Em Vẫn Thuộc Về Tôi Tác giả: Alissa Thể loại: Viễn tưởng, tình cảm, huyền ảo, giả tưởng.. Số chương: Đang cập nhật Văn án: Sẽ cập nhật văn án sau nhé, nghĩ gì viết đó nên chưa xác định được^^ Ném đá nhiệt tình đi các bạn tại đây ! Mục lục: Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19
Chương 1: Tỏ tình - Tức giận Bấm để xem Tại khu trò chơi, người con trai đẹp trai và một cô gái xinh xắn đứng đối diện nhau. - Thanh Nhã, làm bạn gái của anh nha? - Em xin lỗi, em không thể. Người con gái thấy có lỗi, cô đã có bạn trai rồi nên không thể nào đồng ý được. - Không sao, anh chờ em chia tay cậu ta - chàng trai nhất quyết không chịu nghe cô từ chối. - Em không muốn chia tay với ảnh, em yêu anh ấy - Thanh Nhã nhíu mày nhìn anh. - Vậy được, chúng ta kết hôn đi! - chàng trai khẳng định. Cô gái lắc đầu, đau khổ. - Anh đừng ép em, em chỉ xem anh là anh trai, em biết anh thương em, nhưng anh nghĩ kỹ lại đi đó có thể chỉ là tình cảm anh em thông thường, nên làm ơn anh đừng nhắc đến cái hôn ước đó được không? Em không thực hiện được, em từ chối. Cô gái tức giận tính rảo bước đi, thì chàng trai kéo cô lại và ôm cô vào lòng thật mạnh. - Anh xin em đừng đối xử với anh như vậy có được không? Anh có gì không tốt bằng anh ta chứ? Thanh Nhã vùng vẫy ra khỏi vòng tay Thiên Bảo nhưng bất lực, đành đứng yên thở dài. - Anh cái gì cũng tốt cả nhưng em không yêu anh, trái tim em không rung động khi đứng trước anh, em không thể điều khiển nó được, anh hiểu mà phải không? Thiên Bảo tức giận, kéo khoảng cách hai người nới ra một chút, cuối đầu hôn lên bờ môi nhỏ hồng nhuận đó, nụ hôn mạnh mẽ, răng môi chạm nhau, chỉ có đau và hận ý trong mắt Thanh Nhã. Cô gái lại vùng vẫy, giơ tay cho một cú tát vào má trái của anh. - Anh đủ rồi đó, anh còn làm vậy nữa em sẽ không nhìn mặt anh nữa. Cô gái rơi nước mắt, ôm mặt chạy đi. Cô không biết tại sao mối quan hệ tốt đẹp của hai người lại trở nên không còn cách nào cứu chữa được nữa. Cô khóc chạy khỏi khu vui chơi, đứng dưới tán cây xanh, ngồi xuống ôm người khóc dữ dội. - Thiên Bảo anh đừng ép em, em không muốn hận anh. Em sẽ làm cho hôn sự này hủy bỏ! Hôn ước của hai người do hai cụ của hai nhà đính ước khi hai người còn chưa chào đời vì hai nhà là hàng xóm của nhau. Thuở nhỏ sống kề nhau, chơi thân như anh em ruột thịt nhưng càng lớn lên Thiên Bảo lại có tình cảm vượt xa tình anh em với Thanh Nhã, người trong cuộc là cô hoàn toàn không biết sự thay đổi ấy của anh, cô vẫn hồn nhiên xem sự che chở, bảo vệ của anh như một người anh trai thân thiết, Thanh Nhã không có anh em nên cô thường tâm sự mọi thứ với anh kể cả chuyện riêng tư nhất cũng không hề che dấu. Nhưng anh đã phản bội sự tin tưởng, tín nhiệm của cô. Hai ngày trước học trưởng Đình Phong đã tỏ tình với cô và cô cũng thầm thích anh nên cô vui mừng nhảy cẫng lên chạy đến bên anh khoe mình tìm được bạn trai ưng ý nhưng không thể ngờ rằng, ngày hôm nay anh lại kéo cô đến khu vui chơi để bày tỏ tình cảm. Anh không nghĩ cô sẽ khó xử như thế nào sao? Anh còn lấy lý do mà cô cho là vô lý nhất ra ép cô, người anh trai cao quý trong lòng cô bỗng chốc vỡ tan ra. "Mưa trôi cả bầu trời nắng trượt theo những nỗi buồn, thắm ướt lệ sầu môi đắng vì đánh mất hy vọng.." nhạc chuông điện thoại vang lên vẫn bài hát quen thuộc khi học trưởng gọi đến. Lấy tay lau nước mắt, kiềm chế lại tiếng khóc uất nghẹn. - Alo.. hức.. - Em đang khóc sao? - Học trưởng Đình Phong lo lắng hỏi. - Em không sao. - cô xử dụng giọng mũi của mình nói. - Còn nói không sao, ai ức hiếp em, nói anh nghe, em đang ở đâu đấy! - Hii hii - Thanh Nhã cười khúc khích muốn che dấu tiếng khóc, kéo sự chú ý ra khỏi sự việc. - Cười cái gì vậy đồ ngốc - Đình Phong thả quyển sách đang đọc dỡ dang, mắng yêu. - Không có gì, anh đang ở đâu, em muốn gặp anh nha.. - Thanh Nhã nhõng nhẽo làm nũng. - Anh đang ở nhà, anh cũng rất nhớ em, em ở đâu, anh qua đón em đi ăn xả giận được không? - Đình Phong đứng dậy đi lấy cái áo khoác. Thanh Nhã cười tít mắt, vui vẻ trở lại, cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên. - Em đang ở khu vui chơi gần chỗ anh đấy, qua rước em mau lên, em đói chết rồi đây này. - Được rồi tiểu nhân xin đi rước công chúa ngay. Đình Phong yêu thương cúp máy, dắt chiếc xe gắn máy của mình ra và vội vàng đi. Còn Thanh Nhã lại bắt một cuộc điện thoại mới từ gia đình. - Alo, Thanh Nhã hả con, về nhà gấp bà nội của con đang tức giận, nhanh nhanh nha con. Mẹ cô đứng trong bếp lén lúc gọi điện thoại di động, không biết thằng bé nói gì với mẹ bà mà bà ấy lại tức giận như thế. Bà nói xong liền cúp máy bưng khây nước hoa quả ra. - Mẹ chuyện gì từ từ nói, đừng giận, bệnh của mẹ còn chưa khỏi hẳn. Bà nội trừng mắt chị ta. - Cô dạy con gái giỏi quá mà, cãi lời tôi, đã có hôn ước rồi mà còn đi quen biết với cái thằng học trường nào đó trong trường đại học. Thiên Bảo không nói thì chắc nào dấu đến khi tôi xuống mồ đi! Thiên Bảo không nói gì chỉ nhìn ra cửa trong một dáng hình ai đó.
