Tản văn: Em trong tôi Sáng tác: Hồng Mến Cuộc sống với em đôi khi là một mớ rối ren của những niềm đau và hạnh phúc, bên cạnh những niềm đam mê vẫn còn nhiều thứ cảm xúc chán ngấy mà em đang phải oằn mình nếm trải. Nhưng em chưa từng để những suy nghĩ tiêu cực và nỗi trầm uất giấu kín trong lòng tự giết chết em mà không cần đánh rơi bất cứ một giọt máu nào! Những nghiệt ngã của cuộc sống cứ để nó bung ra như đóa hoa nở rộ để em nếm trải hay gậm nhấm mà rèn giũa thân tâm. Em phải làm bằng được những việc tưởng như không làm được và phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong cuộc sống, nhé em! Nhưng hôm nay em thấy cuộc sống rất tệ, mọi phản ứng của em với thế giới ngày càng nhạt nhòa nhạt nhòa. Em mang theo một tâm hồn đẹp, một trái tim hòa ái, một tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng vào cuộc sống này lại gặp được vài con người tốt đẹp chất chứa trọn vẹn hết phần "con" bỏ lại phần "người" đi rong chơi nơi chốn nhân gian. Tôi nghĩ về em. Tôi thấy em, mỗi khi đêm về em có thời gian rảnh, em nghĩ đến một số người không thể lớn, một số người mải lớn mà chậm trưởng thành, một số người không muốn lớn và một số người thì lại vờ như chưa lớn mà em phải tiếp xúc.. nghĩ miên man và miên man nghĩ rồi em chỉ biết im lặng thở dài, ép cho nước mắt ngược dòng trở về với cảm xúc. Cứ sợ buồn rồi buông xuôi ngục ngã. Tôi thương em, thương em! Em ơi có phải, công việc, cuộc sống, cuộc chơi, những thú vui trên mạng, tất cả một mớ hỗn độn đang quay cuồng trong tâm trí và trái tim cũng đủ bóp cho nhịp đập trong ngực trái dập nát trong câm lặng. Cứ cho chúng tung tăng giữa bầu trời hiền hòa để em còn những yêu thương, cũng giống như việc em cầm quá nhiều thứ trong tay, nếu như không buông bỏ thì sẽ càng ngày càng nặng, nếu gặp được thứ gì em thích, em sẽ chẳng thể đưa tay đón nhận nữa đó thôi. Nếu ai đã từng mới hiểu! Em đã từng hơn một lần cảm thấy đơn côi giữa cuộc sống này! Hơn một lần trở về nhà trong tâm trạng buồn bã và bộ dạng chán trường! Hơn một lần cô đơn lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Hơn một lần nuốt ấm ức trong lòng vì câu nói cạnh khoé của những người tưởng chừng thân thiết! Hơn một lần thức giấc nghĩ về những gì xảy ra sau ngày dài mệt mỏi! Hơn một lần quay cuồng giữa cuộc sống trầm bổng, lỡ có yếu lòng lại mạnh mẽ đứng lên! Hơn một lần buông nỗi nhớ đi hoang, gửi thương mến lưng chừng về phía không tôi. Vì thế, nếu không thấu hiểu được sự im lặng trong em, sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được tình yêu và những câu chữ đang tung tăng trong trang viết của em. Nếu không thấu hiểu được nỗi buồn đằng sau nụ cười của em, sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đôi vai gầy gánh chất chứa những niềm đau. Tôi không dám nói mình là người hiểu em, là người thương yêu em, là người luôn bên em. Chỉ mong mỗi sáng thức dậy em khỏe mạnh tươi hồng, tô son đỏ và ngập tràn sức sống mới! Sau bao đau buồn tủi cực, em vẫn là em. Tôi thích em, thích kiến thức, nghị lực, thích thơ văn của em, từ đó xây dựng lên con người em nồng nàn, sâu sắc. Tôi thích em ở bây giờ, cứ mạnh mẽ và can trường, cứ quan tâm và lạnh lùng, cứ vị tha và độ lượng, cứ yêu thương và tàn nhẫn. Em vẫn làm được những điều bình thường nhưng lại rất phi thường trong tôi! Em à. Chẳng có ai trong mỗi chúng ta là gặp thời cả. Tôi thương em, thương tất thảy những điều em đang ngày đêm gồng gánh. Em không cần phải gồng mình mạnh mẽ. Hãy cứ coi như không có điểm dừng để chỉ có thể không ngừng nỗ lực và dám dấn thân bước về phía trước! Những gì ta muốn như bông hoa trên cành, hôm nay ngại ngùng không hái, ngày mai có thể đã nát nhừ bởi đêm giông. Tôi thương em, thương em! Hồng Mến