EM MỆT THẬT RỒI! Anh ạ, em mệt thật rồi Giot nắng tắt nơi phía anh ngồi Em chập choạng ngã vào bóng tối Mỗi người một lối Mình xa nhau thôi.. Đó là những ngày tháng lơ đễnh lạc trôi Em cứ tưởng mình mong manh nhỏ bé Đâu biết lúc cô đơn lại vững vàng đến thế Làm mẹ rồi sắt đá phải không anh? Đó là những ngày tháng chộn rộn chông chênh Em nghĩ một mình sẽ không sao đứng nổi Đâu biết lúc khó khăn lại kiên cưỡng quá đỗi Làm mẹ rồi rắn giỏi phải không anh? Em đến cùng anh khi màu tóc mướt xanh Tự bảo sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc Cuộc sống thì ngắn ngủi và cuộc đời lúc lên ghềnh xuống thác Chúng ta vẫn bên nhau và hạnh phúc mỉm cười Mình thương nhau thế nào còn nhớ không anh ơi? Lúc khó khăn em vẫn bảo anh đừng bao giờ lùi bước Lúc vấp ngã em vẫn cùng anh gượng dậy chưa khi nào bỏ cuộc Đã khi nào anh nhìn lại một lần và trân quý những ngày qua? Chỉ tiếc rằng mọi thứ đã quá xa Đã bao lần người đàn ông em yêu thương bỏ rơi em giữa quê người đất khách Lúc em cô đơn, lúc em yếu mềm, và lúc em kiệt cùng nhất Lại là giọng ân cần của những người lạ ở bên Đã bao lần đôi tay nhỏ tự gồng mình đứng lên Đã bao lần ước ao được người đàn ông mình yêu thương che chở Cảm ơn anh và cuộc đời đã dạy em mạnh mẽ Cho đến bây giờ đôi mắt đã lì và chân đã sạn chai Cảm ơn những tháng ngày đã dạy em yêu thương không phải giành cho một riêng ai Khi người ta không trân trọng và sẵn sàng từ bỏ Đập vỡ quá dễ dàng, dựng hình lên mới khó Vì không nắm chặt tay nên đã đánh rơi rồi Chúng ta cuối cùng cũng chỉ nhớ mà thôi Là nỗi nhớ không lời nên đành day dứt mãi Em bước đi mà không dám dừng vì sợ mình lại ào quay trở lại Đã gắng gượng bao lần cho đôi chân nào vẫn cứ bước sai Thế là chúng ta bỏ cuộc sau một quãng đường dài.. (Lá. 17/02/2018) #conthuongchodenbaogio