Chương 2: Trò đùa quá trớn của Thanh Nhã Bấm để xem Vừa chấm dứt một ngày dài hay chấm dứt một mối quan hệ tốt đẹp vốn có từ lâu để trở thành gì ngoài nỗi buồn hận, cảm giác xa lạ như hai người dưng, đã từng quen, đã từng thân lại hóa ra chẳng biết gì về nhau.. Cửa nhà bật ra, Thanh Nhã bước vào theo sau là Đình Phong, hai người tay trong tay trước con mắt đầy đau lòng của Thiên Bảo, trước người bà đang tức giận muốn chết đứng ngay. Bà nội tức giận, khom người đứng dậy, chống gậy vội vàng bước nhanh gạt phăng tay cô ra khỏi tay Đình Phong. - Cô giỏi lắm, tôi nuôi cô lớn chừng này rồi cô còn xem tôi là bà nội hay không? Bà nói đoạn quay sang Đình Phong. - Cậu là ai? Cậu sử dụng cách bẩn thỉu nào làm cháu gái hiểu thảo của tôi phải cải lời tôi, cậu là con cái nhà ai mà không được dạy bảo tốt, nói đi cha mẹ cậu là ai? Đình Phong chua chát trước lời nói chua ngoa của bà Thanh Nhã, anh không có ba mẹ, anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi được người mẹ nhân từ nhận nuôi, anh sớm thấu hiểu cảm giác bị người khác tỏ thái độ khinh khi nên không lấy để tâm nhưng người này lại là người bà của bạn gái anh vừa quen, anh khó ăn khó nói với bà ấy vì nếu anh có thái độ không tốt vậy thì mối quan hệ vừa chớm nở lại chết yểu trong vỏ bọc, nhưng làm sao anh chịu được khi có người nhục mạ mẹ anh chứ. - Thưa bà, con là người có ăn có học, con được mẹ dạy dỗ rất tốt, điều đầu tiên mẹ đã dạy chính là không được vô lễ với người lớn. Con đến đây để bày tỏ lòng thành con muốn qua lại với Thanh Nhã chứ không phải làm ra chuyện đáng xấu hổi hay gì khác nên bà cũng không nên xúc phạm mẹ của con như thế. Thanh Nhã đau lòng thay anh, chạnh lòng, cô hiểu anh phải kiềm chế thế nào trước lời nói thiếu suy nghĩ của bà. - Bà nội, con.. - Con không có quyền lên tiếng ở đây, con đưa Thiên Bảo lên phòng đi. - bà nội hất một gáo nước lạnh vào cô, lời muốn nói ra nửa chừng lại nuốt trở lại. Thanh Nhã mắt đầy hận ý nhìn người con trai khôi ngô đang ngồi trên ghế. - Anh ta thì có quan hệ gì chứ, nhà anh ta không phải ở đây! Bà nội nghe cô trả treo, xém ngất xỉu, giơ tay cho một cái bộp tay vào má trái "bốp" cô. Thanh Nhã đau điếng người, ngơ ngác cùng đau thương hiện lên khuôn mặt, cô kiềm lòng không được đành mặc cho nước mắt tuôn rơi, qua màn nước mắt mờ ảo cô không thể tin được người bà mà cô yêu quý nhất, kính trọng nhất, bà luôn thương cô, cưng chìu lại ra tay đánh cô vì một người ngoài. Cô hận anh, căm ghét khuôn mặt từng thân thuộc ấy, anh làm cho cô phải chấm dứt mối quan hệ của hai người thì anh mới vừa lòng hả dạ hay sao? Không đời nào cô buông tay Đình Phong. - Con.. Con có thai rồi - cô nói như hét lên. Bi kịch đi đến nước này rồi thì cho nó kết thúc là vừa đủ cho tất cả. Câu nói của cô làm Thiên Bảo phải giật cả người đứng dậy, anh nhìn thẳng vào mắt cô mong tìm ra một chút giả dối nhưng cô lại kiên định, tay vỗ nhẹ nhàng xoa bụng, ánh mắt hiện lên tia ấm áp, dù đang rơi lệ nhưng cô lại cười hạnh phúc. Mọi người chỉ lo tập trung vào hành động của cô lại không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Đình Phong. Sau một hồi kinh người anh mới hoàn hồn nhận ra là cô đang nói dối mọi người, anh với cô chỉ vừa qua lại không bao lâu, chưa từng hành động có thái độ vượt qua ngưỡng quá hạn, để phối hợp với cô, anh nhẹ nhàng ôm eo Thanh Nhã. - Mọi người cũng thấy rồi đấy, hai tụi con là yêu thương nhau thật lòng, tụi con tính nói chuyện này sau nhưng mọi người không cho tụi con cơ hội được nói. Đứa bé này là kết tinh cho tình yêu của tụi con.. - Mấy cô cậu thật hồ đồ - bà nội tức giận đứng không vững té xuống ghế, cơn đau tim của bà lại tái phát, lần này không biết có qua khỏi như trước không. - Bà nội.. Thanh Nhã khiếp đản, sợ hãi buông tay Đình Phong vội đỡ bà nhưng bà gạt tay cô ra, bà lắc đầu đau khổ. - Mấy cô cậu.. đã.. làm ra đến nước này.. rồi thì.. bà lão này có tức chết.. thì có.. là gì q.. uan trọn.. g không? - bà nội ngất đi trước con mắt của mọi người, lần đầu cũng là lần cuối cùng cô phản nghịch bà, có lẽ đây mãi mãi là lần cuối cùng cô được gặp bà. Thiên Bảo nhanh như cắt cõng bà đi, để lại trong phòng chỉ còn lại hai người gây ra chuyện, mẹ cô đau lòng, thất vọng nhìn cô. - Thanh Nhã, con có biết vì sao bà nội của con nhất quyết phải tổ chức hôn sự này gấp không, là vì con đó, con có biết gia đình ta kinh doanh bị lỗ vốn không, anh con phải trốn đi ngước ngoài mới bảo toàn được mạng sống, mẹ và bà con bị họ đe dọa nhiều lần nhưng vì không muốn con phải lo lắng, nên bà cản mẹ không nói cho con biết. Bà nhiều lần nói với mẹ là "cái gì trước hết cũng phải tìm cho Thanh Nhã nơi an toàn, có người bảo vệ trước". Bà lo lắng cho con, yêu con đến chừng nào con lại làm ra chuyện này, mẹ thật quá thất vọng về con rồi. Bà tự trách mình không làm tròn bổn phận nuôi dạy con, xấu hổ với người chồng đã khuất của mình, bà xoay sang Đình Phong. - Chuyện đến nước này rồi thì cậu hãy đưa Thanh Nhã trốn xa thành phố này đi, đừng để con bé bị chủ nợ tìm được, đừng để nó phải hối hận khi chọn cậu. Hãy chăm sóc tốt cho mẹ con nó, tôi như xin cậu, cậu hãy hiểu cho người làm mẹ này. Giờ thì hai đứa hãy đi đi và đừng quay về đây nữa. - bà nói rồi thì cũng bỏ đi. Thanh Nhã khóc rống lên, ngã ngụy xuống đất, hai tay ôm lấy người, trong cô như một đứa trẻ mắc lỗi lầm không ai đối ngoài đến cô, không ai còn muốn cô chuộc lỗi cả, cô bi hoan, đau đớn, xót xa, hối hận, tự trách. - Nội.. nội ơi.. nội.. nội đừng bỏ con mà.. hu hu hu..
