Lời bài hát: ~Feeling so bad 1 Quá nhiều mệt mỏi dẫn đến tiêu cực Vẫn nở nụ cười trên môi siêu thật Cố đóng trọn vẹn vai diễn của mình Làm người tốt nhất cho tất cả nhìn Những sự cố gắng chẳng ai công nhận Một chút sai trái họ đem cộng nhân Hôm nay thất bại là do không vận Đã quá mệt mỏi nhưng vẫn trong trận Damn, đồng tiền phá hư tất cả Con người cố kiếm dù cho vất vả Trở về căn nhà cô đơn một mình Đôi tay buông xuôi niềm vui mất cả Một phút mỏi mệt cho tôi bình yên Trốn chạy khỏi những lo toan muộn phiền Xã hội chật chội không còn chỗ thở Nắn lại bản thân ngày xưa đã vỡ ~Feeling so bad 2 Xã hội chật chội không còn chỗ thở, tôi cần chút bình yên Vặn max volum tai mang hedphone trốn khỏi những muộn phiền Họ đặt tôi vào vị trí họ muốn, dù tôi không muốn ngồi Vị beer mặn đắng, tôi không kiềm chế cảm xúc đã uống rồi Damn, đau khổ xếp chồng dần chở nên bế tắc Muốn ngừng suy nghĩ lúc này, liệu khối óc khác thay thế chắc? Chẳng ai đặt vào hoàng cảnh tôi cả, để rồi họ trách móc Tôi không chịu nỗi nữa rồi, 1 phút yếu lòng tôi ứa khóc Bản thân mạnh mẽ của tôi ngày xưa đâu mất rồi Đến ngưỡng chịu đựng, thì lớp mặt nạ mạnh mẽ cũng mất thôi Lúc bi quan nhất tôi mới nhận ra bọn họ đều xấu cả Đằng sau nụ cười là sự nham hiểm thế nên phải giấu hả? Tôi đã nhận ra "đồng tiền" thật sự quan trọng đến thế nào "Đồng tiền phá hư tất cả" 2 từ ăn sâu vào tế bào Nó là bắt nguồn của những niềm vui mà con người muốn có Đâu ai biết được nó là đau khổ vài người chẳng muốn nó Có những ngày áp lực đến mức chẳng thở nỗi Tôi nghe bản nhạc quen thuộc để giúp cảm giác này đỡ thôi Tôi cần liều thuốc giảm đau trước những áp lực đè lên người Ai từng đau khổ đến nỗi không còn muốn sống trên đời? Nước mắt lặng lẽ trong đêm tôi đã dần quen cách dấu rồi Suy diễn về những thất bại để rồi cố gắng chiến đấu thôi Cuộc sống của mình chẳng ai rộng lượng để sống dùm mình đâu Chỉ là vài câu hỏi hay nụ cười nhạt, giả tạo và nhìn nhau Những lúc thất bại thảm hại thế này tôi cần một điều ước Tôi ước có đủ vòng tay của cha và mẹ cùng dìu bước Đau khổ mệt mỏi dồn nén để giờ trải lòng với lời rap Giấc ngủ đêm nay chẳng tình để rồi tôi sống cuộc đời khác Tại sao sống chung xã hội nhưng mà cách sống họ khác nhau? Có những kẻ ghét buông lời đả kích khiến cho người khác đau Thằng nhóc đã không còn khóc, nó đã dần quen cảm giác sầu Những lời chỉ trích nó nhận tựa như dao khoét mảng rát sâu Quá nhiều mặt nạ được mang trên 1 khuôn mặt mỗi con người Nó che đi đôi mắt buồn, cố làm cho hề chỉ mong cười Nó đã cố gắng rất nhiều, vẫn nhận lại những lời mắng mỏ Có ai nhìn thấu hoàn cảnh nó chưa? Đôi mắt lòng trắng, đỏ 16 tuổi đầu nó đã dần nếm hết mùi vị cuộc đời Những bản nhạc khiến nó rơi nước mắt nó muốn mình thuộc lời Nó cố kiếm thật nhiều tiền để trả thù mọi sự đau khổ Nó quát thật lớn vào microphone dù biết sẽ đau cổ Giá như nó được sinh ra có đủ cha mẹ cùng dìu bước Để giờ chẳng phải lo toan suốt ngày than thở những điều ước Giá như những sự cố gắng của nó được ông trời đền đáp Để mẹ nó không còn khổ, nó không trải lòng trên nền rap Lạy chúa, xin người hãy đến cướp lấy thân xác con ngay đi Con không chịu nỗi đau khổ lúc này nước mắt ướt hai mi Mẹ ơi sao ở ngoài kia xã hội toàn là những kẻ xấu Bọn họ chấp nhận bán rẻ tình cảm để biến mình thành kẻ giàu Con nhận ra tất cả mọi thứ ngoài kia thật đáng sợ Ngay cả khi mình giúp họ đến lúc mình cần họ chẳng nhớ Lúc bi quan nhất con mới nhận ra bọn họ đều xấu cả Đằng sau nụ cười là sự nham hiểm thế nên phải giấu hả Xã hội xấu xa vì đồng tiền con người đấu đá Chẳng dừng khi máu ra, dẫm đạp lên nhau vẫn háu đá Áp lực mệt mỏi dồn nén lúc này đè lên trên người nó Bạn bè chơi chung với nó tại sao cũng quay lưng cười nó Damn, đau khổ xếp chồng dần chở nên bế tắc Muốn ngừng suy nghĩ lúc này, liệu khối óc khác thay thế chắc? Cuộc đời nó có gì đâu nhưng sao cứ cầm bút viết mãi Nó viết về sự đau khổ về lớp mặt nạ họ mang, là viết sai?