Em Có một lần ướm hỏi cô bạn thân Cho phép tớ một lần làm anh nhé Trong thơ thôi biến cậu thành cô bé Tuy học cùng cậu sẽ phải làm em Úi giời ơi mộng du thi sĩ quèn Thơ dở ẹc chẳng thèm xem đâu nhé Chuyện hão huyền thôi nghỉ đi cho khỏe Ít tuổi hơn đòi tập tọe làm anh Lấy cớ thôi dối một chút không thành Thôi cứ viết và xưng anh lặng lẽ Câu ẩn dụ gọi là em thật khẽ Sợ hết hồn thơ bóc mẽ thích người ta Không đồng ý nhưng tim vẫn thốt ra Em là bạn nhưng mà xinh lắm đấy Hơi kiêu kiêu, thơ ngây pha ngúng nguẩy Cứ liều mình gọi đấy có giận không? Rồi đến duyên đằng ấy bước theo chồng Tiếng gọi em chảy ra sông ra biển Một lần thôi dù không thành ước nguyện Em trong lòng chẳng tan biến khỏi hồn anh Rồi thời gian bạc phếch đã trôi nhanh Gã ngu ngơ giờ trở thành khờ khạo Gặp bạn xưa bỗng dẻo mồm như sáo Khẽ khọt lời ngơ ngáo gọi là em.. Vũ Mạnh Cường