Đam Mỹ [Fanfic Khoan Thành] Thiên Trường Địa Cửu - Nguyệt Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Swaka Nguyệt Lam, 10 Tháng năm 2021.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Tên truyện: Thiên Trường Địa Cửu

    Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka)

    Thể loại: Đam mỹ, fanfic Khoan Thành, cổ đại.

    Link thảo luận: Thảo luận - góp ý các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam

    [​IMG]

    "Hoa khai kham chiết trực thu chiết

    Mạc đãi vô hoa không chiết chi."

    A Phục vẫn còn nhớ rõ, ngày Lưu tướng quân ra trận, công tử nhất quyết không đến tiễn biệt, vậy mà người đi rồi, ngài lại lưu luyến đứng mãi trên tường thành trông theo.

    Tháng chạp năm ấy, Trường An phủ đầy tuyết, bi thương tiễn người anh hùng ra sa trường.


    -------

    Thoáng chốc đã đến tháng ba, biên quan cấp báo ngày ngày truyền đến, tình hình nơi biên thùy vô cùng khẩn cấp, trên dưới triều đình phủ một màu u ám.

    Y cầm đèn lồng nhỏ, đi từ hậu viện sang thư phòng của phụ thân, vừa định gõ cửa đi vào, đã nghe bên trong vang tiếng thở dài. Rốt cuộc, không nỡ làm phiền người, liền quay bước trở về.

    Y không về phòng, mà là ghé vào lương đình nghỉ mát ở hồ sen. Đêm nay trăng khuyết, một bóng người cô độc.

    Y cùng Hải Khoan ca là trúc mã lớn lên cùng nhau, Lưu - Uông hai nhà từ xưa đã là thâm hữu chi giao. Mẫu thân y qua đời sớm, theo lời của mọi người, y năm xưa là Lưu bá mẫu nuôi lớn, được Hải Khoan ca ca chăm nom từ thuở bé.

    Hai người bọn y, điềm điềm tĩnh tĩnh lớn lên bên nhau. Y không chuộng võ cũng chẳng mấy yêu văn, làm người không vướng bận nhiều chuyện, càng không để tâm chuyện gì. Hải Khoan ca lớn lên tính tình ôn nhu, văn võ song toàn, nhưng không hay cười. Lúc ở cạnh bên, y luôn bài trò, lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch chọc cho huynh ấy vui vẻ.

    Lưu bá mẫu nói, chỉ có ở bên cạnh y, huynh ấy mới cười nhiều như vậy.

    Cả đời Uông Trác Thành y, lớn lên trong sự chiều chuộng của phụ thân, dung túng của Hải Khoan ca. Tuy không đến mức vô pháp vô thiên, nhưng số lần nghịch ngợm cũng không ít. Có lần y đi chơi đêm thất tịch, cảm thấy hoa đăng ở dưới sông rất đẹp, liền tiện tay vớt một chiếc. Có ai ngờ đâu đấy là hoa đăng của cô nương nhà người ta, nhờ duyên đưa mối tuyển phu quân. Y vớt đèn như vậy, chẳng khác nào ngỏ lời muốn thú nàng về.

    Lúc đó mọi chuyện vô cùng hỗn loạn, y cũng chẳng ngờ rằng chỉ vì một chiếc đèn hoa đăng mà xảy ra chuyện như thế. Cũng may lúc đó có Hải Khoan ca đứng ra giúp đỡ, dàn xếp mọi chuyện êm xuôi.

    Chỉ là không ngờ, ít lâu sau cả kinh thành đều biết, Hải Khoan ca và cô nương đó là một cặp kim đồng ngọc nữ.

    Lúc chuyện này rộ lên, Lưu gia hoàn toàn không biện hộ lời gì. Hải Khoan ca lại đột ngột thỉnh chỉ cầm binh xuất chiến, thề không đại thắng sẽ không về.

    Y lúc đó thật sự không hiểu, tại sao mình lại tức giận. Giận đến mức chẳng muốn gặp mặt huynh ấy, càng không muốn tiễn biệt. Đợi đến lúc hối hận chạy đến, người đã đi xa.

    Trăng khuyết treo hờ hững trên trời, giữa một đám sao lấp lánh đẹp đẽ, lại đặc biệt cô độc.

    Y sống hơn hai mươi năm, lại không hiểu rõ ái hận trong nhân gian là gì. Đến lúc nhận ra, người bản thân đặt chân tâm nay lại sống chết không rõ ngoài chiến trường. Mà trong nhà người đó, lại có một cô gái tốt nguyện bỏ tuổi xuân chờ người về.

