Tác phẩm: Bao Mùa Thất Tịch Tác giả: Cáo 狐狸 Thể loại: Fanfiction Thất tịch năm ấy ở Hàng Châu, nàng gửi một lời cầu nguyện, không cầu bên nhau, không cầu tình cảm đậm sâu. Ước nguyện của nàng chỉ đơn giản là biết được hắn với nàng có lưỡng tình tương duyệt. Hắn có tình nàng có ý, đó là lần đón thật tịch đầu tiên của hai người, cũng là lần duy nhất. Lục Dịch vì giải oan cho Hạ gia mà chọc giận thánh tâm, bị đày đến vùng biên giới Tây Cảnh xa xôi, một ngày chưa lập đại công không được trở về, mọi liên lạc ở Kinh Thành đều bị cắt đứt. Biên giới Tây Cảnh là nơi thế nào? Quanh năm chiến loạn, những bộ tộc nhỏ cùng chung ranh giới trên núi Thiên Kỳ thường xảy ra xung đột, đi cướp bốc khắp nơi. Nơi sa mạc nhiều hơn đồng bằng, đến một con sông cũng không có, cây cối đều sống không nổi, chỉ một vài cây lâu năm mới chịu được cái khắc nghiệt vùng Tây Cảnh. Lục Dịch đến đó, không một tin tức báo về, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ai cũng bảo hắn đã chết ở Tây Cảnh. Người khác nghĩ như thế, ai cũng nghĩ hắn đã chết, chỉ có nàng vẫn không tin. Kim Hạ đã chờ hắn rất lâu rất lâu, vẫn tin hắn còn sống, nàng nhiều lần nghe ngóng tin tức của hắn nhưng vẫn bặt vô âm tín. - Kim Hạ, bà mối Vương đã nói với ta, công tử Ngô gia vẫn chưa có hôn phối, muốn làm mai cho con. - Không đi. - Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi bảy rồi, đã sắp thành bà cô. Mười năm, đã mười năm, nếu Lục Dịch còn sống đã sớm quay trở về. - Một ngày Lục Dịch chưa trở về mang sính lễ đến, con sẽ không gả. - Con phải nghĩ cho bản thân, ta cũng không thể sống mãi bên cạnh con. - Năm đó đại nhân khởi hành vội vã, con không kịp tiễn biệt. Đuổi theo mấy con đường cũng không nhìn được một lần. - Nàng lại khóc rồi, nàng chủ động lau đi giọt nước mắt, nhưng lau đi một giọt lại rơi thêm một giọt. Những năm qua Kim Hạ luôn cố gắng tra án, lập nhiều thành tích cũng đã được thăng chức. Năm nay đã là thất tịch lần thứ mười nàng chỉ có một mình, mỗi năm nàng đều thả một ngọn hoa đăng, cầu nguyện hắn sớm ngày bình an trở về. Một sớm một chiều lòng người hiu quạnh, một chấp niệm đủ lớn nuôi một niềm hy vọng mong manh. Trái tim sớm đã thuộc về người khác thì chờ đợi cũng có đáng là gì. Không ngại phải chờ phải đợi, dù có chờ có đợi đến thưở xuân xanh qua đi cũng cam tâm tình nguyện. Đáng sợ những khi đêm đen tịch mịch, từng cơn gió cô liêu cứ thổi vào tán cây xào xạc, nỗi nhớ lại càng thêm da diết. Có những hạt trân châu vỡ tan làm hoen mắt ướt mi, chiếc gối tự bao giờ đã đón nhận những hạt trân châu mà ướt đẫm. Chờ một người bặt vô âm tín. Phải chờ đến bao giờ? Mười năm? Hai mươi năm? Hay là cả một đời? Một đời thật dài và bi ai khi không có người bên cạnh, thật khiến trái tim nhiều lần muốn vỡ vụn vì những nỗi nhớ cứ ngày một nhiều. Một đời sẽ thật hạnh phúc khi tay nắm chặt tay, cùng bước qua ngày ngày tháng tháng, cùng vượt qua những ngày mưa bão, mỗi thứ đều là cùng nhau. Mỗi năm Kim Hạ đều may cho Lục Dịch một bộ y phục mới, mỗi năm nàng đều thêu một bức thư nhỏ may vào tay y phục, chỉ vẻn vẹn ba chữ "ta đợi chàng". Y phục một bộ rồi một bộ, xếp ngay ngắn trong rương, nay đã mười bộ y phục vẫn chưa từng vận qua. Cô nương khắp Kinh Thành đều đã gả đi trước hai mươi lăm tuổi, chỉ có mỗi Kim Hạ vẫn không chịu gả đi, người hiểu chuyện thì bảo