Chương 3: Dằn vặt, ám ảnh Bấm để xem Thanh Nhã đau buồn, trong lòng cô hiện giờ chỉ biết hối hận nhưng có hối hận bao nhiêu thì liệu bà cô có sống lại được không? Nếu trên đời này có chữ nếu thì mỗi người đã không dằn vặt chính mình sau những lỗi lầm không thể cứu chữa được nữa. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì lúc ấy bạn sẽ không tự ý hành động theo cảm tính, nếu biết trước chuyện sẽ đi đến cuối con đường bi ai thì bạn sẽ cố tránh con đường ấy mà đi một con đường vòng hoàn mỹ hơn và mãi mãi cũng sẽ chẳng bao giờ có hai từ "nếu như". Cảnh tượng bà ngã xuống, ngất đi vẫn còn hiện ra lởn vởn trong trí óc làm cô lo lắng, day dứt không yên và biến thành nỗi ám ảnh không bao giờ có thể phôi phai, mỗi khi màng đêm buông màn nó hiện về quấn lấy, bao trùm làm cô nghẹt thở. Một tuần đã trôi qua kể từ ngày biết tin bà trong bệnh viện không qua khỏi, chẳng đêm nào là cô có thể an giấc cả, cô theo Đình Phong rời xa cái thành phố đầy hoài niệm, chứa đựng cả thời thanh xuân 19 năm chưa từng nếm trải mùi vị của cuộc đời để chuộc lỗi bằng linh hồn trơ trội này. Hôm nay Đình Phong lại đi tìm việc làm, cả hai đã vì nhau mà từ bỏ đi ước mơ, rời bỏ giảng đường đại học vẫn còn dang dở một nửa, chỉ vừa mới bắt đầu đã vội chấm hết. Đình Phong anh là thật lòng yêu thương Thanh Nhã sâu sắc, muốn che chở cho cô hết quãng đường còn lại và anh còn muốn chuộc lại lỗi lầm vì chính anh cũng một phần tạo nên cái chết tất tưởi cho bà nội của cô. Sau cái ngày ấy, anh hình như không còn thấy nụ cười hạnh phúc, sáng rạng ngời trên khuôn mặt cô, bây giờ chỉ là vẻ thẫn thờ, nỗi buồn sâu thẳm chẳng thể nào nguôi ngoai. Đình Phong buồn bã đẩy cửa căn phòng trọ mà anh thuê để cho hai người ở. Căn phòng trọ nhỏ 15m2, chật hẹp và ngột ngạt này là tất cả số tiền anh dành dụm được với công việc làm thêm trong một quán bar. Anh nhìn người con gái với khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt và yểu xìu như cọng rơm cứ ngỡ một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi về nơi rất xa. - Em ngủ thêm một chút nữa đi, anh nấu cơm rồi gọi em dậy. - Đình Phong âu yếm vuốt ve khuôn mặt đã hốc hác của cô, ngồi xuống cạnh cô. Thanh Nhã nhìn anh thật lâu rồi mới nhàn nhạt hỏi. - Anh có hối hận khi ở bên em không? Đình Phong hơi ngạc nhiên với câu hỏi của cô nhưng nhanh chóng anh mỉm cười yêu thương. - Mãi mãi anh cũng không hối hận, anh yêu em, Thanh Nhã à! Anh dúi đầu cô vào vai mình! Để cô tựa nhờ vào anh như là anh muốn cô sản sẻ bớt đi những cõi riêng, niềm đau cô đang che giấu qua vẻ mặt không cảm xúc. Phía sau lưng Đình Phong, khuôn mặt Thanh Nhã buồn rười rượi, cô cố kiềm nén để nước mắt không rơi. - Em là một người rất tồi tệ phải không anh? - Cô lắc đầu nhè nhẹ, cô hỏi anh cũng là tự hỏi chính mình. - Không đâu em, em là một cô gái rất tốt, em đừng nghĩ nhiều nữa cũng đừng trách cứ bản thân, mọi chuyện xảy ra không ai có thể lường trước được, như vậy người ta mới nói cuộc đời là những bất ngờ mà thượng đế tạo ra để thử thách chúng ta. Nên em đừng quá bi lụy vào quá khứ đã qua nữa. Đình Phong an ủi cô, anh bây giờ là chỗ dựa duy nhất, nên anh phải có trách nhiệm thực hiện lời hứa với mẹ Thanh Nhã. Anh vỗ về, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn rồi lao vào bếp làm cơm. Thanh Nhã giả vờ nằm nhắm mắt nhưng khi bóng anh vừa đi cô lại trở về trạng thái cũ nhìn chằm chằm trần nhà xám xịt. Cô thấy mình thật là một con người đáng chết, cô sợ hãi mỗi khi nhắm mắt vì lại nhớ về bà, về sự yêu thương mà bà đã dành cho cô, tâm nguyện cuối cùng của bà là được thấy cô gả cho Thiên bảo nhưng làm sao có thể phản bội người con trai đã hết lòng yêu, hy sinh mọi thứ để cùng cô chịu gian khổ. "Nếu mình chết đi có phải sẽ hay hơn không? Mình chết rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết, mình sẽ luôn mang trái tim yêu Đình Phong nhưng lại có thể hoàn thành tâm nguyện của bà. Mình sẽ đồng ý lấy Thiên Bảo sau đó mình sẽ tự kết liễu đời thừa này". Ý nghĩ chợt thoáng qua não, rồi nhanh chóng thôi miên, quyến rũ một con người đang lạc lõng, quanh quẩn trong một mê cung mà chẳng có ai chỉ cách thoát ra, như một hoang đảo đầy nước ở vùng sa mạc sahara đang hiện ra mờ mờ ảo ảo trong đôi mắt của một kẻ đang chịu cơn khát kéo dài, cứ cấm đầu mà chạy về phía ảo mộng để rồi một con kỳ nhông sa mạc phải thét lên "người đó là kẻ điên à, sao lại chạy vào cơn lốc xoáy sa mạc?"
