Đam Mỹ Em Là Cả Cuộc Đời Của Anh - Cofie

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cofie, 30 Tháng mười 2021.

  1. Cofie Mềnh là hủ, mềnh là A.R.M.Y

    Bài viết:
    5
    [​IMG]

    Em là cả cuộc đời của anh

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại

    Tác giả: Cofie

    Văn án:

    "Ngày mai mày đi xem mắt với mẹ."

    * * *

    Vì cái vẻ ngoài đẹp trai đến lạ thường của mình và sự thông minh của một thiên tài đã giúp nó nhận được sự yêu thương vô bờ của bọn họ..

    Link góp ý: Link góp ý các tác phẩm của Cofie
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  2. Cofie Mềnh là hủ, mềnh là A.R.M.Y

    Bài viết:
    5
    Chương 1: Xem mắt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngày mai mày đi xem mắt với mẹ."

    Điền Chính Quốc ngồi đó, hai mắt mở to lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn người mẹ của mình. Hai tay cậu nắm chặt tay mẹ. Không thể tin được những gì chính tai mình vừa nghe thấy? Xem mắt sao?


    "X.. Xem mắt á? Sao lại đi xem mắt?" Cậu hốt hoảng nói, sao lại đi xem mắt chứ? Cậu vẫn còn đang độc thân vui tính thế này cơ mà. "Vậy còn thừa kế tài sản?" Cậu nói về chuyện tài sản để me cậu còn suy nghĩ mà không gả cậu đi cho người đàn ông cậu chưa từng yêu.

    "Tài sản.. ừm.. tài sản để thằng Khôi nó thừa kế được rồi. Mày lo chi chuyện đó." Bà nói, vẻ mặt bình thản rồi đưa tay lấy ly trà uống. "Nó tài giỏi, lãnh đạo tốt đã thế còn biết tiết kiệm chứ ai như mày, đưa cho mày chắc sau một đêm là bay biến đi mất"

    "Mẹ, con có như thế đâu!" Cậu lên tiếng bảo vệ bản thân, tiêu xài thì cậu cũng đâu có tiêu gì nhiều, cớ sao mẹ lại nói cậu như thế? Oan uổng hết sức! Nhưng đó cũng không phải là thứ khiến cậu thực sự tức giận, thứ khiến cậu tức giận thật sự là Điền Minh Khôi, thằng em trời đánh của cậu.

    Cậu nghiến chặt răng để không phải hét lên, hai tay cậu đã nắm chặt, giờ lại càng chặt hơn. Đôi mắt lộ rõ sự tức giận và căm phẫn khôn xiết đối với Điền Minh Khôi, thằng em trai theo cậu là giả tạo nhất quả đất từ trước đến giờ. Nó, kể từ khi được nhận nuôi trong cái gia đình họ Điền nghèo kiết xác này đã khiến cậu khá là vất vả trong việc níu giữ tình thương của cha mẹ.

    Vì cái vẻ ngoài đẹp trai đến lạ thường của mình và sự thông minh của một thiên tài đã giúp nó nhận được sự yêu thương vô bờ của bọn họ. Rõ ràng nó chỉ là một thằng nhóc được nhận nuôi trong cô nhi viện, sau đó được ông Điền Thái Sơn và bà Nguyễn Minh Thương, cha mẹ của cậu, nhận nuôi mà bây giờ nó thành tài và phát đạt đến như thế, báo hiếu ông bà già với một đống tiền đô, không những thế nó còn đã có bạn gái, thứ hai người kia mong mỏi nhất từ nó. Vì không có bạn gái nên mới phải đi xem mắt với một thằng đàn ông như ngày hôm nay! Càng nghĩ cậu càng tức, cậu thì thua gì nó chứ? Cậu thì cũng đẹp trai nhưng học lực thì có vẻ chẳng khả quan là bao, cậu nghĩ theo ba mẹ cậu nhận xét thì cậu là một thằng ăn hại và suốt ngày chỉ biết ăn bám, cậu như một món nợ mà họ muốn vứt bỏ ngay bây giờ và ngay tức khắc, chẳng muốn nhận cậu là con nữa. Nó - Điền Minh Khôi, chính nó đã cướp hết tất cả của cậu từ tình yêu của cha mẹ đến tiền tài và của cải vốn thuộc về cậu. Cậu thật ra rất yêu thương gia đình mình, tình yêu cậu dành cho cái gia đình này to lớn biết nhừng nào ai hiểu được chứ hả?