nàng si tình, kẻ không hiểu chuyện lại nói nàng suốt ngày cùng nam nhân đi tra án nên không ai dám cưới. Bà mối đã nhiều lần đến nhà, Kim Hạ đều nói nàng đã có hôn ước, cũng đã nhận sính lễ, không phải Lục Dịch nàng không gả. Bà mối ra ra vào vào sắp dẫm nát bậc thềm trước nhà nhưng Kim Hạ vẫn chưa gả đi. Ngày Lục Dịch rời đi trái tim của nàng cũng đã đi theo hắn, đi đến vùng Tây Cảnh xa xôi mà nàng chưa từng đến. Mỗi ngày nàng đều cố gắng dỗ dành trái tim ngủ yên, cố gắng tươi cười vui vẻ, nhưng nàng làm sao có thể không thương nhớ, không đau lòng. Trăng tròn trăng khuyết trăng đã tàn Người đến người đi hợp rồi tan Tình sâu tình đậm tình vướng vấn Xuân qua thu đến tình dở dang. Một thoáng nhân gian trôi qua thật thê lương, mỗi ngày đều vô định mênh mông giữa phồn hoa, người trước mắt không phải người trong lòng, người trong lòng lại xa nghìn dặm. Chốn hồng hoan này nàng vẫn đợi hắn trở về, hắn chưa từng bảo nàng đợi hắn, có khi là hắn không kịp nói, nàng tình nguyện chờ hắn, không có hắn bên cạnh thì mọi thứ xung quanh đều nhuốm một màu bi ai. Mọi thứ đều là hư tình giả ý, những kẻ có hiềm khích với Lục Dịch đều nhờ bà mối đến nhà ngỏ ý cưới nàng làm thiếp, nàng làm sao không biết dậu đỗ bìm leo, chúng chính là muốn chà đạp nàng vì nàng là nữ nhân Lục Dịch yêu thương. Vì để tránh phiền toái Kim Hạ đều vận nam trang ra ngoài, chỉ khi thất tịch nàng mới vận nữ trang đi thả hoa đăng. Những người xung quanh nhìn nàng đều xót xa, nhiều lần khuyên nhủ nàng buông bỏ, cho bản thân một cơ hội mới. Nhưng chữ tình đâu thể nói buông là có thể buông, trái tim đã không còn chỗ trống cho bất kỳ ai thì ngay cả bản thân cũng không có tư cách để buông bỏ. Mọi thứ day dứt đều xuất phát từ những thứ dang dở, nàng không kịp đến tiễn biệt hắn, nhiều lời nàng còn chưa nói với hắn, nàng vẫn chưa kịp nói nàng không hận hắn, nàng đợi hắn trở về. - Kim Hạ, sắp đến thất tịch rồi, năm nay ta đã đến chùa cầu phúc, cũng có xem cho con một quẻ. Năm nay con vận y phục màu xanh ra ngoài ngày thất tịch, chắc chắn sẽ gả đi được. Ta đã xem hết y phục của con, bộ này trong rất đẹp. Viên đại nương đặt bộ y phục màu xanh thủy lam ra trước mắt Kim Hạ, đó là bộ y phục nàng vận ở đại hội trăm hoa thất tịch năm ấy. Từ khi xảy ra biến cố, nàng đã cất kỹ bộ y phục mà chưa một lần động đến. - Mẹ, y phục đẹp như vậy, không có đại nhân bên cạnh, vận cho ai xem chứ. - Nói vậy sao được, nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy, phải vận y phục đẹp cầu một mối lương duyên tốt. - Con chỉ đi thả hoa đăng, thật sự không cần vận y phục đó. - Ta nói sao thì làm vậy, con còn cải lời thì đừng mong đi thả hoa đăng nữa. Viên đại nương giận dỗi bỏ đi, Kim Hạ ngồi đấy nhìn bộ y phục, dáng vẻ của hắn lại hiện lên, 'chỉ có tiếng đàn, đi vào tim ta'. - Chỉ có tiếng đàn, đi vào tim ta. Hình bóng của hắn vẫn rõ ràng trong ký ức của nàng, giọng nói của hắn như mới vừa hôm qua, bao nhu tình mật ý đều ấm áp mà thốt lên. Nàng lập lại câu nói của hắn, không thể ngăn được dòng nước mắt lăn dài, nàng nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ hắn. Tiếng những chiếc lá xào xạc xô vào nhau, tiếng gió thổi mạnh giật vào cánh của gỗ cũng không thể cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Hạ, một cơn gió thổi mạnh cuốn theo giọt nước mắt bay đi. Cái cây