nàng lúc này. Nụ cười chợt hiện lên trên ánh mắt, trên đôi môi của nàng. Giờ nàng có chết cũng mãn nguyện rồi, cũng xem như ông trời ưu ái với nàng rồi.

    Nàng lau xong chân cho chàng vẫn chưa kịp đặt chân chàng xuống thì cánh tay nàng bị bàn tay to lớn của chàng chụp lấy, siết mạnh, dùng lực kéo nàng về phía chàng. Nàng kinh hãi nhìn chàng. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị chàng đè xuống giường. Nàng hốt hoảng đẩy chàng ra nhưng mà nàng làm gì có sức đẩy nổi chàng. Nàng thân là sát thủ hơn kẻ khác chẳng qua là nhờ vào nhanh và nhanh hơn còn nếu đọ sức thì nàng chỉ biết vùng vẫy trong bất lực.

    Nàng muốn hét lên nhưng môi nàng bị môi chàng cưỡng ép. Nàng mím chặt môi quay đầu sang một bên. Môi chàng liền lần xuống cổ nàng. Nàng chỉ biết cắn chặt răng, đôi tay nàng bất lực nằm trong bàn tay của chàng, chân nàng cũng bị chân chàng chế ngự. Nước mắt nàng rơi trong vô thức. Sao nàng lại rơi vào tình thế này. Không phải như thế này mà.

    Nàng chợt giật mình hoảng hốt khi bàn tay chàng lần mò xuống ngực nàng, tìm mép áo của nàng. Nàng gào lên van xin chàng dừng lại, làm ơn dừng lại. Chàng mặc kệ tiếng kêu khóc của nàng, sự van xin cầu khẩn của nàng. Tay chàng vẫn xé từng mảnh áo của nàng, xé từng mảnh cho đến khi toàn thân trên của nàng phơi ra ánh sáng cùng với hình xăm Hắc Long chủ. Cả cơ thể nàng như rơi vô định khi mà chàng đột ngột buông nàng ra. Chàng lùi ra xa nàng như cố tránh xa một con hủi càng xa càng tốt.

    Nàng nhìn chàng đang kinh ngạc nhìn nàng, đầu lắc lia lịa luôn miệng nói: Không, không phải như thế, lòng nàng đau không tả được. Nàng kéo góc chăn che lấy cơ thể, ngồi cuộn tròn trong góc giường mà khóc. Chàng đã thấy, chàng đã biết thân phận thật sự của nàng. Điều mà nàng nghĩ cả đời này chàng cũng không biết. Bởi nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, dù là mơ hồ ảo vọng cũng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày hôm nay.

    Chàng bỏ chạy ra khỏi căn phòng, nàng vẫn ngồi đó khóc. Ngày tháng sau này chắc nàng không có cơ hội gặp lại chàng. Nếu có gặp lại chỉ e rằng nàng là kẻ mà chàng chỉ hận không thể băm nàng ra trăm vạn mảnh.
     
    Lạc Thiên Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
  11. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Tư Sương

    Phần 4

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng rời khỏi Lâm gia trong đêm hôm ấy, dốc sức truy tìm kẻ phản bội. Chúng đông hơn nàng nghĩ. Giết chết chúng thật sự tốn nhiều công sức và máu của nàng.

    Một đêm mưa tầm tã, nàng bị tập kích bởi hơn ba mươi sát thủ. Nàng một mình trong đêm tối giết hơn ba mươi người, toàn thân nàng đẫm máu. Trên người nàng cũng đã chằng chịt những vết thương nhưng vết thương lớn nhất chính là chàng. Kẻ thù của nàng quá đông làm nàng sợ, sợ bọn chúng nhắm vào chàng. Nàng phải làm gì đó để bảo vệ chàng.