Chương 4: Người tìm đến tận cửa Bấm để xem Sáng hôm sau, ánh dương ngoài cửa sổ soi rội làm bừng sáng căn phòng nhỏ, qua ô cửa sổ đầy hương hoa để nắng chạm vai Thanh Nhã. Cô tỉnh dậy sau một đêm không ngủ chỉ mới chợp mắt nửa tiếng lại thức giấc. Một ngày mới lại bắt đầu, cô vẫn cứ là cô của ngày hôm qua. Đình Phong từ sofa ngồi dậy nhìn cô gái nhỏ vẫn thẫn thờ, anh thở dài, gấp chăn mền gọn gàng để một góc rồi mới đến ngồi cạnh cô vừa đặt mông chưa nóng thì cửa bên ngoài có người gõ, âm thanh rất mạnh mẽ nói đúng hơn là đập cửa, đánh sập nhà người ta cũng chẳng sai. Đình Phong nhíu mày. "Rầm, rầm, rầm.." - Em nghỉ thêm chút nữa đi, anh ra xem ai gọi, có thể chỉ là người giao báo, hôm qua anh có đặt mua một vài tờ xem xem có chỗ nào cần tuyển người làm không? - vừa nói anh vừa lấy vội cái áo sơ mi khoác lên bên ngoài rồi ra mở cửa ngay. Thanh Nhã không nói gì, mắt vẫn nhìn khung cửa sổ với vài chậu hoa cúc. Cửa vừa mở, Đình Phong kinh ngạc và hoang mang nhưng vẫn lịch sự mời anh ta vào nhà. - Mời anh vào nhà ngồi, Thanh Nhã.. Cô ấy ở bên trong. - Anh để cô ấy sống trong một nơi tồi tàn thế này sao? Tôi quả nhiên nhìn lầm anh rồi. - Nói rồi Thiên Bảo đẩy Đình Phong sang một bên vào trong. Anh nhìn ngó xung quanh một lượt, rồi mắt lại rơi vào thân hình ốm yếu xanh xao của cô, ánh mắt đó lại không biết nhìn về nơi đâu, cô quay mặt ra khung cửa sổ nên không biết anh đến. Anh tức giận nắm chặt nắm tay quay sang cho Đình Phong cho một cú lên mặt, khoé miệng Đình Phong chảy máu, do bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ anh ngã ra sau, tay phải va vào bình bông trên kệ để giày, tay trái đâm vào cửa. "Bốp.. bịch.. rầm" Thanh Nhã nghe thấy tiếng động lớn, lại nghe một giọng nói quen thuộc liền quay phắt đầu nhìn ra cửa. Cô trợn to mắt, tay chân luống cuống bước xuống giường, nhưng chân tay cô không chịu sự điều khiển của cô, nó mềm nhũn ra làm cô ngã ạch xuống đất, đầu hướng chiếc ghế bên cạnh mà đâm sầm vào. - Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? "- Thiên Bảo nhanh tay kéo cô dậy nhưng cô lại gạt tay anh ra, khó khăn hướng Đình Phong lếch người tới. Thiên Bảo nhìn cảnh tượng đó, tim lại nhói đau như có vạn tiễn xuyên tâm. - Đình Phong anh không sao chứ? - Cô được Đình Phong ôm vào lòng, thương yêu vuốt nhẹ trán cô làm cô né sang một bên. - Đau. - cô nghiến răng - Biết đau còn làm mình ra nông nổi này.. Thiên Bảo mày kiến nhíu lại, lên tiếng ngăn hai người họ anh anh em em. - Hai người có thôi cái giọng làm người khác buồn nôn không? Tôi đến đây không phải muốn thấy hai người ân ân ái ái, tôi là muốn thông báo cho em một tin trước khi bà nội chết đã nhắn lại cho em. Tôi nghĩ em không muốn nghe đâu. Nghe đến hai từ" bà nội"liền thu hút thành công sự chú ý của cô. Thanh Nhã không tin vào tai mình hỏi lại anh. - Bà nội từng để lại lời nhắn cho tôi sao? - Thanh Nhã nghĩ bà sẽ ghét cô, sẽ không bao giờ nhắc đến đứa cháu bất hiếu này. - Đúng. - Thiên Bảo hừ hửng trả lời, anh lặn lội đừng xa đến tìm cô cô cũng chỉ xem anh như người đưa thư, anh tự nghĩ mình thật giỏi chịu đựng. - Nội đã nói gì với tôi? Anh nói đi bà tôi muốn tôi làm gì hay bà trách tôi sao? Anh nói đi. - Thanh Nhã rời ngực Đình Phong đứng lên ngước mắt nhì thẳng vào mắt anh. - Nội em, không hề trách em, chỉ bảo anh nói với em là hãy sống thật tốt đừng tự trách bản thân, dưới suối vàng bà sẽ không yên lòng nhắm mắt. Bà còn dặn dò phải giúp em và.. Hắn, tìm một nơi ở. - rồi anh quay sang Đình Phong gằng giọng - Nội còn nói, nếu hắn đối đãi không được tốt, anh có trách nhiệm phải mang em đi. Và sau tất cả những gì anh thấy, thì anh kiên quyết yêu cầu em cùng anh rời khỏi nơi đây. - Không thể nào, tôi không đi - Thanh Nhã lại lao vào lòng Đình Phong kiên định ôm chặc anh. Đình Phong cảm thấy xấu hổ vì anh thật sự chẳng cho cô gì được ngoài trái tim luôn hướng về cô. Nếu phải để cô đi, anh chưa từng nghĩ mình sẽ như thế nào khi thiếu vắng bóng hình bé nhỏ này. - Em thà chịu khổ cũng không liên quan gì đến anh sao? - Thiên Bảo không tin cô lại cự tuyệt anh một cách thẳng thừng, không cần suy nghĩ những từ cô nói tự nhiên đến làm anh đau khổ. - An Thiên Bảo, tôi cảm ơn anh đã chuyển lời nhắn của nội đến tôi, còn chuyện đi theo anh là không thể nào, mãi mãi tôi cũng không phản bội Đình Phong. - Thanh Nhã biết bà đã tha thứ cho cô là cô đã cảm thấy thanh thản hơn rồi, nhưng bà nói muốn cô trở về bên Thiên Bảo là chuyện không thể nào được.
Chương 5: Chủ nợ tìm đến - Bộ mặt thật của An Thiên Bảo Bấm để xem Người ta thường bảo nợ cha con trả còn đối với Thanh Nhã cô, cô đã nợ ai bao giờ đâu, cô chỉ nợ đời thôi nhưng lúc mấy tên chủ nợ đứng trước cửa rồi mới hiểu ra, nợ anh trai em trả. Ba người đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài một top người áo đen hùng hổ kéo đến trên tay là, gậy, côn.. Họ đi theo một tên đại ca mặt sẹo, nhìn hắn hung hăng và chịu chơi. Vết sẹo dài bốn xen ti mét trên má phải còn ghi lại dấu ấn của trận ẩu đả sống chết trong một lần đòi nợ thuê một thằng say rượu. Theo sau tên chỉ huy ma quỷ còn có hai mươi tám tên thân hình to con, đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn như mấy tay đô vật nhìn trông mà ghê sợ. An Thiên Bảo là người đứng ra trước khi thấy bọn chúng định tiến vào. - Bọn mày là ai? - Anh lên tiếng lạnh tanh, lạnh ngắt. Nhưng mấy tên kia là ai chứ, quân đi đòi nợ thuê mà, toàn bọn đầu gấu mặt hà bá thôi. Tên trưởng đàn cười hắc hắc. - Mày côn hồn thì tránh sang một bên, nếu không cái bản mặt đẹp trai này tụi tao xem như giẻ lao mà đánh, đến khi đó đừng bảo ông đây dừng tay. Còn người trong kia, ai là em gái của Phùng Đức Chinh ra đây gặp tao. Tên cầm đầu không sợ trời cao đất dày, hai bàn tay đang vào nhau bẻ khớp răng rắc ra vẻ thị uy với Thiên Bảo. Một người như anh học võ từ thời nhỏ vì muốn bảo vệ hai cô bé mà đã luyện thành cao thủ rồi, lẽ nào anh lại sợ mấy tên tép riu nhỏ nhoi này? Mà điều anh sợ là làm kinh động Thanh Nhã, chỉ có vậy. Không chỉ Thiên Bảo hai người còn lại cũng đoán biết được tình huống gì. Thanh Nhã nhìn Thiên Bảo khó tin, một sự nghi ngờ loé sáng lên trong đôi mắt của cô. - Bọn người này anh đưa