    "Mẹ, nhưng đối phương là đàn ông, là đàn ông đó mẹ." Cậu nói trong bất lực. Cậu thật sự không muốn đi xem mắt. "Con cũng là đàn ông, không đến với nhau được đâu mẹ à, lỡ như.."

    "Có sao đâu chứ, ở bên đó, người ta tài phiệt, giàu nứt vách đổ thành, mày chẳng cần lo đến việc ăn việc uống, chẳng phải chạm tay vào việc gì. Mày qua bên đó, đổi đời rồi con ạ." - Chưa để cậu nói hết câu bà đã nói, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như đá ấy. Bà quá mệt mỏi với cái thằng ăn hại này rồi, gả qua được bên đó cho người ta, bà mừng lắm. Bây giờ nó có nói gì, làm gì, van xin như thế nào bà vẫn nhất quyết phải tống nó đi cho bằng được.

    "Mẹ, không thể, làm vậy khác gì ép con kết hôn với người ta, làm vậy còn gì gọi là xem mắt nữa? Thực sự không được đâu mẹ à!" - Cậu vẫn một mực từ chối, không thể để mình bị gả qua đó được, dù đối phương có giàu thế nào cũng không! Cậu là đàn ông con trai, không thể cưới tên đó được! Nhất quyết không là không!

    "Thôi, mẹ không nói nhiều nữa, ngày mai mày đi với mẹ, chống cự vô ích nhé! Con yêu, đi ngủ đi, tối lắm rồi?" - Nói rồi, bà lấy tay cậu ra khỏi tay mình và đứng dậy. Nhìn xuống, bà thấy bây giờ trên cổ tay của mình hằn cả bàn tay của cậu trên đó. Bà lặng lẽ thở dài rồi bước đi, còn không quên dặn cậu nhớ ngủ sớm, đừng làm cú đêm nữa để ngày mai còn đi xem mắt.

    "Mẹ ơi, sao mẹ đặng hả mẹ?" - Cậu nói vọng theo trong vô vọng, dẫu biết thế nào cũng bị bắt ép đi thôi, nhưng níu được bao nhiêu thì níu vậy. Phận làm con, cậu sao có thể cãi được bậc sinh thành của mình. Tối đó, cậu trằn trọc mãi, không thể ngủ được..
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  3. Cofie Mềnh là hủ, mềnh là A.R.M.Y

    Bài viết:
    5
    Chương 2: Một buổi sáng "yên lành"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào chiều muộn của ngày hôm sau, trong căn nhà nhỏ xíu và chật hẹp như cái ổ chuột, có một giọng phụ nữ tuổi trung niên vang lên nho nhỏ,

    "Cốc cốc, Quốc ơi, mày dậy chưa con?" – Đó chính là giọng nói của bà Nguyễn Minh Thương, mẹ cậu.

    Trong một căn phòng nhỏ đầy chocolate bạc hà có một cậu thanh niên đẹp trai đang ngủ, nghe tiếng mẹ mình cậu dần mở mắt. Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể cậu vì tối hôm qua cậu không ngủ được. Bước chân xuống giường, cậu tiến dần về phía cánh cửa. Mở cửa, gương mặt lạnh ngắt của mẹ khiến cậu bất giác rùng mình - "Có chuyện gì vậy mẹ? Hôm nay là ngày nghỉ mà." – Cậu nói, có lẽ sau một giấc ngủ cậu đã quên đi chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua mất rồi.

    "Mày lại quên nữa rồi sao? Hôm qua mẹ bảo ngày mai đi xem mắt với mẹ mà" – Bà nói, có lẽ vẻ mặt lạnh băng của bà sẽ không thể thay đổi nữa rồi - "Mau thay đồ đi, mẹ cho mày 30 phút nữa thôi đấy." – Nói rồi bà quay lưng bỏ đi lên phòng khách chờ thằng con của mình.