trước nhà rụng lá, Kim Hạ phải quét sạch lá cây rụng để không bay lung tung. Nàng nhìn thấy một người trông rất lạ, có vẻ như từ nơi khác đến đang tìm nhà người quen, nhưng người đó đột nhiên lại nhìn nàng, nhìn rất lâu lại có vẻ kinh ngạc, hắn tiến lại gần. - Giống, thật sự rất giống. - Vị đại thúc này, thúc bảo giống là có ý gì? - Cô nương rất giống người trong tranh. - Tranh? - Ba năm trước ta có việc phải đi ngang vùng Tây Cảnh, ở đó bày bán rất nhiều tranh, nhưng trên tranh lại chỉ vẽ duy nhất một nữ nhân, mà người trong tranh lại nhìn rất giống cô nương. - Ta hỏi thì mới biết, chủ nhân của những bức tranh đó trong một lần dẹp loạn giữa các bộ tộc thì ngã từ núi Thiên Kỳ xuống vực sâu, tìm kiếm suốt một tháng cũng không tìm được. Ai cũng cho rằng hắn đã chết nên tự ý mang tranh của hắn đi bán. - Thúc có biết người vẽ tranh tên gì hay không? Rốt cục có tìm thấy thi thể hay không? - Kim Hạ có chút căng thẳng, trán nàng rơi xuống những giọt mồ hôi vì lo sợ. - Ta nghe nói hắn là tội nhân bị đày từ Kinh Thành đến Tây Cảnh, tên là Lục Dịch. Người ở đó tìm hắn suốt một tháng nhưng không thấy nên không ai tìm nữa. Trái tim Kim Hạ đau nhói, nàng như người mất hồn mà đi vào nhà, vấp phải bậc cửa mà té ngã, nàng chợt giật mình mà đứng dậy.'Không được tin, không được tin, sống phải thấy người chết phải thấy xác, Viên Kim Hạ ngươi phải tin tưởng đại nhân, đại nhân cát nhân thiên tướng nhất định sẽ hóa nguy thành an.' Ngày thất tịch cũng đến, Viên đại nương nhất định ép Kim Hạ vận bộ y phục màu xanh lam mới cho nàng ra ngoài. Kim Hạ ngồi bên bờ sông, thả chiếc đèn hoa đăng xuống nước, nàng nhìn chiếc đèn cứ trôi mãi trôi mãi. Điều ước của nàng vẫn giống như những lần trước, đều là cầu cho Lục Dịch bình an quay về. - Cô nương một mình thả hoa đăng, có thể cho phép ta ngồi cạnh? Một nam nhân tướng mạo anh tuấn, khí chất của bậc vương giả ẩn hiện toát lên. Hắn vận y phục màu trắng, tay áo gọn gàng, họa tiết trên y phục trông vô cùng quen mắt, tóc búi cao cài một chiếc miện trên búi tóc và một chiếc trâm trông rất đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế. - Mời ngồi. - Cô nương vừa gặp như đã quen, có hứng thú nghe ta kể chuyện? - Được. - Mười năm trước ở Tây Cảnh có một vị Cẩm Y Vệ bị lưu đày, ngày rời đi vội vã không kịp nhắn nhủ với nữ nhân của hắn một lời. Hắn đến Tây Cảnh, mọi thứ đều muôn vàn khó khăn nhưng hắn không hề sợ hãi. - Thứ duy nhất hắn sợ, chính là sợ cô nương ấy quên hắn, nhưng hắn lại càng sợ cô nương ấy sẽ không quên hắn. Hắn biết cô nương ấy sẽ đợi hắn, sẽ dở dang một đời, sẽ chấp niệm với hắn mà đau khổ. Hắn thật cố gắng để có thể sớm ngày quay trở về. Từ khi Lục Dịch đến Tây Cảnh, ở đó còn tệ hơn cả lời đồn thổi. Cướp bốc hoành hành khắp nơi, nhiều bộ tộc giáp ranh với nhau trên núi Thiên Kỳ không ngừng xung đột lẫn nhau, cuộc sống người dân nơi Tây Cảnh trăm đường khổ. Hắn là tội nhân bị lưu đày, muốn lập đại công là một thử thách, chiến loạn liên tục xảy ra, cách để lập công chính là bình định chiến loạn. Nhưng một kẻ từ nơi khác đến muốn người khác tin phục đúng là rất khó, hắn quan sát tình hình khắp nơi, nắm rõ địa thế trong lòng bàn tay, lập kế hoạch thật chặt chẽ. Hắn dần lấy được lòng tin nơi các binh sĩ vùng biên giới, nhờ vào sự thông minh và sắc bén, hắn đã dùng bản thân làm mồi