    Nàng mang cơ thể đầy thương tích cùng một bình rượu ngon đến tìm chàng. Mưa vẫn rơi như trút nước và chẳng có dấu hiệu nào là ngừng lại. Cơn mưa này thật lớn, thật tốt nó giúp nàng rửa đi những vệt máu trên cơ thể nàng, giúp nàng che giấu nước mắt, giúp nàng..

    Nàng không ngờ rằng chàng ra gặp nàng. Nàng đứng ngoài mưa, chàng đứng trong hiên cách nàng là cả màn mưa. Nàng và chàng nhìn nhau một lúc rồi nàng mở bình rượu uống một ngụm lớn rồi đưa cho chàng. Nàng chẳng hi vọng chàng sẽ đáp lại nhưng chàng đã nhận lấy bình rượu từ tay nàng, nâng lên uống một ngụm lớn. Chàng đưa lại bình rượu cho nàng nhưng mà nàng không nhận lấy bình rượu mà chỉ nhìn chàng mỉm cười. Ông trời lại ưu ái cho nàng rồi. Nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất. Nàng dùng tốc độ của sát thủ nhanh nhất đánh ngất chàng, bình rượu cùng chàng ngã xuống. Bình rượu rơi vỡ tan còn chàng được nàng đỡ lấy, đặt nằm xuống đất một cách nhẹ nhàng. Nàng để lại ấn kí bang chủ Hắc Long trên trán chàng như lời tuyên bố với thiên hạ từ giây phút này chàng sẽ là người bị nàng truy giết.

    Nàng muốn đưa chàng về phòng nhưng Thúy Nhi nghe tiếng bình rượu vỡ xen lẫn trong tiếng mưa mà chạy tới nên nàg không cần đấu tranh nữa. Nàng liền giao phó chàng cho Thúy Nhi, dặn dò mấy lượt. Thúy Nhi chỉ biết dạ dạ trong nước mắt. Nàng biết Thúy Nhi thương nàng như tỷ tỷ ruột. Nàng cũng biết Thúy Nhi biết nàng đối với chàng là như thế nào, biết tâm tư của nàng, cảm nhận được nỗi đau mà nàng chịu đựng. Tư Sương chỉ biết âm thầm cảm ơn Thúy Nhi đã thấu hiểu nàng. Bấy nhiêu thôi cũng làm nàng thấy đời nàng được an ủi.

    Dặn dò Thúy Nhi xong, nàng bước ra khỏi mái hiên nhìn chàng lần nữa qua màn mưa. Nàng khẽ thốt lên lời vĩnh biệt rồi theo thuộc hạ vừa đến rời đi. Máu từ vết thương trên người nàng vẫn chảy nhưng máu trong tim đã cạn. Trái tim nàng chẳng qua cũng chỉ còn lại là một mảnh vỡ đã phai màu.

    Nữa năm trôi qua nàng sống trong những ngày chém giết. Hắc Long Bang đã thiệt hại quá nữa, bang chủ cũng đã bị ám sát. Nàng lại được đề bạt lên làm bang chủ nhưng nàng chỉ tạm thời đảm nhận. Sau khi mọi chuyện kết thúc nàng sẽ giải tán Hắc Long bang. Mọi người đều đồng thuận với nàng. Tất cả đều quá mệt mỏi với những ngày ta giết ngươi, ngươi giết ta rồi.

    Phản đồ đã giết hết chỉ còn lại một kẻ chủ mưu âm thầm lặng lẽ đứng phía sau giật dây tất cả. Nói ra thì nực cười nhưng kẻ đó cứ ngỡ tay trói gà không chặt, chỉ là một quản gia nhưng dã tâm lại lớn vô cùng. Hắn âm thầm lợi dụng, điều khiển Hắc Long Bang để nắm cả thiên hạ trong tay, kẻ nào không nghe lời hắn, chống lại hắn kẻ đó sẽ bị giết chết. Nàng cũng chẳng xa lạ gì với hắn. Hắn chính là quản gia của Tứ Bình sơn trang. Nàng định âm thầm giết hắn giữ lại thể diện cho Tứ Bình sơn trang nhưng nàng lại muốn công khai chuyện giải tán bang hội, nàng cũng muốn trông thấy chàng từ xa nên chọn ngày đại hội võ lâm tìm cách diệt Hắc Long bang mà tới thanh lý môn hộ.

