For Valentine – Dương Hàn Linh – (Tặng các bạn một truyện ngắn để chào mừng ngày lễ tình nhân Một chiều Sài Gòn lộng gió, Cô lang thang bước đi giữa dòng người ồn ào, náo nức chiêm ngưỡng vẻ xa hoa của một thành phố từng được mệnh danh là "Hòn ngọc Viễn Đông". Cô yêu Sài Gòn ban đêm bởi một lẽ rất tự nhiên.. Sài Gòn về đêm rất đẹp, vô cùng đẹp và dễ chịu như một nàng thiếu nữ mới lớn kiều diễm, đài các và e lệ khác hẳn với dáng vẻ gắt gỏng, nóng nảy như một bà cô già khó tính lúc ban ngày. Mà thường thì khi cùng đặt "thiếu nữ" và "bà cô" trên một bàn cân sẽ chẳng mấy ai đủ dũng cảm để lựa chọn cho mình một nàng gái già nhăn nheo suốt ngày quang quác những toan tính.. Cô thường tự nhận mình là "gái già" và ế là bởi vì "thích thế". Cô thích những cuộc rong chơi, cô tôn thờ tự do và luôn coi những chuyến hành trình dài là một phần tất yếu của cuộc sống. Cô ao ước được đi đây đi đó, được nếm những món ăn lạ, gặp những con người lạ, tiếp xúc với các nền văn hóa lạ.. Cô thích phiêu du và thường coi mình là một Cơn Gió.. Có lẽ vì thế, cho đến tận bây giờ, khi sắp sang tuổi băm, mỗi khi được hỏi về chuyện tình yêu Cô vẫn hồn nhiên trả lời: "Em chưa từng yêu ai. Em là hàng hiếm" kèm theo một nụ cười khiến đôi mắt dài trở thành hai đường chỉ.. Cô thường nghĩ rất giản đơn: "Tất cả là do sự gặp gỡ của duyên phận bởi vì Trái Đất này vốn dĩ rất tròn và khi đã đi đủ một vòng thì gặp nhau là điều tất yếu.. Trên đời này, Cái gì của mình rồi sẽ thuộc về mình còn nếu không thuộc về mình thì dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể níu giữ được" Và cứ như thế, Cô đơn độc bước đi.. Thật sự mà nói thì cũng có những lúc Cô chạnh lòng thấy cô đơn, cũng buồn, cũng tủi vào đêm Giáng sinh hay những khi vô tình chứng kiến cảnh người ta thể hiện sự yêu thương trước mắt.. Con người mà! Ai chẳng có nhu cầu được sẻ chia! Nhưng rồi, như một thói quen tự nhiên, Cô lại có thể phục hồi và lấy lại niềm vui khá nhanh chóng. Thường thì một cuộc dạo chơi hiếm hoi của Cô sau những giờ làm việc căng thẳng luôn luôn có một lộ trình cố định: Bắt đầu từ nhà thờ Đức Bà đến chợ Bến Thành, vòng lại đường hoa Nguyễn Huệ, sau đó tiến thẳng ra sông Sài Gòn và kết thúc là ngồi bệt ở nơi xuất phát ban đầu, nhâm nhi một ly cà phê rồi quan sát dòng người qua lại.. Lần nào cũng như thế! Không sai! Hôm nay là Valentine, ngày mà những người yêu nhau trên thế giới này háo hức và đợi chờ nhưng cũng là ngày mà cơ số người cô đơn không ngừng đăng đàn gọi gió hô mưa để không phải chứng kiến những cảnh dễ làm trái tim mình trở nên mềm yếu.. Còn với Cô, lễ tình nhân đơn giản chỉ là một cái cớ để Cô tự cho phép mình được vi vu đổi gió và tha hồ nhìn ngó những khung cảnh đẹp lung linh, bởi vì.. Từ rất lâu, Cô đã quen với suy nghĩ Cơn Gió thì lúc nào cũng chỉ có một mình.. Cất những bước chân nhỏ bé thong dong trên vỉa hè, Cô mỉm cười nhìn những đôi lứa nắm tay đi bên nhau, những gương mặt non nớt, xinh tươi háo hức lưu giữ những khoảnh khắc đẹp, những khách nước ngoài dò dẫm bản đồ và ngơ ngác trước những khung cảnh mới và những gương mặt khắc khổ cố gắng tươi cười cất lời chào mời ồn ào, huyên náo.. Hòa vào không khí này, Cô chợt thấy mình hạnh phúc.. "Khi bạn ở nhà một mình là lúc bạn dễ bị tấn công bởi sự cô đơn nhất" Đó là suy nghĩ luôn thường trực của một Cơn gió như Cô. *** --- *** Anh là một con rô bốt đúng nghĩa, luôn làm theo một chương trình đã được lập trình sẵn. Anh ghét sự thay đổi, ghét những yếu tố bất ngờ không lường