    Trong lúc đó, cậu cũng chẳng nhàn rỗi là bao. Sau khi mẹ nói đến hai từ "xem mắt" khiến cậu đau lắm, đau trong tim nè. Thế là mẹ cậu đã bỏ cậu thật sự rồi, chẳng còn ai ở bên cậu nữa. Thôi vậy, thế là cậu phải đi thật rồi. Mẹ đã thật sự bỏ rơi cậu sao? Cậu cũng là con ruột của bà mà. Chẳng lẻ chỉ vì một thằng con nuôi là Điền Minh Khôi mà họ bỏ cậu sao? Cậu, Điền Chính Quốc mới là con ruột của họ, là người con trai duy nhất mang trong mình dòng máu của họ, cớ sao.. Đứng lặng một hồi cậu cũng bắt đầu thay đồ.

    30 phút sau, một cậu thanh niên tóc tai bảnh bao bước ra khỏi phòng cùng với chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần bò basic. Cậu đi lên phòng khách liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của mẹ nhìn mình, cậu bất giác sợ hãi và tránh né ánh mắt đó. Mẹ cậu lên tiếng "Mày ăn mặc kiểu gì thế hả? Có biết đây là đi xem mắt không?" - Với giọng điệu đáng sợ và đầy uy quyền vốn có của mình, bà Thương cất tiếng - "Mày đi với mẹ, mua bộ đồ khác mà thay. Ăn mặc thế này còn ra thể thống gì nữa? Chỉ làm mất mặt cái gia đình này thôi!"

    Cậu đã định từ chối vì bộ đồ này là đã rất thoải mái rồi và đây cũng là bộ đồ còn sót lại cuối cùng của cậu nhưng vẫn chưa kịp nói ra thì bà Thương đã kéo cậu đi ra ngoài, hướng về trung tâm mua sắm gần nhà mang tên Diệp Sang, nghe cái tên cũng biết rằng, chỉ những người có tiền mới có thể vào đây mua sắm.

    *Lưu ý: Cái tên Diệp Sang chỉ là tên tác giả tự nghĩ, hoàn toàn không có thật.

    "Tr.. trung tâm mua sắm á?" - Cậu ngạc nhiên hỏi mẹ mình. Bình thường bà chỉ toàn mua đồ rẻ tiền SIDA ngoài chợ cho cậu mặc, đối với những thứ đắt tiền vô cùng xa xỉ đó, cậu có mơ cũng chẳng được - "Mẹ ơi, mẹ có nhầm đường không? Đây đâu phải đường đến khu chợ đồ si đâu?" - Cậu vội vàng nhắc người mẹ của mình, có lẽ bà đi nhầm đường thật rồi.

    "Nhầm nhầm cái con khỉ," - Bà đáp lại cậu - "Không có nhầm cái gì hết á. Tao đi đúng đường rồi, muốn mua cho mày bộ đồ hiệu cũng khó à?" - Bà hỏi cậu, nhưng có lẽ không cần cậu trả lời vì bà đã nói tiếp - "Hà tiện quá con ơi!" - Nhưng lần này giọng bà có vẻ hơi khác, nghe qua như đang trách cậu hà tiện như lại như đang trách chính mình hà tiện với con quá. Dầu gì, nó cũng là con của bà, do bà đứt ruột đẻ ra, bà không thương nó thì ai thương chứ? Nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi, bà mới phải làm thế. Bà thương cậu, nhưng không làm gì khác được nữa. Bà cố ý lạnh nhạt để cậu ghét bà, hận bà rồi qua nhà người ta mà sống yên ổn thôi. Bà bất chợt nhớ đến con Liên..

    Cậu rơi vào trầm tư, có lẽ bộ đồ hiệu này là món quà cuối cùng mẹ tặng cậu sao? Mẹ bán cậu đi rồi nên muốn mua cho cậu một món quà gì đó cuối cùng để tạm biệt cậu sao? Mẹ ơi, con có làm gì nên tội? Cảm xúc của cậu lẫn lộn. Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mặt cậu chầm chậm. Nhận dạng được giọt nước mắt đó, cậu đưa tay quẹt vội nó đi, không muốn người khác thấy được khoảng khắc yếu đuối này của cậu. Cậu là vậy đó, chẳng bao giờ phô ra cho muốn cho người khác thấy được khoảnh khắc yếu đuối nhất thời nào của mình cả. Cậu, Điền Chính Quốc, thật mạnh mẽ cũng thật mong manh yếu đuối. Cậu mạnh mẽ trong mắt người khác, mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên sâu trong nước mắt là biển rộng..
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  4. Cofie Mềnh là hủ, mềnh là A.R.M.Y

