Adore You Tác giả: Cel. Thể loại: Đam mỹ, yêu thầm, vườn trường, thanh thủy văn, HE Nhân vật chính: Châu Kha Vũ x Lưu Vũ Link góp ý tác phẩm: [Thảo luận - Góp ý] Tìm kiếm: Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cel Văn án: Yêu thầm một người là cảm giác như thế nào? Lưu Vũ không rõ mình thích điều gì ở Châu Kha Vũ, chỉ là ánh mắt luôn tự động tìm kiếm bóng dáng đó dưới sân trường, tìm thấy rồi thì lại yên lặng ngắm nhìn. Cứ như vậy bẵng qua hai năm, không một lời tỏ tình, không một lần động chạm. Không một lần trò chuyện. Châu Kha Vũ cảm thấy khó chịu với chính bản thân vì những xúc cảm lạ lẫm đối với Lưu Vũ, cậu vốn chưa từng và cũng không có ý định sẽ thích ai đó cùng giới. Rồi cứ thế Châu Kha Vũ đẩy mình vào mối tình với đàn chị Quân Dao dù cả hai tiếp xúc chưa được bao lâu, như để phủ nhận đi những xúc cảm nọ. Một người im lặng, một người né tránh. Liệu cả hai có thể đến với nhau?
Chương 1: Gặp lại Bấm để xem 1. Gặp lại Đại học Hoa Trung. Thiếu niên áo trắng chống cằm nhìn ra khung cảnh vàng rợp ngoài ô cửa kính. Lá cây ngân hạnh rụng xuống tạo thành một tấm thảm vàng tuyệt đẹp trên phố Thời Quang, mùa thu đã đến rồi. Thu đến, học kì mới cũng bắt đầu. Lứa sinh viên mới đang nô nức tiến vào sân trường. Phòng đón tiếp sinh viên bình thường chỉ lác đác vài người nay lại nườm nượp người ra kẻ vào. Các cô cậu sinh viên trên mặt mang nét tươi trẻ, háo hức về tương lai mới phía trước. Lưu Vũ lơ đãng nhìn về sân bóng rổ, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt khiến tim anh đánh thịch một tiếng rồi im lặng như đã ngừng đập. Cậu trai cao ráo thoăn thoắt chạy trên sân bóng, mái tóc đen bồng bềnh theo từng nhịp chạy, nét nghiêng sắc sảo, tóc mái vương vài giọt mô hôi. Dù chỉ nhìn lướt Lưu Vũ cũng có thể lập tức nhìn ra đó là bóng dáng mà anh đã lén dõi theo suốt hai năm trung học. Châu Kha Vũ. Lưu Vũ ngàn vạn không thể ngờ có thể gặp lại Châu Kha Vũ ở đây. Trong tâm trí mơ hồ hiện ra một buổi sớm nắng ấm, sân trường ngập trong bóng cây phượng đỏ, thiếu niên nhỏ nhắn tựa mình vào lan can dõi theo bóng dáng cao ráo đang chơi đá cầu dưới sân trường. Những cái nhìn lén lút của thiếu niên khi vô tình ngồi chung bàn ăn dưới căn tin trường với nhóc cao lớn có vẻ ngoài vô cùng hút mắt. Đúng vậy, Lưu Vũ đã thích thầm Châu Kha Vũ suốt hai năm trung học. Chính là yêu thích từ lần đầu nhìn thấy. Anh không rõ mình thích điều gì ở Châu Kha Vũ, chỉ là ánh mắt luôn tự động tìm kiếm bóng dáng đó dưới sân trường, tìm thấy rồi thì lại yên lặng ngắm nhìn. Cứ như vậy bẵng qua hai năm, tận cho đến khi anh đến thành phố X để học tập. Mối tình đơn phương kết thúc mà không có lấy một lời tỏ tình, không một lần động chạm. Không một lần trò chuyện. . Châu Kha Vũ học cùng khoa Kinh tế với Lưu Vũ, chỉ là khác chuyên ngành, đồng nghĩa với việc tần suất Lưu Vũ gặp Châu Kha Vũ có thể sẽ khá nhiều. Điều này khiến tâm Lưu Vũ có chút loạn, là vui hay là buồn lại chẳng thể nói rõ. Lại tiếp tục ngắm nhìn từ xa sao? Hôm nay là buổi đầu tiên của môn Toán cao cấp. Lưu Vũ rất có tinh thần trách nhiệm của một học bá thủ khoa đầu vào khoa Kinh tế, anh tới lớp từ rất sớm, giải quyết lẹ cái bánh mì dâu mua trong siêu thị nhỏ ở trường. Xong xuôi lại lôi sách chuyên ngành ra xem