    Lần đầu tiên trong đời nàng cũng là lần cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt chàng với thân phận Bang chủ Hắc Long bang. Nàng nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn mà chàng nhìn nàng. Nàng khẽ mỉm cười. Nhìn thấy chàng khỏe mạnh, điềm đạm như thế nàng đã an lòng rồi. Nàng chưa kịp nhìn chàng hết một lượt thì thanh âm quen thuộc của Dương bá phụ cất lên kéo nàng về thực tại.

    "Các ngươi đến đây làm gì?"

    Nàng chỉ biết nhẹ nhàng đáp lời:

    "Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"

    Câu nàng nói vừa dứt lập tức có kẻ phản bác. Nàng chỉ cười, chẳng có gì lấy làm tức giận:

    "Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".

    "Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"

    Câu này của Dương bá phụ còn hơn trăm ngàn đao kiếm xuyên qua tim nàng. Tiểu thư chẳng làm gì sai cả chỉ có nàng sai mà thôi. Nỗi bi thương trong nàng chợt dâng lên không kìm nén được. Nàng vô thức thốt lên tên của tiểu thư:

    "Linh Nhi.."

    Nàng chẳng kịp bịt miệng mình, càng chẳng kịp cản được lời oán trách cay nghiệt của Dương đại ca:

    "Ngươi không được gọi muội ấy như thế. Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".

    Nàng sẽ mang theo bí mật của tiểu thư xuống đáy mồ nên nàng sẽ chẳng để tâm những lời cay nghiệt oán trách nguyền rủa mà Dương đại ca dành cho nàng. Nhưng chàng lại đưa ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng như đang chất vấn nàng tại sao lại giết chết tiểu thư. Nàng chẳng có gì để nói với chàng cả. Đến lúc nàng trả thù cho tiểu thư rồi.

    Nàng nhìn thấy chàng rút kiếm tấn công về phía nàng, nàng vội ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại. Nàng sẵn sàng máu nhuộm kiếm của chàng nhưng chàng lại chỉ đặt kiếm trên cổ nàng. Nàng biết chàng có điều muốn hỏi nhưng mà:

    "Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"

    Nàng không đợi chàng trả lời, như một cơn gió nàng đến lấy mạng đại quản gia rồi trở lại dưới lưỡi kiếm của chàng. Bên trong có người hét lên nhưng nàng chẳng bận tâm. Nàng nhìn gương mặt kinh hãi của chàng mà mỉm cười.

    Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cầm kiếm của chàng cắt mạnh. Máu từ vết cắt tứa ra ướt đẫm người nàng, bắn đầy trên người chàng. Đây quả là kiếm tốt có thể một vết cắt đứt mạch máu cổ của nàng.

    Nàng ngã xuống, nghe hơi lạnh từ vết cắt lan ra khắp cơ thể. Đôi mắt nàng mệt mỏi từ từ nhắm lại. Nàng nhìn chàng chưa đủ nhưng mà đã đến lúc rồi. Nàng cố mỉm cười với chàng lần cuối trước khi hình ảnh chàng tắt lịm. Nàng vẫn cảm nhận được cơ thể nàng bị siết chặt, bị lay mạnh. Nàng vẫn nghe tiếng chàng gào thét "tại sao?". Nàng muốn mở mắt ra lần nữa nhìn chàng, muốn nói với chàng rằng thù của chàng đã được trả vì vậy chàng nhất định phải sống tốt nhưng mà..

    Cuộc đời Tư Sương cứ thế mà kết thúc. Nàng cứ thế mang theo bí mật chôn giấu vĩnh viễn dưới đáy mồ.

    Hết.
     
    Lạc Thiên VũAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...