    Thế mới nói, chờ lúc hoa nở mà bẻ nhành, đừng đợi hoa tàn mới động đến. Duyên vừa chớm nở không trân trọng, tình tan lại rồi hối hận chi?

    Quay trở về phòng, y cho A Phục lui xuống, bản thân đứng thẩn người hồi lâu.

    Đến bên giường, khẽ mở ngăn kéo nhỏ ở đỉnh giường ra, một chiếc ô quan chạm khắc tinh xảo nằm yên vị nơi đó.

    Cầm lên tay, cảm xúc quen thuộc lại ùa về, trong lòng chẳng biết là tư vị gì.

    Nhớ một người, đêm ngủ không yên. Muốn gặp mặt, lại là muôn trùng cách trở.

    Ô phát này ở bên cạnh y đã hơn hai năm, vậy mà lúc cầm trên tay, lại như tưởng tượng nó vừa tháo từ tóc ai xuống. Còn vươn hơi ấm của người, còn đọng lại hương thơm ngào ngạt.

    Biên thùy xa xăm, người nhớ ta hay nhớ nàng mỹ nữ?

    Tháng tám, tình hình biên ải vốn đang ổn định, một đạo tin khẩn khiến cả triều đình hoang mang.

    "Phụ thân.. người.. người vừa nói cái gì? Khoan ca.. huynh ấy.. huynh ấy thế nào?"

    "A Thành đừng nóng lòng. Ta biết con lo cho Lưu hiền chất, nhưng mà con có lo lắng cũng vậy thôi. Huống hồ.. mũi tên đó cũng không trúng tim."

    "Choang"

    Tách trà bằng gốm Thanh Hoa rơi xuống đất, vỡ tung tóe. Y thẫn thờ nhìn về phía trước, trong lòng hốt hoảng vô cùng.

    Tháng mười, biên ải không tin báo về. Trường An sớm đã phủ đủ loại tin đồn. Có người nói, Phiêu kỵ đại tướng quân đã bị người ám sát, tử trận sa trường. Lại có kẻ khác kể, nói biểu huynh hắn đang ở trong quân, lúc gửi thư về có đề cập đến, nguyên soái của doanh trúng tên hôn mê đến nay chưa tỉnh. Cũng có người bảo, tin tử sớm đã bảo về, chỉ là triều đình không truyền ra, tránh ba quân hoang mang.

    Y từng hỏi phụ thân, người nói hai tháng nay, biên ải biệt vô âm tính.

    Vị cô nương ngày xưa nói chờ người trở về, nay đã lên kiệu xuất giá.

    Trước tết nguyên đán, tin thắng trận đột ngột truyền về. Cả triều đình một mảnh hân hoan. Thế nhưng chẳng ai đề cập đến Phiêu kỵ đại tướng quân.

    Giữa tháng giêng, đại quân quay về thành, hoàng thượng đích thân đón tiếp.

    Hàng ngũ hành quân ngay hàng thẳng lối tựa như ngày đi, chỉ khác là bóng dáng người kia chẳng thấy đâu.

    Lâm phó tướng xuống ngựa hành lễ với hoàng thượng, nói với ngài vài câu, liền hướng về phái y bước tới.

    "Uông công tử, vật này, chủ soái nhờ ta giao cho công tử."

    Một mảnh ngọc bội phi ngư, mặt nhọc bóng loáng, hai chữ "Trác Thành" khí phách hiên ngang, uốn lượn nằm trên đó. Y vẫn còn nhớ, vật này là y tặng huynh ấy, còn nói rất rõ. Nếu vật ly nhân, sau này đừng mong gặp mặt.

    "Lâm phó tướng, Hải Khoan ca đâu? Huynh ấy đâu?"

    "Uông công tử, sa trường chinh chiến, xưa nay mấy ai trở về đâu?"

    Trường An ngày người hoan hỉ, cũng là lúc ta rơi lệ đau thương.

    Đỉnh núi Thái Sơn cao sừng sững, đang giữa mùa xuân tuyết vẫn phủ đầy. Một vạt tử y phất phơ trong gió xuân, hoa tuyết trắng phủ trên trường bào tím.

    Y cầm tờ giấy Tuyên Hoa, đứng trên đỉnh núi, phóng mắt về nơi xa thật xa.

    Tờ giấy bay theo gió, phất phới hai câu thơ xưa.


    "Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,

    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi."

