Em Tác giả: Mặt Trăng Xanh *Giới thiệu: Tập thơ Em đơn giản là một quyển nhật ký của một chàng trai si tình và "sến sẩm", Với những bài thơ thầm gửi cho nhân vật "em", một nhân vật "em" duy nhất. Ngày 2 tháng 6 năm 2017 Em đi tìm một thứ Hay tan vào thinh không, Em cứ đi tìm mãi Khiến cho tôi đau lòng. Tôi hỏi em thứ đó Tôi cho em được không, Em mỉm cười như gió Mà buồn như chiều đông. Trước kia tôi giấu kỹ Em mãi tìm, chẳng xong, Nay em về nơi khác Tôi mất em, thật lòng..
Ngày 3 tháng 10 năm 2017 Tôi hỏi Mặt Trời đã có gì sai Mà đôi mắt em vương đầy sương giá, Mà gương mặt em đong đầy xa lạ, Của một nụ cười tắt lịm trên môi. Tôi lặng người nhìn em bật khóc Trên vai tôi, trên cơn gió mùa đông, Lặng nghe trái tim em thổn thức, Trong vòng tay, trong nắng buồn hoàng hôn. Em khóc cho một điều vừa đổi thay, Đau cho một ngọn gió không ở lại Mà chẳng biết vẫn một người ở đấy Luyến thương em từng chút nở nụ cười..
Ngày 6 tháng 11 năm 2017 Chẳng phải là vầng trăng của thanh xuân, Chỉ là vầng trăng của nỗi buồn. Niềm vui có ánh dương vàng màu nắng, Nỗi buồn của tôi lại là đêm trăng. Bởi trăng sáng nhưng lại nhạt nhòa, Bởi trăng tỏ nhưng màn đêm quá lớn, Bởi tôi bên em âm thầm lặng lẽ, Bởi em đã yêu mất Mặt Trời. Nỗi buồn tôi cũng xanh màu nước biển, Sâu thăm thẳm chẳng thấy tận cùng, Bởi biển yêu một con thuyền trôi dạt, Nhưng thuyền chỉ yêu mỗi bến bờ.
Ngày 27 tháng 11 năm 2017 Hôm qua bỗng nhớ đến một người, Nhớ nụ cười tươi như nắng hạ. Nay xa lạ bởi đường ngược lối, Chạng vạng rồi, tôi khóc mình tôi. Em từng nói, mai xây vương quốc, Tôi sẽ là Hoàng đế của em. Gió khẽ lay nhành hoa nhài yên giấc, Em mỉm cười, hai đứa ngoéo tay nhau. Nay tôi đã ngai son vàng lụa đỏ, Thật chẳng bỏ nhưng em đâu rồi, Giang san bên nơi tôi chưa từng tới, Lễ đăng cơ Hoàng hậu rực pháo hoa. Lệ có nhòa thì cũng được gì đâu Vẫn ngỡ tình yêu rất nhiệm màu, Và rằng em: Món quà quý báu, Được ban tặng một sớm nắng xuân xanh. Nhưng có thứ gì là vĩnh cửu, Chỉ có đổi thay mới vĩnh hằng, Buồn được gì bởi đó vĩnh viễn, Vĩnh biệt em, nỗi nhớ của tôi.
Ngày 14 tháng 2 năm 2018 Nắng chan màu vàng lên ô cửa sổ, Gió khẽ hát những bài tình ca, Cho những bông hoa trong vườn và trên phố, Hay cho tôi, cho em, cho chúng ta.. Thanh xuân chúng ta một bầu trời xanh ngắt, Êm thật êm lững thững một đám mây, Mơn man một ngọn gió trong đáy mắt, Và ấm dịu một mùa xuân trong vòng tay. Câu chuyên của em kể những nỗi đau, Những nỗi cô đơn giữa dòng người đông đúc, Những chuyến đi một mình hay tự bảo, Một mình thôi mà cũng chẳng sao. Câu chuyện của tôi vẽ những nụ cười, Những bình yên giữa dòng người hối hả, Những hạnh phúc lớn dần không cần tưới, Vẽ người bên em trên chuyến đường còn xa. Ngồi bên nhau trên chuyến buýt thẳng trơn, Cùng nghe chung một bài ca đã cũ, Dựa vào nhau trên Trái Đất này rộng lớn, Bởi Trái Đất tròn dễ lạc mất nhau..
Ngày 10 tháng 12 năm 2018 Trong tôi giờ thực đang rất rối, Bởi tình cảm tôi, tình cảm của em, Trái tim tôi thực không hiểu nổi, Tôi chẳng thể kiểm soát được nữa rồi. Cũng như bao nhiêu năm trước, Tỏ tình lại phải thêm "hình như", Cũng như bao nhiêu năm trước, Đắng đo mãi với tình cảm của em. Tôi tự hỏi tôi, em kiếp trước Rốt cục là đã nợ gì nhau, Mà giờ sao cứ dây dưa mãi, Chẳng thể như cơn gió nhẹ bay. Bên em có bao nhiêu là người, Đón đợi em một tình yêu mới, Nhưng tại sao em vẫn chưa từ bỏ? Từ bỏ tôi, con người đáng hận này. Liệu thời gian có cho tôi bước tiếp, Với tình thương day dẳng của em, Đã làm tôi nhiều lần ấm áp, Đã làm tim tôi loạn cả lên. Chẳng phải tôi nhiều lắm hoài nghi, Tôi chỉ sợ một từ "khoảng cách", Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em rằng: Liệu rằng tôi có thể tin em?
Ngày 10 tháng 9 năm 2019 Hôm nay thấy em đi giữa nắng, Nụ cười tươi tắn vẫy tay chào, Đừng cười với tôi, tôi hy vọng, Nhưng cũng đừng khóc, tôi đau lòng. Những nỗi chênh vênh, đến rồi đi, Làm bạn hay hơn, tôi không biết, Chỉ thấy em bước hoài vào mộng mị, Để tôi vướng mãi những chông chênh. Chẳng biết thích em có được gì, Mà tôi say mộng hoài chẳng tỉnh, Nhìn em răng khểnh lại thấy nhớ, Thì ra, luyến tiếc một nụ cười.
Ngày 25 tháng 4 năm 2020 Tôi nhớ em, buổi trưa vàng chiều nắng Nhớ tiếng em cười vắng lặng ngõ qua Nhớ cành hoa em cài trên mái tóc Nhớ em khóc một tối muộn trời mưa. Nhớ đốm nắng thưa trên đầu ngọn gió Rơi trên tóc ngắn chẳng bõ ngang tai Góc nhân gian chỉ thuộc về hai đứa Kem lạnh và Blue xanh ngắt bầu trời. Nhớ ngọt ngào xoay tròn trong váy trắng Son môi đỏ và má phấn hồng hồng Nhớ đôi vai gầy chưa từng yếu đuối, Gánh mơ to hơn cả Trái Đất này. Cho vọng ước nở hoa trên đất khách, Và say đắm đâm chồi những miền xa Nhưng như hướng dương chỉ hướng về ánh sáng, Tôi chỉ yêu em như thuở ban đầu..