tới lừa tôi? Thanh Nhã được Đình Phong ôm trong lòng cười khẩy Thiên Bảo. Thiên Bảo nghe xong lời nói khó tin nổi, trong lòng của cô anh là hạng người vô liêm sỉ đó sao, vì chút chuyện không làm được mà phải uy hiếp người khác? Anh hoàn toàn không quen biết bọn người này. Trong lòng lửa giận hừng hực cháy, Thiên Bảo đành trút giận vào đám người kia. Anh quay người lại đạp vào bụng tên chỉ huy một cước, anh muốn chứng tỏ cho cô biết anh không phải hạng người đục nước béo cò, thừa nước đục thả câu như cô nghĩ. Anh là người thẳng thắng sòng phẳng, rạch rồi, có ân báo ân, có oán quyết.. Không Tha. Hai bên xúc động lao vèo đánh ịch đụi, Đình Phong cũng xông vào phụ một tay, nhưng số lượng lại áp đảo làm hai người Thiên Bảo và Đình Phong phải thất bại thê thảm, cả hai đều bị trọng thương. Đám người rời đi còn mang theo cả Thanh Nhã. Đình Phong đã vội vàng đi báo cảnh sát. An Thiên bảo bị thương nặng nhất, trên đầu hắn bị gậy đập vào, vết thương sưng tấy chảy máu nhiều, máu làm mặt anh ta trở nên kì quá, bí hiểm, anh lục lọi trong túi quần ra chiếc điện thoại và gọi đi. - Trần An Kiệt, cậu làm vậy là có ý gì? - Anh tựa người vào cánh cửa, mắt nhìn dáng hình khuất dần của Đình Phong sau rặng cây. Người bên kia nghe giọng giận dữ của tên bạn thân, bỗng phá lên cười. - Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi. Chẳng phải đây là điều cậu muốn sao? Tớ xử lý trực tiếp cho cậu. Thiên Bảo trượt dài trên cửa theo đà ngồi bệt xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên trán, mắt thu lại đảo quanh một vòng hiện lên tia giảo hoạt. Đúng! An Thiên Bảo anh tất nhiên sẽ không xử lý một cách thẳng thắng nếu như thế cuộc vui này sẽ kết thúc sớm chẳng còn gì là thú vị. An Vy, em gái của anh sẽ trách anh, nơi đó cô chắc chắn sẽ thất vọng với người anh trai này. - Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, giúp tớ điều tra Phùng Đức Chinh đang ở đâu, nếu thấy hắn rồi thì mang về đây, để cho hắn bên ngoài rong chơi cũng lâu rồi cũng nên bắt đầu kế hoạch của chúng ta đi Trần An Kiệt một tay ôm mỹ nữ bên còn lại kẹp điếu thuốc đỏ đóm giữa ngón trỏ với ngón giữa. - Cậu chơi thật ác độc quá chứ, không tội nghiệp cô bé ấy sao? Dù sao người ra cũng là thanh mai trúc mã của cậu đó cũng là thân nữ nhi cậu đừng mạnh tay kẻo cô ta hận cậu, mà phụ nữ đã hận ai thì người đó coi như xui xẻo. Phải không A Mỹ? Hửm? - An Kiệt, anh nói đúng quá đi à, thấy ghét ghê. Đầu bên kia điện thoại Trần An Kiệt đang trong bar uống rượu với mỹ nữ nóng bỏng. An Thiên bảo hừ lạnh. - Vậy hỏi ai sẽ trả lại mạng cho em gái tớ? Điện thoại vẫn kết nói nhưng không nghe ai trả lời câu hỏi của anh, chỉ có tiếng thở hổn hển và ngọn lửa tình đang rực cháy khẽ khàng vọng ra. Thiên Bảo nhíu mày. - Cậu.. Trần An Kiệt bỏ lại một câu rồi cúp máy. - Tớ đang bận, cậu trở lại thành phố rồi gọi tớ sau. Thiên bảo còn nghe loáng thoáng giọng con gái nũng nịu. - Nhanh lên anh. An Thiên Bảo nhíu mày phượng tay lướt phím ngắt kết nối, rồi rời khỏi đây. Anh lái chiếc xe ô tô màu đỏ, chủ sở hữu chiếc xe này không phải anh, từ rất lâu rồi kể từ ngày em gái anh mất nó trở thành bạn tri kỷ với anh, chiếc xe này chính tay anh đã mua tặng em ấy vào năm cô vừa tròn 10, anh đã nói với em mình "An Vy, đợi đến năm em đủ 18 anh sẽ dạy em lái xe".
Chương 6: Ác ma được hình thành từ đâu? Bấm để xem Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi em gái anh chết đi. Một cái chết đến quá đột ngột. Một vở kịch được dàn dựng lên để che dấu một tội ác, thật quá công phu và hoàn mỹ, mọi dấu vết manh mối về cái chết thương tâm của em gái anh bị vùi lấp phía sau một thế lực đen tối. Nhưng ông trời có mắt, cuối cùng người đàn ông cặn bã đó cũng phải trả giá đắt bằng chính sinh mạng của ông ta. Nhưng anh quyết sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Cái anh muốn chính là cho cả gia đình ông ta phải đau khổ như chính anh đã từng bị phản bội, từng phải nếm trải cảm giác trời sập xuống là như thế nào. Sau khi An Vy mất. Mẹ anh vì quá thương tâm sau biến cố đó ngã bệnh rồi qua đời sau đó một tháng, cha anh suốt ngày chỉ ũ rũ, u buồn không màng đến công ty gia đình, chẳng bao lâu thì phá sản. Đáng hận hơn, người đàn ông cầm thú kia nhân lúc gia đình anh rơi vào cảnh éo le lại thông đồng với người trong giới chèn ép, kết quả ông ta thành công thu mua lại công ty của cha anh với cái giá rẻ hơn bèo. Đúng 1 một tháng sau, từ trên tòa nhà của công ty An thị, một người đàn ông cao 1 mét 9 với khuôn mặt điển trai tuổi 34 mặc trên người bộ vest nhăn nhún, mày râu dài ra hình như đã rất lâu rồi chưa được cạo đi, trên người bốc mùi rượu nồng nặc, ông đứng trên sân thượng tầng số 15 cũng là tầng cao nhất của công ty. Bên cạnh anh là một chàng trai khoảng 10 tuổi, chàng trai được thừa hưởng từ cha mẹ nét đẹp vừa mang khí chất bá vương lại vừa đáng yêu, anh đang trong giai đoạn vị thành niên, về mặt tâm sinh lí có thay đổi mạnh, có lẽ phải theo hướng tích cực nhưng đằng này lại là bi kịch chờ đợi anh trước mắt. Nhìn vào đôi mắt anh tĩnh lặng trong veo như nước hồ mùa thu dừng như không ai đoán ra được tâm tư của cậu bé này, cậu vẫn đứng yên lặng nhìn người cha đang đứng trước mặt mình. Người đàn ông cuối đầu xuống nhìn đứa con trai của mình rồi cười hiền lành: - Thiên Bảo, mẹ vào em của con đi rồi, cha không an tâm họ ở đó có sống tốt không. Cha muốn qua đó đoàn tụ với mọi người, con trai à, con có muốn đi cùng cha không? Nhanh thôi gia đình ta lại đầy đủ như xưa, chắc chắn em con sẽ rất vui. Nếu con chưa muốn rời nơi đây thì cha đi trước khi nào nghĩ thông rồi con cũng nên quay về đấy, cha mẹ và em vẫn luôn chờ con. Nói rồi ông quay người đi đưa tấm lưng rộng lớn về phía đứa con, ông đi đến sát mép của tòa nhà, chỉ cần một bước nhỏ nữa là sẽ rơi xuống dưới, ông dừng lại, nhìn vào khoảng không trước mắt. Bên dưới mọi người ồn ào, nhưng chẳng ai có ý định khuyên giải hay thật tâm muốn cứu người đàn ông tội nghiệp này, họ chỉ trỏ vào ông, khuôn mặt họ vẫn điền nhiên như đang xem một trò vui. Hai phút sau một người đàn ông tuổi tầm 33 chạy lên sân thượng nơi có hai người một lớn một nhỏ vẫn đứng đó. Ông ta nhìn Thiên Bảo một cái rồi