sơ một lượt để làm quen. Tập trung đến nỗi không để ý tới xung quanh. "Học bá đúng là học bá, cậu có lúc nào nghỉ ngơi không vậy." Lâm Mặc ngồi xuống bên cạnh, ngán ngẩm nhìn Lưu Vũ mới sáng ra đã chúi đầu vào đọc sách chuyên ngành. Tiếng động bên cạnh kéo Lưu Vũ ra khỏi sự tập trung, anh cười trừ với Lâm Mặc, tạm dời mắt ra khỏi sách mà vươn vai một cái. Ngay sau đó bả vai truyền đến cảm giác mỏi nhừ khiến anh chỉ muốn nằm ườn ra bàn dài như một chú mèo lười. Nhưng chỉ trong một giây sau đó Lưu Vũ liền cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi. Ngay bên phía Lưu Vũ vừa quay sang là cậu trai anh vẫn lén lút nhìn mỗi ngày, cũng nằm dài trên mặt bàn, mắt nhắm nghiền và quay mặt về phía anh. Châu Kha Vũ. Đại não đánh ầm một tiếng, tai Lưu Vũ ngay lập tức đỏ lừ. Anh đột nhiên bật người dậy, lưng đập vào thành ghế tạo nên tiếng động không nhỏ. Lâm Mặc thấy Lưu Vũ chẳng nói chẳng rằng lại nhảy dựng lên như thấy ma, trên mặt hiện ra ngàn dấu hỏi chấm, tay vẫn không quên đưa qua xuýt xoa cái lưng nhỏ vừa bị va đập mạnh của người bên cạnh. "Sao vậy? Đột nhiên nhớ ra quên rút bàn ủi ở ký túc xá hả?" Lưu Vũ mặt đầy dấu chấm than nhìn tên bạn của mình, không hiểu sao cậu ta có ý nghĩ quái đản đó. Móng tay bấm vào da như tự làm mình bình tĩnh lại, anh quay qua đáp lời Lâm Mặc. "Không.. không có, đột nhiên nhớ ra chưa mua sách tham khảo ấy mà." "Lạy cậu luôn, làm tôi tưởng chuyện gì kinh khủng lắm. Để chút Lâm Mặc tôi đây hầu học bá đi mua sách nhé." Châu Kha Vũ mơ màng tỉnh giấc bởi tạp âm xung quanh, bên tai như có như không vang lên một giọng nói mềm mại dễ chịu như nước chảy. "Được rồi, tôi tự đi mua được. Thầy vào rồi, mau học đi." Cậu đánh mắt sang bên cạnh, giọng nói ấy phát ra từ cậu trai nhỏ nhắn thấp hơn cậu cả một cái đầu. Châu Kha Vũ khẽ âm thầm đánh giá, quả thực cậu chưa từng gặp một chàng trai nào có vẻ đẹp kiều diễm như vậy. Lưu Vũ thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mong manh khiến người khác muốn bảo vệ. Mái tóc đen mượt, làn da trắng sứ, dưới mắt điểm một nốt lệ chí cực bắt mắt. Đôi môi châu hồng hào chốc chốc lại chu ra mỗi khi tập trung làm gì đó. Cộng thêm vóc dáng nhỏ bé khiến anh trông càng thêm mong manh dễ vỡ. Châu Kha Vũ thấy bản thân có chút điên rồi khi tự nhiên nảy sinh cảm giác muốn ngắm nhìn một người cùng giới, cậu khẽ hắng giọng rồi quay mặt đi, âm thầm xích ra xa một chút. Hành động của Châu Kha Vũ ngay lập tức lọt vào mắt Lưu Vũ. /Đang né tránh mình sao? / Lưu Vũ khẽ cười khổ, trực giác cho anh biết có lẽ ở anh có điều gì khiến người kia không muốn lại gần. Anh biết Châu Kha Vũ rất thẳng. Thời trung học Lưu Vũ đã từng thấy Châu Kha Vũ nổi đóa khi được một cậu bé lớp dưới bày tỏ, dù trước mặt cậu bé đó Kha Vũ chỉ từ chối lịch sự rồi rời đi, đến cửa lớp mới phát hỏa với lũ bạn. Sự kiện đó dập tắt mọi hy vọng của anh đối với Châu Kha Vũ. Lá thư tỏ bày anh viết cho cậu, vốn định trao tay trước khi anh rời khỏi trường, giờ đây nằm gọn trong thùng rác. Tình cảm đơn phương cũng theo đó bị vùi sâu xuống đáy. Chẳng ngờ cuộc đời trớ trêu lại cho anh gặp lại Châu Kha Vũ ở Hoa Trung. Ngay khi anh tưởng lòng mình đã chẳng còn gợn sóng nữa. Tới giữa tiết học, giảng viên yêu cầu lập nhóm để làm bài tập lớn. Vì là buổi học đầu tiên, bao gồm cả các sinh viên mới học sớm môn nên đa phần mọi người đều không quen biết. Những người ngồi cùng bàn để thuận tiện thì đều tạo thành một nhóm với nhau. Lưu Vũ tự mặc định là một nhóm với Lâm Mặc, anh có chút biếng nhác giao việc tìm thành viên cho cậu ta, tâm trí anh bây giờ đang hơi loạn. Ngờ đâu cậu ta liền chồm qua hỏi Châu Kha Vũ bên cạnh anh là có muốn vào nhóm không. Khóe mắt Lưu Vũ khẽ giựt giựt. Cậu đúng là bạn tốt đó Lâm Mặc.