nhử mà bắt những kẻ cướp bốc nơi biên giới. Lục Dịch đã đưa vùng Tây Cảnh loạn lạc trở nên có trật tự, người dân đang bắt đầu cuộc sống yên ổn, bảy năm cũng đã trôi qua. Lần đấy hắn lên núi Thiên Kỳ giải quyết chuyện các bộ tộc, nhưng địa hình trên núi hiểm trở, trong lúc xung đột hắn vô tình ngã xuống núi, nhưng may mắn vẫn giữ được mạng, hắn mất hơn một tháng mới có thể trở về. Nhưng khi đến nơi, Lục Dịch nộ khí xung thiên, những bức tranh của hắn bị kẻ khác đem bán khắp nơi, hắn đi đến từng nơi từng nơi để mang tranh về, những kẻ động tay động chân vào đồ của hắn đều bị trừng phạt. Kể từ đó uy danh của Lục Dịch ở Tây Cảnh được củng cố, ai cũng nể phục tài năng của hắn, hắn mất mười năm để đưa Tây Cảnh trở nên yên bình, giải quyết ổn thỏa những xung đột giữa các bộ tộc. Những việc Lục Dịch đã làm mật thám đều báo lại với hoàng thượng, đại công hắn đã lập là việc không thể nào chối bỏ, hắn được đón trở về Kinh Thành phục chức. Trong suốt mười năm Lục Dịch không một ngày không nhớ đến Kim Hạ, hắn nhớ nàng lại vẽ nàng, cả căn phòng của hắn đều là tranh của nàng. Đã rất nhiều lần hắn muốn gặp được nàng, ngay cả trong mơ hắn cũng nhìn thấy hình bóng nàng. Nỗi nhớ này khiến trái tim hắn nhiều lần quặn thắt, hắn chỉ muốn thật nhanh mà trở về, trở về đứng trước mặt tiểu cô nương của hắn, nhìn nàng thật kỹ, nhìn một lần cho thỏa nỗi nhớ suốt mười năm. - Công tử đã kể chuyện cho ta nghe, vậy ta cũng kể cho công tử nghe một câu chuyện. - Thất tịch mười một năm trước, có một tiểu cô nương tìm được người trong lòng, hắn nói với nàng "chỉ có tiếng đàn, đi vào tim ta". Đó là thất tịch đầu tiên của hai người, chín năm sau đó họ đều đón thất tịch một mình. - Hắn bị lưu đày đến Tây Cảnh, đi một lần đã mười năm, bặt vô âm tín. Ai cũng nghĩ hắn đã chết, đều khuyên nhủ cô nương ấy sớm quên hắn đi, nhưng chỉ mỗi nàng không tin. Nàng chờ hắn suốt mười năm, ngay cả khi nàng nghe hương khách đi qua bảo hắn đã chết, nàng vẫn tự nhủ phải tin tưởng hắn, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Thất tịch năm đầu tiên, Kim Hạ một mình thả hoa đăng, nàng ngồi bên bờ sông nhìn những đóa hoa đăng đến khi ánh đèn dần tắt mới trở về. Thất tịch năm thứ hai, nàng vẫn một mình thả hoa đăng, vẫn ngồi bên bờ sông nhìn hoa đăng trôi, nhưng lần này nàng chờ đóa hoa đăng khuất dạng thì trở về. Thất tịch năm thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, nàng đều một mình thả hoa đăng rồi nhìn vô định. Thất tịch năm thứ bảy, thứ tám, thứ chín, nàng vẫn một mình thả hoa đăng, lặng lẽ gửi ước nguyện rồi lặng lẽ rời đi. Thất tịch năm thứ mười, nàng vẫn một mình thả hoa đăng, mười năm một điều ước cầu cho Lục Dịch bình an trở về, dường như lời cầu nguyện của nàng đã được nghe thấy. - Cô nương ấy đã đợi lâu như vậy, nay người cũng đã trở về, ta muốn hỏi hai người họ có thể nào viết tiếp lương duyên? - Mười năm rồi, cô nương không muốn đợi thêm mười năm nữa, người đã về, tất nhiên sẽ tương phùng. Kim Hạ sớm đã không kiềm được xúc động, nàng như đem hết bao nỗi nhớ nhung một lần khóc ra hết. Hắn ôm lấy nàng, để nàng tựa vào bờ vai hắn, vòng tay hắn vẫn ấm áp như vậy, mang cơn nức nở của nàng mà dỗ yên. - Đại nhân, ngài về rồi, từ nay chúng ta không xa nhau nữa. - Ta về rồi, không để nàng chịu ấm ức nữa. - Ta cưới nàng. - Ta đồng ý. * * * End.