trước được. Anh trung thành với từng kế hoạch mình đã vạch ra và kiên quyết khước từ mọi thú vui nếu chúng làm ảnh hưởng tới hướng đi của anh. Anh thích sự bình yên, thích sự giản đơn, thích những gì có thể nằm trong tầm tay và mình có thể kiểm soát được. Anh rất yêu sách, yêu đến mức có thể ở bên nó 24/24. Anh cực kỳ ghét phụ nữ bởi vì anh thấy họ thật là khó hiểu và lắm điều mà điển hình là đứa em gái của anh lúc nào cũng giỏi mè nheo và có sở trường nấu cháo điện thoại siêu cấp.. Bấy nhiêu nét "đáng yêu" của nó cũng đủ để anh thấy sợ. Anh thà là chúi đầu vào sách còn hơn là phải ở bên những người được mệnh danh là "một nửa của thế giới". Anh trầm tính và ít nói. Anh thích lặng im và chiêm nghiệm nhiều thứ xung quanh rồi tự chìm trong thế giới của chính anh có lẽ vì thế mà anh có rất ít bạn bè. Những người từng biết anh thường hay nhớ về anh với những cái biệt danh như: "Mọt sách", "kẻ lập dị", "thằng tự kỷ" vv.. v.. vv Anh cũng chẳng mấy quan tâm. Anh luôn tin rằng: "Số phận là do mình tạo dựng nên và người thành công là người biết vạch ra cho mình một kế hoạch rồi kiên trì thực hiện nó để có một tương lai hoàn hảo nhất" Anh tự ví mình như những Nhánh Cây vững chãi và cần mẫn góp nhặt từng chất dinh dưỡng của đất để tồn tại. "Không đâu an toàn, bình yên như khi ở nhà và bên cạnh những trang sách" Đó chính là câu cửa miệng của Anh mỗi lần bị mẹ la mắng vì tội chẳng bao giờ thấy thằng con trai độc nhất đi ra khỏi phòng những khi rảnh rỗi. Hôm nay là một ngày đặc biệt xúi quẩy, Anh có việc phải ra ngoài và con chiến mã đáng yêu tự nhiên lại chết máy giữa đường khiến anh phải dắt bộ một đoạn và bỏ phí mất bốn mươi lăm phút ngồi chờ. Mệt mỏi, anh đưa mắt nhìn ra bờ sông Sài Gòn lộng gió và bất chợt ngây người.. Có một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc lòa xòa bay trong ráng chiều tạo nên một vẻ quyến rũ nhưng cũng toát lên sự cô đơn đến nao lòng.. Người con gái ấy.. Sao mà.. Bé nhỏ thế? *** --- *** - Không khí ở đây thật dễ chịu nhỉ? Gió rất mát! Cô giật mình khi nghe thấy tiếng một người đàn ông ngập ngừng vang lên, giọng miền Nam đặc sệt, ngọt ngào và bình dị. - Ơ.. À! Dạ vâng! Rất mát! – Cô mỉm cười đáp lời, đôi mắt dài lại vẽ thành hai đường chỉ. Cô quan sát người đang đối thoại với mình một cách kỹ lưỡng hơn. Một chàng trai với mái tóc đen, gương mặt nam tính và đôi mắt sáng lấp lánh sau gọng kính.. Tạo hình rất chuẩn mực của "Một gã mọt sách chính cống" Cô thầm nghĩ. Gã bắt đầu nói chuyện với Cô, công nhận là cũng khá duyên. Cô thích sự hiểu biết và thông minh của hắn và đặc biệt là cũng có mấy lần ngẩn ngơ khi thấy chiếc răng khểnh lấp ló mỗi lúc hắn cười.. "Kể ra thì quyết định đi chơi của mình cũng không tồi" – Cô tự nhủ. *** --- *** Anh không biết dũng khí nào đã thôi thúc mình bước đến và làm quen với Cô. Từ trước tới nay, chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ có ngày mình chủ động làm quen với một người con gái. - Sông Sài gòn về đêm là đẹp nhất nhưng cũng dễ khiến người ta cô đơn nhất! Trái tim anh đột nhiên đập loạn xạ trong lồng ngực khi nghe Cô đáp lại bằng chất giọng miền Bắc rõ ràng, thánh thót như tiếng chuông lanh canh và không hiểu sao, Anh bắt đầu muốn nói chuyện nhiều hơn. Cô gái ấy rất thông minh, vừa hồn nhiên nhưng lại toát lên vẻ trưởng thành, vừa gần gũi nhưng lại vừa có cảm giác khó nắm bắt.. Cô ấy sống động như một cuốn sách mà anh vô cùng muốn khám phá. Anh ngây người khi nhìn thấy người con gái ấy cười và đôi mắt