Chương 2: Né tránh Bấm để xem 2. Né tránh Châu Kha Vũ là một cậu trai hoạt bát cởi mở. Ít nhất là từ những gì Lưu Vũ quan sát được. Cậu luôn vui vẻ cười nói với mọi người, nhưng có lẽ là ngoại trừ anh. - Lâm Mặc tập hợp được thêm cậu bạn của Châu Kha Vũ là Trương Gia Nguyên vào nhóm. Còn đang bận rộn tìm thêm một người cho đủ nhóm năm thì cô nàng hoa khôi của khoa Kinh tế, Quân Dao lại gần xin vào nhóm. Lưu Vũ để ý thấy ánh mắt của cô nàng từ lúc tiến lại luôn đặt trên người Châu Kha Vũ, liền hiểu ra cô nàng đang có ý định gì. Anh có chút lo lắng nhìn theo Quân Dao đang đi tới ngồi bên cạnh mình. Quân Dao trước giờ rất nổi tiếng ở Hoa Trung, trong năm nhất thôi đã có đến ba người bạn trai, nhưng những mối tình đó luôn kết thúc sau hai tháng và Quân Dao là người đề nghị kết thúc. Con trai khắp khoa Kinh Tế đều bảo nhau Quân Dao khó chiều, làm cô ấy không vui là coi như bay màu, đám con gái thì lại lên diễn đàn trường mắng Quân Dao lẳng lơ, tối ngày đi ve vãn mấy cậu hotboy trong trường. Lưu Vũ không có ý kiến gì với chuyện yêu đương của Quân Dao, cũng rất phản đối chuyện chửi mắng người khác như thế, anh cảm thấy yêu rồi chia tay khi hết duyên là chuyện bình thường. Nhưng nghĩ tới nếu một ngày Châu Kha Vũ cũng như những chàng trai nọ thì lại có chút không cam tâm. Người chẳng dám bày tỏ, người có lại không trân trọng. Lưu Vũ chỉ muốn Châu Kha Vũ hạnh phúc, cho dù là với người không phải anh. Trong lúc Lưu Vũ chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bên này Lâm Mặc đã tập hợp đủ một nhóm năm người cùng bàn. Quân Dao chen vào giữa Lưu Vũ và Châu Kha Vũ. Suốt tiết học hôm đó, Quân Dao cùng hai người Châu Kha Vũ với Trương Gia Nguyên cười nói rôm rả. Lâm Mặc phía bên này lâu lâu nhịn không nổi cũng chen vào vài câu. Họ chẳng mấy chốc mà quen thân nhau. Chỉ riêng Lưu Vũ vẫn giữ im lặng tập trung học tận cho tới khi tan lớp. Cuối cùng thì anh và cậu vẫn chẳng thể nói một câu nào với nhau. . Lần tiếp theo Lưu Vũ gặp lại Châu Kha Vũ đã là một tuần sau đó, cũng tại tiết học Toán cao cấp. Bầu không khí trong nhóm có chút khác lạ hơn buổi đầu. Dường như Quân Dao và Châu Kha Vũ đã thân thiết hơn rất nhiều, anh nhận thấy thái độ săn sóc bảo bọc của Châu Kha Vũ dành cho Quân Dao. Bàn tay hơi siết lại, trực giác cho anh biết giữa họ có chuyện gì. Lưu Vũ nhắm mắt, điều chỉnh lại tâm trạng sau đó lại tiếp tục học như không có chuyện gì xảy ra. Giảng viên giao cho họ bài tập khá nhiều, yêu cầu phải học nhóm để giải quyết đống bài tập kia. Lâm Mặc lấy lý do điện thoại hết pin để ném việc tạo nhóm học tập trên Wechat cho Lưu Vũ. Lâm mặc, cậu thật sự đúng là bạn tốt. "Mọi người cho tôi Wechat để add vào nhóm học tập nhé." Hết tiết học, Lưu Vũ đứng trước mặt ba người nọ giơ điện thoại ra, nét mặt vẫn mang vẻ âm trầm. Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên thoáng giật mình nhìn Lưu Vũ. Có lẽ đây là lần chính thức đầu tiên đàn anh ít nói kia chủ động bắt chuyện với họ, giọng nói lại còn dễ nghe như vậy. Châu Kha Vũ đưa điện thoại ra để thêm bạn với Lưu Vũ, bàn tay anh không nhịn được khẽ run nhẹ, trái tim run rẩy trong lồng ngực. Xong việc Lưu Vũ liền khẽ gật đầu rồi cùng Lâm Mặc ra khỏi lớp, bình thản như chút dao động vừa rồi chưa từng xảy ra. "Kha Tử, đàn anh Lưu Vũ lạnh lùng nhỉ. Mà tao thấy ảnh đẹp ghê, lần đầu gặp con trai mà đẹp kiểu thoát tục không vướng bụi trần vậy luôn á." "Vậy hả, ảnh ít nói quá nên tao chẳng để ý." Châu Kha Vũ thả một câu chấm dứt chủ đề của Trương Gia Nguyên về Lưu Vũ, nhanh chóng quay qua Quân Dao hỏi xem hôm nay cô nàng muốn ăn gì. "Trọng sắc khinh bạn!" Trương Gia Nguyên lầm bầm rồi xách cặp đi về, để lại thế giới riêng cho hai người nọ. Châu Kha Vũ cảm thấy ở Lưu Vũ luôn có cái mị lực khiến cậu phải chú ý. Đã không ít lần Châu Kha Vũ không kìm được lén nhìn sang Lưu Vũ trong tiết học, vẻ thanh tao của anh khiến cậu không muốn dời mắt. Châu Kha Vũ cảm thấy khó chịu với chính bản thân vì những xúc cảm lạ lẫm này, cậu vốn chưa từng và cũng không có ý định sẽ thích ai đó cùng giới. Như để phủ nhận đi những xúc cảm nọ, Châu Kha Vũ đẩy mình vào mối tình với đàn chị Quân Dao dù tiếp xúc chưa được bao lâu. . Buổi học nhóm của họ diễn ra vào sáng chủ nhật, Quân Dao không thích ngồi trong thư viện vì quá an tĩnh nên cuối cùng cả nhóm quyết định hẹn gặp ở quán nước gần trường. Châu Kha Vũ vừa đẩy cửa vào đã thấy Lưu Vũ ngồi lặng lẽ ở một góc trong quán. Hôm nay anh mặc áo len xanh da trời, bên trong là sơ mi trắng và quần jeans cùng màu. Mái tóc đen mềm phủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da của anh như đang phát sáng dưới ánh nắng. Châu Kha Vũ nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn tiến vào ngồi đối diện anh, cậu cảm thấy cứ né tránh cũng chẳng phải cách hay, có khi tiếp xúc lâu dần thì những cảm giác lạ lẫm kia sẽ biến mất thì sao. "Chào đàn anh, tới sớm vậy." Lưu Vũ giật mình ngước mắt lên, hơi mất bình tĩnh từ từ gập cuốn sách đang đọc lại. Một giây sau đó liền ra vẻ bình thản chào hỏi với cậu trai cao ráo vừa ngồi xuống. Cậu ấy chủ động bắt chuyện. Tầm mười phút sau đó thì mọi người cũng có mặt đông đủ, nhóm của Lưu Vũ rất có tinh thần trách nhiệm hoàn thành bài tập một cách nhanh chóng. Lưu Vũ toan đứng dậy ra về trước thì bị Lâm Mặc lôi kéo cùng đi KTV với hội Châu Kha Vũ. Anh nhìn sang phía đối diện thấy Châu Kha Vũ và Quân Dao vẫn dính như sam từ đầu tới giờ, có chút khó chịu mà cụp mắt xuống. "Tôi khô-" "Đàn anh đi luôn đi, cuối tuần mà ở trong kí túc xá không thì chán lắm. Nhé?" Trương Gia Nguyên đột nhiên từ đâu chui ra bám chặt lấy người Lưu Vũ, làm điệu bộ cún con lắc lắc tay Lưu Vũ khiến câu từ chối kẹt lại trên miệng. Cuối cùng cứ thế để tên nhóc Đông Bắc to con quặp cổ lôi đi. Họ ghé vào một tiệm KTV khá nổi tiếng ở cuối phố Thời Quang. Lưu Vũ phát hiện đám người này quả là yêu âm nhạc, ai cũng giành nhau hát hết bài này tới bài khác. Rất hay. Châu Kha Vũ ấy, cậu nhóc hát rất hay. Lưu Vũ đang ngồi im trong góc gặm hoa quả thì lại bị Trương Gia Nguyên dí cái mic vào bắt anh phải hát một bài. Anh cũng chả hiểu sao cậu nhóc này cứ làm cái điệu bộ cún con với mình làm anh chẳng từ chối được. Lưu Vũ đến trước màn hình, do dự một lát rồi đưa tay nhấn chọn "Thời Không Sai Lệch". Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em Thế này có tính chúng ta ôm nhau không Như bừng tỉnh giữa cơn mơ với hai bàn tay trắng Tim cũng trống rỗng Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em Em có thấy khung cảnh anh thấy không Giống như thời gian và không gian bị sai lệch Cuối cùng không vẫn là không Đã lâu rồi không hát, xong một bài liền thấy cổ họng có chút khô khốc, khóe mắt hình như hơi ươn ướt. Lưu Vũ vội buông mic báo mình đi toilet một chút, để lại đám người còn đang ngẩn ngơ vì màn trình diễn vừa rồi. Đúng. Chính là màn trình diễn. "Đàn anh Lâm Mặc, anh chơi chung lâu như vậy có biết anh Lưu Vũ hát hay như vậy không? Trời ơi, ảnh như đem hết ruột gan ra để hát vậy á, em nghe mà muốn khóc luôn nè." Trương Gia Nguyên không nhịn được cảm xúc lắc lắc Lâm Mặc cũng đang bần thần, cậu ta cũng là lần đầu tiên được nghe học bá Lưu Vũ trổ tài hát hò, nghe đến mất cả hồn. Châu Kha Vũ khẽ siết nhẹ bàn tay, móng tay cắm vào da thịt đau điếng như để đánh chết cái cảm giác vừa trỗi dậy trong lòng. Cậu quay qua Quân Dao, hôn nhẹ vào má cô nàng, lôi kéo cô nàng vào một bản song ca ngọt ngào. Một màn vừa rồi, vừa vặn lọt vào tầm mắt người nào đó vẫn luôn đứng trước cửa chưa kịp rời đi.
Chương 3: Ngày mưa Bấm để xem 3. Ngày mưa Lưu Vũ đứng chôn chân trước cửa phòng KTV, mãi cho đến khi bài hát song ca kia kết thúc anh mới lấy lại tinh thần mà đẩy cửa bước vào. Từ lúc đó cho tới khi ra về cho dù Lâm Mặc lẫn Gia Nguyên năn nỉ gãy lưỡi Lưu Vũ vẫn không chịu hát thêm lần nào nữa, chỉ thấp giọng trả lời, tôi đau họng rồi. Chớp mắt đã qua được nửa học kỳ. Giảng viên đứng trên bục gõ gõ vào mặt bàn, phát thông báo phải chia lại nhóm học tập cho bài cuối kỳ. Lần này là nhóm hai người, chia theo danh sách lớp. Lưu Vũ và Châu Kha Vũ cứ thế mà thành một nhóm. Đã là một nhóm thì không tránh khỏi phải họp nhóm. "Đến nhà tôi họp nhóm được không? Trời mưa thế này ra đường ẩm ướt lắm. Nếu anh sợ phiền thì để tôi ghé ký túc xá của anh cũng được, nhà tôi cũng khá gần trường." Lưu Vũ cứng đờ người nghe giọng nói của Châu Kha Vũ đang đều đều truyền qua di động kẹp trên tai. Đến nhà cậu ấy sao? "A.. vậy thì.." Lưu Vũ đánh mắt ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa tầm tã "Để tôi qua nhà cậu, nhắn địa chỉ qua đi." Vẫn là anh không nỡ để người ta bị ướt đi. Châu Kha Vũ vừa mở cửa đã thấy Lưu Vũ đang xoa mái tóc đẫm nước mưa, hai vai áo thấm nước ướt đầy một mảng. Cây dù anh cầm bên tay vẫn đang nhỏ nước tong tong thành một vũng lớn. Trông anh nhỏ bé đáng thương như một chú mèo bị dính nước. "Anh đi bộ qua sao? Trời mưa lớn thế sao anh không bắt xe?" Châu Kha Vũ không hiểu sao mình có chút muốn nổi giận với người trước mặt. Trong lòng nảy sinh cảm giác hối hận vì ban nãy gọi người qua nhà mình. "Mưa thế này mà bắt xe thì đợi lâu lắm. Vào thôi." "Để tôi lấy khăn cho anh." Lưu Vũ ngồi yên vị trên sofa, bàn tay vừa vươn ra định đón lấy cái khăn cậu đưa tới bị khựng lại trong không trung. Lưu Vũ cảm nhận được bàn tay to lớn của cậu qua