[Truyện ngắn] Em với người từng là tất cả Tác giả: Lê Ca Em biết, không bữa tiệc nào không tàn cả, chỉ là sự cố gắng của chúng ta sẽ kéo dài bữa tiệc đó bao lâu. Em với người từng rất cố gắng, cố gắng lắm chúng ta mới gắn bó được lâu như vậy. Em biết, vào thời điểm chúng ta bên nhau người thực sự muốn được mãi mãi. Nhưng chúng ta đều bất lực, chỉ vì thời gian như cát vàng nắng cháy, như bụi bặm nhạt nhòa phủ kín tường thành chúng ta xây lên, dù vững chắc nhưng bám đầy rêu phong. Em biết thời điểm bắt đầu, người và em đều cảm thấy may mắn vì chúng ta đã gặp nhau trong cuộc sống bộn bề, giữa ngã tư đường người người bon chen. Giữa hàng vạn hàng tỷ người, gặp được người là điều tuyệt vời nhất em từng làm. Em biết lúc bên nhau người thực sự vui vẻ, vì nụ cười người luôn trực nở trên môi. Những buổi chiều dắt tay nhau đi trên phố vắng chắc rằng không chỉ mình tim em xốn xang. Em biết vào những đêm mưa rả rích, lẳng lặng ngồi nép sau vai người. Tựa đầu lên thật nhẹ nhàng vì em sợ phá vỡ những phút giây bình yên này. Bên người lòng em luôn thanh thản, tĩnh lặng, mưa vẫn rơi rả rích nặng nề trút xuống mặt đường, người ngồi trước dịu dàng khẽ nói "nép sát vào, coi chừng ướt áo!" Em biết lúc tin nhắn thôi vụng về nhắc nhở, inh ỏi, thôi vỗ về, rung rinh trong những ngày gió thổi, lạnh lòng trong nỗi nhớ không người. Em đã đợi người trong những phút người cần em đợi chờ, níu kéo người trong tin nhắn dù không còn gì để nói, đôi lúc người hời hợt chỉ trả lời câu cuối "uhm." Em biết tin nhắn của người đã nhạt dần yêu thương, những bề bộn, bon chen đã khiến người dần quên em. Người không còn đủ kiên nhẫn để trả lời những yêu thương nhỏ nhẹ, những yêu thương mỗi tối người bù đầu vì những chuyện cuộc sống. Em biết dòng tin nhắn cuối này cũng giống như bao dòng tin khác, em biết nụ hôn cuối chúng ta trao, dư vị nó không khác gì những nụ hôn ngày đó. Chỉ là tất cả đều là cuối cùng. Em biết em vẫn là em, vẫn là cô gái ngày xưa của gió thổi lá vàng, nặng trĩu những hạt mưa, lãng du theo dòng người bộn bề, bon chen. Những lúc bơ vơ giữa chốn đông người em lặng thầm giấu mình trong nỗi cô đơn. Người buông tay để lại em với nỗi nhớ, không níu kéo vì em biết cố giữ người, người sẽ càng đi xa. Em biết hành trình dài phía trước, người bên anh sẽ không phải em như trước. Con đường tình yêu không đủ rộng đủ dài để hai ta sánh bước, em bỏ qua người trên hành trình tìm kiếm bình yên. "Em từng nghĩ người là cả cuộc đời, nhưng không ngờ cuộc đời người không phải cuộc đời em." Lê Ca