long lanh bỗng thu hẹp lại như một sợi chỉ duyên dáng khiến cho gương mặt bỗng nhiên tỏa sáng hơn cả ráng đỏ của buổi hoàng hôn.. Mái tóc xõa dài tung bay vẽ lên trong tâm hồn anh cả một bức tranh tuyệt đẹp.. Anh chưa bao giờ tin vào "tiếng sét ái tình" nhưng có lẽ bây giờ, mọi thứ đã trở nên thật khác.. *** --- *** Bờ sông Sài Gòn vi vút gió, những con tàu rực rỡ ánh đèn. Cô yên bình ngồi bên cạnh anh, lảm nhảm những câu chuyện không đầu không cuối.. Cảm giác được chia sẻ với một người khác giới vào ngày lễ khiến cho Cô thấy mình thật lạ.. Bỗng nhiên, một bé gái khoảng năm, sáu tuổi cầm trên tay một giỏ hoa hồng đi tới trước mặt hai người và cất giọng chào mời. Có lẽ là tưởng Cô và anh là một đôi.. Cô khẽ mỉm cười khi nghĩ chắc hẳn ở đâu đó trên đường này, có những người cô đơn đang nhìn cô bằng ánh mắt ghen tỵ.. Đang định lắc đầu từ chối thì Cô chợt khựng lại khi nghe anh nói: - Ừm.. Hôm nay là Valentine.. Và chúng mình gặp nhau cũng gọi là có duyên.. Hãy coi như đây là một món quà kỷ niệm đi! Cô trợn tròn mắt khi anh đưa giỏ hoa về phía mình.. Cô luống cuống đón nhận.. Gương mặt chợt đỏ bừng bối rối.. - Cảm ơn anh! Hoa.. Thật đẹp! Cô lý nhí nói.. Cảm giác trái tim mình hình như hơi chệch đi một nhịp.. *** --- *** Anh dõi mắt ra phía xa xa, lặng nhìn màn đêm đang che dần đi ánh sáng lấp lánh trên mặt biển. Những khoang tàu đầy chặt ghế phát ra thứ màu sắc rực rỡ và chói mắt, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi anh không có những khoảnh khắc bình yên như thế. Anh len lén nhìn sang người con gái đang ngồi bên cạnh mình, trái tim lại bất chợt chệch khỏi vòng tuần hoàn quen thuộc.. Thì ra cảm giác được sẻ chia với một người lại có thể tuyệt vời như thế? Rồi một cô bé gái bước lại, thông báo hôm nay là lễ tình nhân. Anh có hơi giật mình. Bất chợt nhìn sang thấy Cô khẽ nhoẻn miệng cười, đột nhiên muốn làm một điều gì đó. - Bán cho chú giỏ hoa đó nha! – Anh nói với cô bé. Rồi một tay đưa tiền, một tay nhận lấy những bông hoa màu đỏ rực rỡ và vô thức mỉm cười. Nhưng sau phút bốc đồng, Anh mới nhận ra mình đang tự nhảy vào một cái hố mang tên là ngại ngùng. Anh khẽ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm để thốt lên một câu ấp úng: - À thì.. Hôm nay là Valentine.. Và chúng mình gặp nhau cũng gọi là có duyên.. Hãy coi như đây là một món quà kỷ niệm đi! – Anh ngập ngừng nói, trái tim gần như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.. Và thật tình là anh đã muốn nhảy tưng tưng và là hét như một thằng keo kiệt vô tình nhặt được một túi vàng bốn con chín khi Cô nhận lấy giỏ hoa, mỉm cười e thẹn rồi dịu dàng nói: - Cảm ơn anh! Hoa.. Thật đẹp! *** --- *** Bên bờ sông Sài Gòn lộng gió, lấp loáng những ánh đèn rực rỡ, có một người con trai và một người con gái đang chia sẻ với nhau những buồn vui trong cuộc sống. Hai người cười rất nhiều và gương mặt bừng lên vẻ đẹp của hạnh phúc. "Công nhận là mình đã điên thật rồi.. Nhưng trong một đêm lễ tình nhân như thế này.. Thì có điên một chút cũng không sao nhỉ" – Cô và Anh cùng tự nhủ. Và như thể là những người đã quen biết từ rất lâu, họ vui vẻ ở bên nhau.. Cùng trải qua một đêm lễ tình nhân thật trọn vẹn.. Người ta thường nói: "Tương lai được xây dựng từ những trải nghiệm của hiện tại.." Vì thế cho nên.. Những cuộc gặp gỡ của hôm nay.. Biết đâu sẽ tạo nên mối lương duyên ở ngày mai.. Đời rất dài.. Thế nên.. Hãy cứ vui với từng phút giây của hiện tại.. Happy Valentine! Chúc mừng ngày lễ của những điều kỳ diệu