lớp khăn đang xoa tới xoa lui trên đầu mình. Đôi tai không tự chủ được lại đỏ lên. "Để tôi tự làm." "Được." Châu Kha Vũ nhìn anh từ đầu đến chân, ngưng một lát lại nói tiếp. "Anh thay áo đi, chốc nữa mà bị cảm tôi không chăm nổi." Lưu Vũ chưa kịp mở miệng đã thấy Châu Kha Vũ đi tìm áo cho anh, cũng không tiện từ chối nên đành im lặng nghe theo, dù sao anh cũng cảm thấy mặc cái áo ướt này đúng là cực hình. Thân hình nhỏ bé của Lưu Vũ lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi xanh Châu Kha Vũ đưa cho. Vạt áo dài tới ngang đùi, tay áo phải xắn lên cả khúc mới lòi được bàn tay nhỏ ra. Cúc áo hơi sâu, khi cúi xuống liền lộ ra xương quai xanh thon gầy. Châu Kha Vũ suýt sặc nước khi thấy Lưu Vũ bước ra từ phòng thay đồ. Cảm thấy mình sai lầm khi đưa cái áo đó cho anh. Đáng yêu vãi. Châu Kha Vũ tự đạp vào chân mình, sau đó lấy lý do nóng quá nên đi tắm nước lạnh. Lưu Vũ nghiêng đầu khó hiểu nhìn con người đang cuống cuồng chạy vào phòng tắm, trời mưa lạnh gần chết mà cậu ấy bảo nóng. Không lẽ bị bệnh rồi sao? Cuối cùng thì cả hai cũng bắt đầu họp nhóm. Lưu Vũ ngồi một bên loáng chốc đã làm xong phần của mình, ngước lên nhìn qua Châu Kha Vũ thì thấy cậu vẫn đang gãi đầu gãi tai với bài đầu tiên. "Cậu.. có cần tôi giú!" "Cần." Châu Kha Vũ như chết đuối vớ được cần câu, nghe thấy Lưu Vũ chủ động giúp liền cầm tập sách từ phía đối diện chạy qua ngồi cạnh anh. Lưu Vũ xem sơ qua bài tập, sau đó cầm bút gạch từng chữ trên đề, kiên nhẫn giải thích cho người nhỏ hơn. Lúc giải bài tập anh ghi một dòng lại giải thích một dòng. Châu Kha Vũ nghe đến ngẩn ngơ. Ngoài trời là tiếng mưa rả rích, trong nhà chỉ có thanh âm giảng bài của anh nhẹ nhàng vang lên đều đều. Không khí ấm áp ngập tràn. Châu Kha Vũ cố gắng tập trung nhìn xuống vở, cuối cùng mắt lại dán vào bàn tay trắng trẻo, ngón tay thon dài đang lướt qua từng dòng chữ. Thật đẹp. Mãi cho tới khi mưa tạnh thì bài tập mới hoàn thành, trời đã tối tự lúc nào. Lưu Vũ cảm thấy hơi đói, sau đó cái bụng còn rất thành thật kêu lên vài tiếng phụ họa, anh có chút xấu hổ vội thu dọn đồ đạc ra về. "Tôi về đây." "Đàn anh, có muốn ở lại ăn cơm rồi về không?" "Chắc là thôi đi." "Ngồi đi, tôi nấu nhanh lắm." Lưu Vũ không khỏi ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của Châu Kha Vũ. Người ta đã nói đến vậy, anh sao có thể từ chối được nữa. Lưu Vũ ngồi trên bàn nhìn Châu Kha Vũ đang bận rộn trong bếp, vì cậu cao quá khiến cho cái tạp dề trên người trông như bị co rút lại vì giặt nhiều lần. Tay chân lại dài nên động tác nấu ăn của cậu trông cũng vụng về. Ngốc. Trong tim lóe lên một tia ấm áp, Lưu Vũ chợt nghĩ, ước gì có thể như vậy mãi. Điều tưởng chừng chỉ có trong những giấc mơ hoang đường của anh thế mà bây giờ lại là hiện thực. Anh đang ngồi ở nhà Châu Kha Vũ, cùng cậu ăn bữa tối do chính tay cậu làm. Nhìn tay chân vụng về thế mà nấu ăn lại ngon nhỉ. Thật muốn biết thêm nhiều về em ấy. Châu Kha Vũ nhìn người trước mặt yên lặng ăn cơm. Cậu cũng không biết hôm nay mình đã làm những gì nữa. Chỉ là trong một khoảnh khắc vừa thấy người ta đói liền muốn nấu cho ăn, việc mà cậu vốn chẳng làm cho ai bao giờ, kể cả người yêu. Tới khi tỉnh táo nghĩ lại thì bản thân đã ở trong bếp bận rộn nấu nướng rồi. Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Tiếng tin nhắn điện thoại kéo Châu Kha Vũ về với hiện thực. [Quân Dao]: Kha Vũ, chị bị sốt rồi, mau đến đưa chị đi khám. *icon khóc* "Đàn anh, Quân Dao bị bệnh, tôi phải đi một chuyến." "Thế thì mau đi đi. Tôi cũng về." "Có cần tôi đưa anh về không?" "Không. Cậu đi đi." Lưu Vũ nhìn thân ảnh Châu Kha Vũ có chút vội vã dần khuất sau hành lang, như bị kéo ra khỏi giấc mộng tuyệt vời nhất, anh thở dài. Rốt cuộc là mày đang hy vọng gì vậy chứ Lưu Vũ.
Chương 4: Đố kỵ Bấm để xem 4. Đố kỵ Sau khi Châu Kha Vũ tới nhà Quân Dao thì mới biết cô nàng chẳng bị làm sao cả, không biết cô nàng nghe ngóng ở đâu được là cậu cho Lưu Vũ đến nhà nên cố tình giả bệnh để tách họ ra. "Sao chị phải làm vậy?" "Em chưa từng cho chị đến nhà em, tại sao Lưu Vũ thì được? Em có biết tính hướng của cậu ta không? Em có thấy ánh mắt của cậu ta dành cho em không?" Châu Kha Vũ im lặng. Ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, có lẽ người kia lại ướt mưa rồi. Trong lòng cậu chợt cảm thấy phẫn nộ. Nếu không phải vì Quân Dao thì đã có thể đưa người ta về rồi. "Em tốt nhất nên tránh xa cậu ta một chút, trông cao lãnh thanh tao thế chứ có khi cậu ta đang đóng vai bạch liên hoa không chừng. Em mà cứ tiếp xúc gần có ngày bị cậu ta câu dẫn cho xem." Quân Dao thấy Châu Kha Vũ im lặng lại càng được nước lấn tới, càng nói lại càng quá đáng. Lưu Vũ từ ngày đầu nhập học đã rất nổi bật, anh có vẻ đẹp thu hút cả nam lẫn nữ. Trong khoa Kinh tế ai cũng biết, Quân Dao luôn coi Lưu Vũ như cái gai trong mắt. Ngay buổi học đầu thấy anh ngồi cạnh Châu Kha Vũ, cô nàng đã cảm thấy ghen ghét, cố tình tiếp cận để tách họ ra. Có thể nói Quân Dao cũng là một phần lý do khiến Lưu Vũ và Châu Kha Vũ chẳng nói với nhau được mấy câu. Mỗi lần thấy một trong hai có ý định tiếp cận lẫn nhau, cô liền chen vào giữa để dập tắt ý định đó. Chẳng ngờ hôm nay Quân Dao nghe bạn cùng lớp bảo thấy Lưu Vũ đến chung cư của Châu Kha Vũ, cô nàng liền phát cáu mà nhắn tin ngay cho Châu Kha Vũ. Thực ra nếu Lưu Vũ chỉ có tình cảm một chiều với Châu Kha Vũ thì Quân Dao cũng sẽ không để ý tới vậy. Nhưng cô nhiều lần bắt gặp ánh mắt Châu Kha Vũ lơ đễnh nhìn về phía người nọ, từ đó cảm giác bất an lại một ngày nhiều hơn. "Chị nói đủ chưa?" Châu Kha Vũ im lặng một hồi, mặc cho Quân Dao không ngừng buông ra những lời khó nghe về Lưu Vũ. Cuối cùng nghe không nổi nữa liền lạnh lùng nói, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Quân Dao, không có lấy một tia ấm áp. "Chị.. Em sao vậy? Chẳng lẽ em thực sự động lòng với cậu ta.." Châu Kha Vũ lẳng lặng đứng dậy bước ra cửa, ngay lúc Quân Dao tưởng cậu sẽ rời đi thẳng luôn thì Châu Kha Vũ đột ngột quay lại. Ném lại một câu rồi rời đi. "Kết thúc đi." Chị làm tôi thấy ghê tởm Lưu Vũ về đến ký túc xá, người lại ướt nhẻm như lúc sáng. Một ngày mắc mưa hai lần. Thật đen đủi. Lưu Vũ đem áo của Châu Kha Vũ giặt sạch rồi phơi thật cẩn thận trong phòng. Anh pha một ly chocolate nóng rồi ngồi bó gối trên ghế, nhìn ra ngoài ban công. Trời vẫn đang đổ mưa tí tách, bây giờ chắc em ấy đang ở bên cạnh ai rồi nhỉ. Có tin nhắn đến. [Châu Kha Vũ]: Đàn anh, có mắc mưa không? Là Châu Kha Vũ. Lần đầu tiên cậu chủ động nhắn tin cho anh, Lưu Vũ có chút khẩn trương. Suy