định tiến lên phía trước thì người phía trước lên tiếng: - Phùng Thanh Khương! Hãy chăm sóc con trai hộ tôi. Tôi phải đi gặp Nhã Hân và An Vy rồi. An Thiên Quốc quay người lại nhìn thẳng vào mắt người bạn cũ lâu năm. Gót giày của ông đặt sát mép thành. Ông cười rồi giơ hai tay sang ngang ngã người về phía sau. Tựa như một cánh chim bị bắn lao nhanh vun vút xuống, lại tựa chiếc lá trên cành khô bị gió cuốn đi. "Bịch" Máu bắn lên tung toé, máu chảy ròng ròng, máu loan lổ khắp mặt đường nhựa đen, máu túa ra mọi phương hướng, từ miệng trào ra chảy dọc xuống cổ, hình như lưỡi của ông đã bị chính răng mình cắn đứt. Mọi người xung quanh bu lại nhìn như nhìn một tác phẩm nghệ thuật vừa hoàn thành xong của một nhà họa sĩ, một bức tranh Anguished Man ngoài đời thật, một bức tranh ám lời quyền kì bí, ma quái được vẽ bằng máu và nước mắt. Phía dưới hỗn loạn vô cùng, còn trên sân thượng lại yên tĩnh lạ lùng, cậu bé vẫn đứng đó phía sau người đàn ông đang đứng đúng vị trí mà cha cậu vừa ngã xuống, người đàn ông ấy nhìn xuống dưới nên không thấy hai tay cậu nắm chặc thành nắm đấm. Còn khuôn mặt thì lại không có cảm xúc, dừng như chẳng nhìn thấy gì qua khuôn mặt của cậu. Hoàn toàn không có một chút gì gọi là nhà có người thân mới mất, mà chính là chết ngay trong đôi mắt cậu. Có phải cậu không phải là người nên không có tim gan không? Không! Trong đầu cậu bé chưa vị thành niên này đang phải chọn ra một trong hai con đường: Một là đẩy người cha nuôi ác ma này xuống dưới rồi đi theo cha anh, hai là anh sẽ diễn tốt vai trò một người con nuôi thật tốt, ngoan ngoãn trả lại công ơn mà ông ta đã ban cho anh. Một ác ma mới được sinh ra, vậy ác ma mới được sinh ra như thế nào?
Chương 7: Thanh Nhã bị bắt vào động gái Bấm để xem Dãy nhà cũ kỹ đã bỏ hoang nằm cuối con phố nhỏ - một nơi vắng vẻ có số dân không quá 100 người. Dãy nhà này từng là khu ở của những nhà sinh vật học làm trong một công ty về công nghệ sinh học nhưng do công ty đó phá sản nên bọn họ cũng rời đi nơi khác kiếm sống và bây giờ trở thành một nơi đầy rẫy tội ác. Cái công ty này không khác lạ nó chính xác là công ty của ba An Thiên Bảo, công ty chuyên nghiên cứu về sinh vật học từng rất nổi tiếng và hiện nay đang được chiếm bởi Phùng Thanh Khương. Bên trong dãy nhà nhiều mạng nhện bám đầy, tường cũng vỡ vụn nhiều nơi, ánh sáng ảm đạm dù ngày trong trong xanh hay có mây mù đi chăng nữa. Và một một gian phòng trong tổng 34 căn phòng là một con đường bí mật dẫn xuống dưới lòng đất. Ngôi nhà được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng người Pháp đầu những năm 90, được thiết kế chuyên dụng cho phục vụ thí nghiệm, phía trên là 34 căn phòng rộng rãi cho 34 nhà sinh vật học của công ty, phía dưới là bốn phòng thí nghiệm rộng lớn. Nhưng hiện tại bốn phòng đó chỉ còn lại là bốn chiếc hộp hình chữ nhật ghép nối tiếp nhau, không còn dụng cụ thí nghiệm, không còn hóa chất hay bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ, nay nó nuôi con hàng cho các hợp đêm. Đúng vậy nơi đây chính là động gái. Mỗi phòng đều chứa được khoảng năm mươi cô gái từ 18 đến 30 tuổi, bọn họ có người bị bán đi, có người bị bắt cóc lại có những người tự nguyện đi vào địa ngục trần gian này vì họ biết nơi đây sẽ cung cấp hàng cho các khách sạn, câu lạc bộ hộp đêm sang trọng nhất thành phố và cũng chẳng thiếu gì rùa vàng cho các cô muốn câu, may thay lại được một đại gia bao nuôi thì nửa đời sau không lo ăn lo mặc cũng nên. Mặc dù với lý do nào thì khi vào nơi đây các cô gái đều được kiểm cơ thể và được chia ra làm bốn nhóm nhỏ tương ứng với mỗi phòng. Phòng một là dành cho những cô gái ngoan ngoãn, nghe lời, dễ bảo, các cô sẽ được huấn luyện làm sao để phục vụ đàn ông trước khi bán vào các hộp đêm nhất nhì thành phố. Phòng hai thì dành cho kẻ cứng đầu, ngoan cố, các cô sẽ bị đánh đập, cưỡng hiếp bất cứ lúc nào cho đến khi nghe lời sẽ được chuyển về phòng 1 hoặc là xuống địa ngục thực sự. Phòng ba số người ít nhất thường mỗi đợt chỉ 10 người đến, họ đều có tài năng riêng của mình như năng khiếu về chơi đàn piano, vẽ tranh, ca hát.. Những cô gái này sẽ được huấn luyện nghiêm khắc, được dạy võ, sử dụng vũ khí.. nói chung là về thể lực. Ngoài ra còn học cách tiếp cận câu dẫn đàn ông, đặc biệt là khóa huấn luyện Giết Người để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, nếu đã đạt được yêu cầu của tổ chức này, các cô sẽ bị bán đi hoặc cho thuê làm nội gián, mưa sát bất cứ ai khi có người mua, thuê, vẻ ngoài tất nhiên phải đẹp vạn người mê. Phòng cuối cùng đơn giản chỉ là nơi bán các cô gái vào các hộp đêm bình thường vì các cô không xinh đẹp. Quay lại với phòng giam số hai, một top người dẫn theo một cô gái đi vào. Cô gái bị bịt mắt, miệng dán keo dính, hai tay bị trói lại phía sau, nhìn bề ngoài cô rất đẹp đáng giá để sang gian số 3 nhưng lại được ưu ái vào đây vì một lý do chẳng ai biết được. Khi cửa sắt nặng nề mở ra, các cô gái bên trong hoảng sợ vô cùng, có vài người còn kêu lên thất thanh lao vào ôm nhau thành một cụm rung như cầy sấy bởi vì chỉ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ như vậy. Thử hỏi, một cô gái đang tuổi trẻ trung, xinh đẹp nhất lại bị ép quan hệ tập thể, sử dụng thuốc lắc, bị nhấn nước, bị treo lên hứng chịu roi da.. Còn có ai lại không sợ chứ? Tên cầm đầu cười dâm dục, thô tục, chỉ các cô gái đang ôm nhau: - Mấy em yên tâm, hôm nay có người mới nên anh đây tha cho các em một lần, mai anh lại ghé thăm. Một trong 27 cô ở đây đã có một người chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm một bên chờ tử thần đến đón đi, cô ấy tên Linh Đan vừa tròn 18 tuổi đã vào đây được hai tháng, vì có vẻ ngoài đẹp hơn người nên bọn cầm thú này bạo dâm quá mức. Thanh Nhã bị đẩy mạnh lao thẳng nằm trên người cô bé đáng thương đó. Người chỉ huy khó chịu ra lệnh tên đàn em phía sau: - Lôi con nhỏ đó đi, đừng để nó chết ở đây làm bẩn nhả hứng của tao! Thật nực cười "nhả hứng" sao? Thanh Nhã khinh bỉ hừ một tiếng. Cô ít nhiều cũng đoán được nơi này là gì rồi. Tuy mắt không thấy nhưng tai cô rất tốt, đó cũng có thể nói là một năng lực đặc biệt đi. Cô có thể rõ và nhận biết từng giọng nói và không bao giờ quên.
