Em Là Tài Sản Tinh Thần Của Anh Tác giả: Trúc Xanh Thể loại: Truyện ngắn Anh đang cặm cụi sửa lại ít đồ điện trong nhà thì có tiếng gọi hốt hoảng ngoài sân: - Anh Hoàng ơi, chị Vân bị ngã xuống hồ sen đầu làng rồi ạ. Anh nghe đứa em báo tin thì người bật dậy như lò so, chạy vội vã ra phía đầu làng. Lúc anh chạy được một đoạn thì thấy Quân - em họ anh đang cõng Cẩm Vân trên lưng. Anh chạy đến rồi nhìn cô, đôi mắt nhắm nghiền, tóc tai rũ rượi ướt nhép. Anh hỏi: - Em đã sơ cứu cho Vân chưa? Có ổn không? Quân thở hổn hển vì anh vừa cõng vừa đi vội nên có chút thấm mệt, nặng nhọc nói: - Chị không sao đâu, uống hơi nhiều nước tí thôi. Ngất đi chắc vì quá hoảng sợ. Hoàng ra hiệu cho Quân dừng lại rồi nói: - Đưa đây để anh cõng cô ấy về nhà cho, em vừa bơi lại cõng chạy đưa cô về đây chắc mệt rồi. Quân hiểu được ý anh nên dừng lại chuyển Cẩm Vân sang cho anh cõng về nhà. Tối đấy, cô sốt, người nóng ran và không ngừng mê sảng. Anh ở bên cô suốt. Anh nắm tay cô áp vào má mình rồi nói: - Anh đang ở đây, đừng sợ. Em đừng sợ! Sáng tỉnh dậy, cô mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh. Cô khẽ mỉm cười, chuyện hôm qua như một cơn ác mộng và cô đã thức dậy rồi. Cô lấy tay áp vào má anh. Anh tỉnh giấc, nhìn cô ngơ ngác rồi tự dưng ôm chặt lấy cô vào lòng. - Sau này, em đừng dọa anh như vậy nữa. Anh sợ lắm, em biết không? - Em không sao rồi còn gì? Anh đừng mắng em ham chơi nhé. Em chỉ là thấy sen đẹp quá, các em rủ đi nên đi thôi. Ai ngờ cái thuyền thúng em không quen nên chòng chành lật úp. Rồi cô cũng lấy tay ôm chặt lấy vai anh tìm chút ấm áp. - Anh muốn mắng em lắm, còn muốn đánh đòn nữa cơ. Không biết bơi còn cứ đi ra chỗ ao hồ nguy hiểm. Ai đời lớn từng này tuổi còn không biết bơi. - Đầy người nhiều tuổi hơn em cũng có biết bơi đâu. Anh phát nhẹ vào mông cô một cái như dọa con nít: - Chỉ biết cãi là giỏi thôi. Hôm sau, hai vợ chồng chuẩn vị đồ đạc trở về thành phố, chào tạm biệt bố mẹ trong sự lưu luyến bịn rịn. Lần xảy ra sự cố này cũng may bố mẹ chồng Cẩm Vân cũng khá dễ tính nên không trách mắng cô tính trẻ con ham vui, làm cả nhà lo lắng một phen. Cô cảm thấy may mắn vì điều đó. Trên xe trở về thành phố, Cẩm Vân tựa đầu vào vai anh ngắm nhìn quang cảnh qua cửa kính xe. Chợt anh nói: - Cẩm Vân, về nhà anh đăng kí hai đứa mình tham gia lớp học bơi nhé. - Cả hai đứa mình á? Cẩm Vân ngạc nhiên vì thấy anh đã biết bơi rồi thì học gì nữa. - Ừ. Em phải học bơi thì trong một số trường hợp cấp bách mới tự cứu được mình. - Vậy em nghe anh. Nhưng anh thì biết bơi rồi thì cần gì đăng kí học nữa. Cô nói ra thắc mắc của mình. - Anh đăng kí để dạy cho em. Anh không thích người khác dạy vợ anh. Với lại huấn luyện thường là nam, anh không thích. Nghe anh giải thích cô bật cười. Anh quay sang nhìn cô lừ mắt: - Cười cái gì? - Không có gì thưa thầy giáo. Anh cũng bật cười, cô lúc nào cũng nhí nhố như vậy. Anh nói: - Học trò ngoan đấy. Cứ gọi thầy giáo dần đi là vừa. - Nhưng anh đừng cứ dạy em rồi lại quát mắng em nhé. Vậy em không học đâu. Cô ra điều kiện với anh. Vì cô đã quá quen với cái tính nóng nảy của anh, còn cô thì làm cái gì cũng vụng về. Chỉ sợ sự vụng về của cô khiến anh phát bực nên cô phải thỏa thuận trước cho yên tâm. Anh nghe cô nói vậy thì bật cười thành tiếng: - Em cứ ngoan ngoãn nghe lời là được. Quan trọng là trả đủ học phí. Cô ngạc nhiên thốt lên: - Lại còn