nghĩ một lát rồi gõ "có", sau lại xóa đi, nhập "không" rồi lại xóa đi. Cứ như vậy mãi năm phút sau anh vẫn chưa biết phải trả lời thế nào. [Châu Kha Vũ]: Anh đang viết văn hả? Người bên kia có chút mất kiên nhẫn. [Lưu Vũ]: Không có, đang bận học. Có dính mưa một chút, nhưng mà ổn rồi. [Châu Kha Vũ]: Cẩn thận cảm mạo. [Lưu Vũ]: Ừm, cảm ơn. Châu Kha Vũ ném điện thoại sang bên cạnh, cậu vùi mặt vào gối điều chỉnh lại tâm trạng rối bời của mình. Vốn dĩ cậu đến với Quân Dao cũng vì chị ta khá hợp gu thẩm mỹ của cậu, một phần để tự lừa dối bản thân về những cảm xúc xa lạ đối với Lưu Vũ. Cho tới hôm nay sau nghe Quân Dao buông những lời miệt thị về Lưu Vũ thì cậu trực tiếp nổi giận muốn kết thúc, còn có chút ghê tởm. Không ngờ từ cái miệng xinh đẹp đó có thể thốt ra những câu dơ bẩn như vậy. Anh ấy không thể nào là người như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ Lưu Vũ nhỏ nhắn trong chiếc áo của cậu, xương quai xanh lấp ló sau cổ áo, gương mặt trắng trẻo thuần khiết, trong người không tự chủ được mà nóng lên, cổ họng khô khốc. Một đêm mất ngủ. Sáng hôm sau tin tức Châu Kha Vũ và Quân Dao chia tay lan rộng khắp cả khoa Kinh tế. Một vài giờ sau trên diễn đàn trường xuất hiện một bài viết mắng chửi Lưu Vũ là trà xanh, chen vào chuyện tình cảm của Châu Kha Vũ và Quân Dao. Bài viết đăng được vài phút đã có lượt tương tác rất cao, nằm chiễm chệ ở mục hot topic. Có người hùa theo mắng chửi Lưu Vũ, lại có người mắng chửi Quân Dao đáng đời, người thì bênh Lưu Vũ bảo học bá không bao giờ làm loại chuyện như vậy. Cả đám sinh viên lời qua tiếng lại, cãi nhau thành một nồi cám heo dưới mục bình luận. Châu Kha Vũ được Trương Gia Nguyên cho xem bài viết đó thì lập tức đen mặt, rút điện thoại chuẩn bị gọi cho Quân Dao thì có tin nhắn gửi đến. [Hội trưởng]: Châu Kha Vũ, cậu đến văn phòng khoa gặp tôi. Là Hội trưởng Hội sinh viên. Như đã lường trước, Quân Dao cũng bị gọi lên văn phòng khoa, điều khiến Châu Kha Vũ không ngờ là Lưu Vũ cũng ở đây. Cậu thấy anh gặp rắc rối vì chuyện tình cảm của mình thì không khỏi áy náy, tức giận nhìn về phía Quân Dao. "Bài viết đó là chị làm sao?" "Thì sao chứ, chị muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của cậu ta." Lưu Vũ thấy Quân Dao cố nhằm vào mình cũng chẳng buồn đáp lại, mệt mỏi cụp mắt xuống. Coi người nọ như không khí. Hôm qua dầm mưa đến hai lần, buổi tối thì mất ngủ, sáng ra chưa kịp ăn uống đã bị gọi lên văn phòng. Hai chân Lưu Vũ có hơi run, phải tựa lưng vào kệ sách phía sau mới có thể đứng vững. "Hai đứa thôi ngay đi, tưởng đây là đâu mà tranh cãi." Hội trưởng lúc này từ phía ngoài đẩy cửa vào. Diễn đàn trường đã thành một mớ hỗn loạn, sáng ra đã bị phía trên khiển trách bắt anh ấy phải giải quyết ngay vụ này. Mà không cần phía trên yêu cầu Hội trưởng cũng muốn xé cái topic đó ra làm trăm mảnh. Bình thường Hội trưởng trước mặt mọi người luôn mang vẻ ôn nhu, điềm đạm bây giờ lại trông rất mất bình tĩnh. Đôi chân mày trên khuôn mặt nam tính vẫn luôn chau lại từ khi bước vào. Có thể thấy được là anh ấy đang rất tức giận. Thân hình to lớn đến đứng chắn trước mặt Lưu Vũ như muốn bảo vệ người sau lưng khỏi những lời khó nghe. Lưu Vũ nhìn người trước mặt mà không khỏi có chút sợ sệt. Anh ấy nổi điên rồi.