    Y hỏi A Phục vì sao lúc đó không đưa thư cho y. Hắn nói, "Lưu công tử không muốn ngài đau lòng, ngài ấy nói, nếu ngài ấy không trở về, thì hẳn giao cho công tử. Ngài ấy còn nói, ngài ấy biết tình cảm công tử dành cho ngài ấy. Chỉ sợ duyên mỏng tình chóng tan, nay sinh ly tử biệt. Mong công tử, tìm cô nương tốt mà thành gia."

    Y quỳ trên tuyết trắng, nước mắt phủ đầy mặt.

    Huynh sợ ta đau lòng, sợ ta đau lòng vì sao không quay về? Huynh bảo ta thành gia thất, ta từ năm hai mươi hai tuổi đã thích huynh. Đến bây giờ vẫn thích huynh, huynh bảo ta làm sao thành gia lập thất, làm sao thú người khác?

    Tuyết lạnh thấu xương, cả người y như mất đi tri giác.

    Thích huynh, thích đến vậy. Cứ ngỡ huynh sẽ như vậy cả đời bên ta. Nhưng rồi thì sao? Đột ngột có vị hôn thê, huynh lại chẳng một lời giải thích.

    Trách ta vì sao không tiễn biệt? Ta mới không cần gặp huynh lần cuối.

    Khoan ca.. huynh về đi, được không?

    Phía trước nhòe nước mắt, vẫn đau đáu nhìn về nhìn về nơi biên ải. Bên tai văng vẳng lời nói của Lâm phó tướng. "Nếu công tử thật sự nhớ nguyên soái, vậy ngài đến đỉnh núi Thái Sơn đi. Nơi đó cao như vậy, trông ra xa liền nhìn thấy nơi nguyên soái được chôn xuống."

    Cao như vậy, sẽ thấy được chàng. Nhưng xa như vậy, ta làm sao chạm tới?

    "Tiểu Thành! Tiểu Thành!" Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc. Khoan ca.. huynh đến đón ta sao?


    -------

    Mở mắt ra, đầu tiên thấy chính là tấm mành lam sắc. Y khẽ nhúc nhích, mới nhận ra cả người bị tấm chăn dày quấn lấy, rất ấm.

    "Tiểu Thành? Tỉnh rồi sao?"

    "Khoan.. ca?"

    Nằm mơ sao? Mơ cũng thật tốt, lại còn mơ thấy người. Còn mơ thấy chân thật như vậy.

    "Ngốc, lại nghĩ lung tung rồi." Cả cơ thể rơi vào cái ôm của một người, rất ấm, ấm hơn cả chăn trên người. Đầu mũi vương vấn mùi hương dịu nhẹ quen thuộc.

    "Huynh, không có.."

    "Ta không sao cả, đó chỉ là kế dụ binh. Xin lỗi, khiến đệ lo lắng."

    "Huynh nói gì? Còn Lâm phó tướng và A Phục?"

    Y ngồi bật dậy, rời khỏi vòng tay của người trước mặt. Hốc mắt đỏ lên, lệ nóng quanh tròng. Tất cả chỉ vì dụ địch? Vì kế sách giết địch mà bất chấp tất cả? Vì một kế sách nhỏ nhoi mà xem tình cảm ta như trò đùa?

    "Ách.. Tiểu Thành, đệ nghe huynh nói. Thành Thành ngoan đừng khóc.. đừng khóc có được không?" Bàn tay vụng về lau nước mắt trên mặt y, chỉ là càng làu lệ càng nhiều, rốt cuộc vẫn là ôm người vào lòng, hôn khẽ lên trán "Tiểu tâm can, đừng khóc. Đệ càng khóc ta càng đau lòng."

    "Kế sách đối phó với địch là thật. Lời nói với A Phục cũng là thật."

    "Thành Thành, ta từ lâu đã thích đệ, rất rất thích. Lần này thỉnh chỉ đi, chính là muốn lập được đại công, như vậy có thể nói với Uông bá phụ, cho chúng ta đường đường chính chính bên nhau."

    Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người kia. Không có bi thương khổ lụy, chỉ có kiên định đến tận cùng

    "Lời hôm nay của huynh, ta ghi nhớ. Lưu Hải Khoan, Uông Trác Thành ta ngày hôm nay, cho dù bị mắng là kẻ ngốc, cũng sẽ chấp nhận. Ta tình nguyện ngốc, chỉ cần huynh mãi bên ta là được."

    "Tiểu Thành không cần làm kẻ ngốc. Chúng ta, ai cũng không chia rẽ được."

    Hắn nâng cằm y lên, môi phủ xuống xuống. Cảm goác mềm mại từ khóe môi, truyền thẳng vào tim. Tê dại.

    Từ nay về sau, thiên trường địa cửu.


    Hoàn

    Swaka Nguyệt Lam.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...