Chương 8: Quật cường - Lòng tự tôn Bấm để xem Phòng giam lạnh lẽo, nền gạch ẩm ướt, bụi rải đầy, không khí bốc mùi tanh gớm ghiếc xen lẫn mùi máu, nước mắt là điều không thể nào ngừng tuôn rơi trên những đôi má hồng phai màu xanh ngớt. Thanh Nhã bị tên chỉ huy nắm tóc kéo ngược về sau, bàn tay thô ráp bốp lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô: - Mày vừa "hừ" tao? Con điếm khốn, hôm nay lão thay cha mẹ mày dạy cho mày một trận thế nào là lễ độ. Hắn nắm lấy góc áo trước ngực cô giật phanh, chiếc áo thun "rẹt" một tiếng, mảnh vải lớn trước ngực tách ra rơi xuống để lộ màu hồng phấn của áo lót. Thanh Nhã nghiến răng, dù bị bịt mắt vẫn cắn chặc răng lấy đầu mình đập thẳng vào đầu mũi hắn, hắn bị đau vung thẳng tay mạnh mẽ cho cô bộp tay vào má trái, nó sưng tấy lên, khoé miệng cô rướm máu. Miếng dán trên miệng bị tróc ra, cô không sợ, gan lì nhanh như chớp há miệng liền gặm vào vai hắn ngấu nghiến như một con hổ đang nhăm nhi miếng mồi, mùi máu tràn qua kẻ răng chảy xuống cổ, nó chảy nhanh khiến cổ bị sặc. Hắn nắm lấy tóc cô kéo ra khỏi vai, tay còn lại cung thành nắm đấm cho mạnh vào vùng bụng cô. Thanh Nhã như con chó điên dại một mực không buông thả, quyết giành lấy phần thịt trên vai hắn. - Chó điên, tụi mày còn không mau kéo mụ đàn bà điên này ra. - Hắn nổi khùng vừa đấm vừa kêu lũ đàn em. Lũ đàn em lao vào vừa đánh vừa lôi bừa cô quăng vào một góc tường nhưng trên vai tên cầm đầu giờ chỉ còn lại mảnh xương cùng dây chằng, máu thành dòng chảy mạnh xuống. Cô nhả miếng thịt trong miệng ra cười như một người điên. Hắn kêu lên như một con lợn bị chọc tiết. - Giết nó cho tao, tao phải giết chết mày con quỷ cái. Hắn ôm lấy bên vai, tóm lấy gậy của một đàn em, giơ gậy lên cao, giáng xuống vào đầu cô. Nhưng tên đàn em đã nhanh chóng chắn ra. - Đại ca, không thể giết nó được, Trần thiếu đã dặn, anh giết nó chúng ta thành tế phẩm chôn chung! - Lời nói tên đàn em kịp thời ngăn cản được hành vi, hắn trợn to mắt, hắn nghĩ cái gì đó rồi, nhổ nước bọt vào người cô: - Hôm nay coi như tao bị chó cắn nhưng con điếm mày đợi đi, tao nhất định chơi chết mày. Đúng vậy, Trần An Kiệt chỉ cấm hắn không được giết cô nhưng hành hạ lại không nằm trong đó. Hắn giữ vai quay sang tên đàn em lúc nảy: - Mày đi lấy xe đi, đưa tao đi bệnh viện, khốn kiếp, không biết có bị bệnh dại không. Trong chiếc khăn đen, đôi mắt cô mở to, nhếch khoé miệng đỏ tấy "Trần thiếu?". Bọn nó rời đi rồi, các cô gái ở đây như thở hắc ra, rồi quay sang nhìn người con gái vừa làm xáo động. Có người nhìn Thanh Nhã với ánh mắt ái mộ, cô ấy tên Đoàn Trinh Tú một diễn viên hạng 3 bị bắt cóc gần một tuần rồi. Cô gái đi đến, ngồi xuống cởi trói cho cô rồi tháo vải bịt mắt. Chiếc khăn được tháo xuống, xuất hiện đôi mắt đẹp thu hút đầy bí ẩn, Thanh Nhã cười mỉm nhẹ vì khoé miệng bị rách vẫn còn rất đau: - Cảm ơn, cô tên là gì? Đoàn Trinh Tú ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh này, hai tay dìu cô đứng dậy vừa đáp: - Tôi tên Trinh Tú. - Ừ - Thanh Nhã phủi bụi bám trên áo quần, lau khoé miệng, nhìn chiếc áo đáng thương: - Ở đây mọi người có dư chiếc áo nào không? - A, có, cô ngồi đây đi tôi lấy giúp cô. - Cô gái nhìn cô rồi quay đi đến một góc tường, nơi đó có một chiếc gương gỗ đã cũ kĩ, bên trong chứa vài bộ quần áo, mọi người phải chia nhau ra mặc, mỗi tuần chỉ có một ngày mọi người được đi tắm và giặt giũ, thế nên nhìn họ thật nhếch nhác. Thanh Nhã liếc nhìn cô gái nhỏ vẫn còn nằm bên góc tường, thản nhiên đặt câu hỏi bâng quơ: - Cô ấy tên là gì? - A, cô ấy là Linh Đan. - Đoàn Trinh Tú quay lại, tay chìa ra một cái áo sạch. - Cảm ơn. - Cô gật đầu và bắt đầu thay. - Cô ấy thật đáng thương, không biết còn sống được bao lâu nữa. - Đoàn Tinh Tú lắc đầu, nét mặt buồn, cô ấy buồn cho Linh Đan, lại buồn cho số phận của mình, liệu ngày mai người nằm đó có phải là mình không! - Nơi đây là đâu, tại sao mọi người lại bị bắt vào đây? - Thanh Nhã chỉnh lại chiếc áo, nó quá rộng so với thân hình nhỏ nhắn gầy gò của cô. - Nơi này, là động gái, cô cũng thấy rồi đấy.. - Trinh Tú kể sơ lược về nơi đây rồi thở dài, nói tiếp: - Tôi là bị chủ của mình bán đi, vì tôi là một diễn viên hạng ba không đáng để ông ta đào tạo, cứ vậy tôi mới gặp được cô đấy. Thanh Nhã ngẫm nghĩ rồi ái ngại hỏi: - Sao bọn cô không làm theo lời bọn chúng như vậy sẽ không phải chịu đau đớn này? Một cô gái trong nhóm nhìn khá lớn tuổi ghét bỏ câu hỏi của cô: - Chúng tôi mới không có, dù có chết cũng không bán rẻ tự tôn của mình. Thanh Nhã gật đầu mạnh, cô thật khâm phục bản tính tốt đẹp ở họ. Dù bạn là ai đều có cho mình một giới hạn của bản thân đó là lòng tự tôn và nó cần được mọi người tôn trọng, hãy giữa nó vì nó nói lên bạn là chính mình. Và các cô gái ở đây "thà chết vinh còn hơn sống nhục".