cả học phí nữa. Thật là! Thấy cô hốt hoảng như vậy anh cười toe toét: - Yên tâm không phải học phí tiền mặt đâu, học phí tính kiểu khác. Cô vẫn ngây ngô không hiểu ý anh. - Khác thế nào? - Lúc ấy em sẽ biết. Anh nháy mắt cười tinh quái với cô. Còn cô như thỏ non ngây thơ chẳng hiểu âm mưu gì của anh đang toan tính. - Thôi thế nào cũng được, anh cứ dạy em biết bơi là được. Còn học phí bao nhiêu em sẽ trả đủ. - Em nói rồi đấy nhá, quân tử nhất ngôn. - Không vấn đề nhé. Có lẽ cô vẫn chưa hiểu được cảm xúc của anh giây phút đó, giây phút mà đôi mắt cô nhắm nghiền mà anh gọi cô chẳng thể đáp lời. Lúc đó, anh sợ hãi biết bao nhiêu. Đối với anh cô chính là tài sản, tài sản về tinh thần, rằng nếu không có cô luôn ở bên cạnh anh những năm tháng qua thì có lẽ anh đã không thể đi được đến ngày hôm nay. Khi anh yếu đuối nhất, cô bên cạnh anh là chỗ dựa cho anh. Khi anh nghèo khổ nhất, cô không chê anh mà cùng anh vượt qua những thăng trầm của cuộc sống. Đời này, anh gặp được người con gái yêu anh nhiều như cô có lẽ cũng là do phúc đức anh tích từ kiếp trước. Chính vì những gì cô đã hi sinh cho anh mà anh nguyện đời này không rời xa cô, yêu thương cô tới hết cuộc đời. Anh tin chắc mình có thể làm được điều đó. - Hết - [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Trúc Xanh
Chào bạn! Sau khi xem qua truyện ngắn của bạn thì xin có vài đóng góp nho nhỏ dành cho câu chuyện nhé! Đầu tiên, đọc câu chuyện cảm giác nó khá dễ thương. Mặc dù nó hơi hư cấu một tí. Cách bạn xây dựng tình huống chưa hợp lý. Câu chuyện diễn biến không tự nhiên, nó khá gượng gạo. Ví dụ đoạn này: Anh nghe đứa em báo tin thì người bật dậy như lò xo, chạy vội vã ra phía đầu làng. Lúc anh chạy được một đoạn thì thấy Quân - em họ anh đang cõng Cẩm Vân trên lưng. Anh chạy đến rồi nhìn cô, đôi mắt nhắm nghiền, tóc tai rũ rượi ướt nhép. Anh hỏi: - Em đã sơ cứu cho Vân chưa? Có ổn không? Quân thở hổn hển vì anh vừa cõng vừa đi vội nên có chút thấm mệt, nặng nhọc nói: - Chị không sao đâu, uống hơi nhiều nước tí thôi. Ngất đi chắc vì quá hoảng sợ. Hoàng ra hiệu cho Quân dừng lại rồi nói: - Đưa đây để anh cõng cô ấy về nhà cho, em vừa bơi lại cõng chạy đưa cô về đây chắc mệt rồi. Quân hiểu được ý anh nên dừng lại chuyển Cẩm Vân sang cho anh cõng về nhà. ==> Điểm vô lý ở đây là: + Chồng nghe tin vợ rơi xuống nước, tâm trí phải hoảng loạn. Thấy em họ cõng vợ, theo lẽ tự nhiên phải nhào đến hỏi: "Em có sao không? Em ơi, em à!" Đại loại thế. Ai lại bảo là sơ cứu chưa. Nghe có vẻ bình thản thế? ==> Sai về mặt tâm lý rồi. + Cái vô lý tiếp theo: Vợ chưa tỉnh, thay vì đưa vào trạm y tế hay bệnh viện lại bảo là chỉ bị ngất. Không sao, rồi đưa về nhà? Trên thực tế, làm như thế là chuyện không thể! Thứ hai là: Bạn dùng câu thoại quá nhiều trong khi toàn bộ nội dung chỉ hơn một nghìn từ. Nó khiến câu chuyện thiếu chiều sâu. Cách suy nghĩ, nhìn nhận của nhân vật còn lõng lẽo, chưa đi tới đâu. Ý tứ thì có, thông điệp vẫn có nhưng cách bạn tạo ra cái ý nghĩa đó vẫn chưa đủ. Tình huống đỉnh điểm là khi vợ gặp sự cố, tâm lý sợ mất người mình yêu thương diễn ra thế nào. Bạn phải để đọc giả đồng cảm theo tâm lý nhân vật thì câu chuyện sẽ thuyết phục hơn nhé! Đôi dòng cảm nghĩ. Chúc bạn có nhiều tác phẩm thành công! Chào bạn nhé!
Cảm ơn bạn rất nhiều về lời góp ý, nhận xét. Mình sẽ cố gắng và khắc phục các lỗi trong các bài viết sau.