Chương 9: Đồng minh mới - Thăm dò Bấm để xem Buổi tối, có lẽ là buổi tối, họ chỉ có thể hình dung bằng hai từ "có lẽ" vì không ai có thể xác định được chính xác ngày hay đêm ở cái nơi mà bóng tối ngự trị vĩnh hằng này. Trong lúc bọn cô đang thay y phục, có một đám đàn ông mặt bặm trợn đi vào phòng giam. Mấy người con gái chật vật nắm lấy góc áo ôm vào người rồi chụm lại thành một cụm mắt mở to cảnh giác nhìn bọn chúng như đang trông chừng kẻ địch. Tổng cộng có bốn tên và một con chó Mastiff Pháp, một tổ hợp cầm thú đi chung thật xứng đôi vừa lứa. - Bọn ngươi đến đây có việc gì? Không thấy chúng tôi đang thay đồ sao? Thật biến thái! Hừ - Thanh Nhã gằn giọng. Đúng là cầm thú, làm gì có tự trọng. Một tên nhìn trắng trẻo to con trong bốn tên đen đúa lên tiếng, hắn là người Pháp nói tiếng ngọng nghịu: - Đại ca bảo có món quà chiêu đãi các cô. Henry, bắt đầu tiếp đãi chu đáo vào. Henry là một tên nhỏ con nhất nhóm, nhìn mặt vẫn còn một chút gọi tính người, tiết thay đi chung với lũ này cô vẫn cho hắn một vé vào trại động vật, hắn tiến lên phía trước hai tay cầm hai chiếc giỏ làm bằng tre, bên trong là cơm trắng, canh rau, đậu phụ chiên, chai nước suối dung tích 1 lít, mỗi thứ hai phần, 27 người ăn thế này là quá ít. Một cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm buộc miệng nói nhỏ: - Cơm tối của chúng tôi. Thanh Nhã hiểu bọn chúng đang định làm gì, quả nhiên không ngoài dự đón của cô. Hắn trút cơm ra khỏi hộp, đổ canh xuống đất, đậu phụ nhào lộn đến bên chân con chó to cao gần mét sáu, hai chai nước ào ào một dòng chảy rồi bịch một cái tràn ra đất, làm xong mọi việc hắn lui về phía sau giữ chó. - Đây mới chỉ là khởi đầu, đừng có "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt". Tên Tây bay giờ cũng chơi thành ngữ? Vớ vẩn! - "Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh cứ dạy quá lời!" - Thanh Nhã vẫn thản nhiên mặc xong chiếc áo sơ mi, mắt chẳng buồn liếc hắn một cái. - Vậy có phải ngoan ngoãn không, nếu biết vậy.. - Hắn dừng lại thấy bầu không khí có điểm khác lạ, nhìn phía sau mấy tên đàn em bờ vai rung rung, mặt đỏ vì cố phải chịu đựng điều gì đó, rồi nhìn về đám gái đang cười khúc khích, hắn thấy mình vừa bị chơi khăm, tức giận hắn chỉ tay thẳng vào mặt Thanh Nhã: - Mày vừa chửi tao? - Đôi mắt to trợn tròn như hai hòn bi sắp lồi ra. Ngược lại, cô vẫn cười ngốc nghếch. - Haha.. Tôi nào dám. Chỉ là chửi mày.. chỉ sợ mày không hiểu tiếng người. Còn đánh mày.. Người ta bảo tao ngược đãi động vật hoang dã. Hắn điên tiếc lên, qua kẻ răng phát tiếng gầm nhẹ chẳng khác nào thú vật. - Henry, thả Lion ra ăn hết thức ăn, canh chừng không để sót dù chỉ một miếng, nghe rõ chưa? - Hắn nhổ nước bọt xuống đóng thức ăn, cười khiêu khích rồi bỏ đi. - Dạ. Ba tên đi rồi chỉ còn một tên đối với Thanh Nhã đai đen karatedo thì dư sức hạ hắn. Hắn đang loay hoay kéo con chó to quá khổ đang lì lợm ăn bất chấp, cô nhanh chóng đi ra phía sau hắn, tìm vị trí thích hợp nhất, chờ đúng thời điểm sẽ cho một đòn trí mạng. Đang tính toán cẩn trọng thì Đoàn Trinh Tú, từ đâu xuất hiện chộp lấy tay phải cô ghị lại: - Thanh Nhã, hắn là người bên mình. - Sao cơ? - Thanh Nhã ngỡ ngãng. - Henry là người của mình và.. - Đoàn Trinh Tú đỏ mặt, ấp a ấp úng - Là bạn trai tôi. - Cô ấy cuối đầu, miệng lí nhí nhưng đủ để cô nghe rõ ràng, tai thính có điểm tốt a. Hắn cười hòa nhã, cái cười rất thiện cảm, lại nghe Trinh Tú nói vậy cô tạm thời thả lỏng người. Hắn dùng tay ghị sợi xích bạc kéo con chó tham ăn ra khỏi đóng thức ăn nham nhở dưới đất. - Chào cô, tên tôi là Tô Hải Ngạn. Rất vui được biết cô, tôi đã nghe mấy lão đại kể về chiến tích hiển hách của cô gây ra với đại ca, quả nhiên là một nữ hán tử. Được người ta khen tất sẽ vui nhưng Thanh Nhã chỉ lắc đầu, cười mỉm, khiêm tốn: - Tôi chỉ là người không chịu được bất bình. Mà anh ở trong đây lâu chưa? - Cô muốn biết người được gọi "Trần thiếu" qua lời của tên bại tướng là ai? Cô quen hắn sao? Tại sao hắn lại bắt cô? Chỉ là do món nợ đó hay còn một bí mật phía sau? - Tôi ở đây từ khi 13, 14 đến nay cũng 25 tuổi, mười mấy năm rồi.. Thanh Nhã Ngắt lời hắn hỏi giọng lạnh: - Vậy anh biết người được gọi là Trần thiếu không? Henry và Trinh Tú đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu ngầm, kín đáo. - Không biết, chưa từng nghe. Cô hỏi chuyện này để làm chi? - Hắn lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên. - A, không có gì, chỉ hiếu kì người không cho tôi chết thôi. - Cô cười khan đưa mắt nhìn thức ăn vương vãi trên sàn.