    Bài viết:
    5
    Chương 3: Nó gần như đã xảy ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cổng trung tâm mua sắm Diệp Sang, hai mẹ con nhìn nhau, bà Thương tiến lên phía trước, bước vào một thế giới của người giàu. Bên trong Diệp Sang, đến cả khu Cá cũng sạch sẽ thơm tho, chứ chẳng như ngoài chợ, toàn mùi cá tanh tưởi và những bà bán cá ăn nói cục súc. Hai mẹ con họ đi thẳng đến khu quần áo. Trước mắt họ, những bộ quần áo lung linh tỏa sáng, có những bộ đồ chỉ cần nhìn giá cũng khiến người ta ngất đi, nhất là hai mẹ con nhà này. Bà nhìn những bộ quần áo xa hoa, bắt mắt người nhìn trước mắt mình. Bà chưa từng thấy những bộ đồ sang chảnh này bao giờ. Bà đến xem, lấy cho cậu một bộ vest lịch lãm – "Mày mặt thử đi con, xem có hợp không?" – Nghe mẹ nói thế, cậu cũng cầm lấy bộ vest ấy mà đem đi thử, kết quả thật ngoài mong đợi. Quá đẹp! Quá hoàn hảo! Nhìn cậu như thiếu gia nhà tỷ phú vậy.

    "Ừm, bộ này hợp với mày nè con. Được, được. Khác gì thiếu gia chứ." – bà tấm tắc khen ngợi đứa con của mình, nó cũng đẹp trai đấy chứ. Chẳng khác chi ba nó cả - "Vậy lấy bộ này đi, mẹ thấy nó được đấy."

    "Vâng mẹ, sao cũng được ạ." – Cậu đáp lời mẹ mình, món quà cuối cùng của mẹ tặng mình, mình phải giữ chứ.

    Thế là hai mẹ con họ đi ra quầy thu ngân tính tiền. "Dạ, là 600 won thưa quý khách" – Cô bé thu ngân có đôi mắt tròn cùng lông mi cong nói.

    "Ừm, của em đây" – Bà Thương đưa tiền cho bạn thu ngân rồi nhận hàng. Cả hai mẹ con cùng về nhà.

    Về đến nhà, cậu gặp ba mình, ông Điền Thái Sơn. Ông có cặp lông mày đậm và mặt gương mặt bảnh bao có phần nghiêm khắc – "Bà mua đồ cho nó chưa?" – Ông cất tiếng hỏi bà, chẳng thèm nó ngàng gì đến cậu. Cậu cũng buồn lắm nhưng lại chẳng dám nói ra. Cậu buồn thật sự, ba cậu có bao giờ quan tâm cậu chứ, đó là kể từ khi 13 năm về trước..

    "Quốc ơi, Quốc ơi, ra đây nào!" – Tiếng một người phụ nữ khá trẻ vang lên tràn đầy vui vẻ, đó chính là bà Thương của 13 năm về trước, một người phụ nữ trẻ trung và năng động. Lúc này, bà mới chỉ 31 tuổi, một cái tuổi không quá trẻ nhưng vẫn còn vui tươi của cuộc đời.

    "Dạ? – Sau tiếng nói, có những tiếng bước chân nhanh nhẹn chạy xuống cầu thang, tiến gần tới bà Thương. Chính là Điền Chính Quốc ngày xưa. Khác với hiện tại, ngày xưa cậu mang dáng vẻ của một cậu bé nhỏ nhắn và đáng yêu. Hai má tròn ủm như hai chiếc bánh bao gắn trên gương mặt dễ thương, điểm tô trên đó là đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve.

    Đứng trước Điền Chính Quốc 11 tuổi này là Điền Minh Khôi 8 tuổi. Khôi có gương mặt gầy gò, hai mắt thâm quầng như nhiều đêm mất ngủ, nhưng nó có nụ cười đẹp chuẩn nam thần Hàn Quốc. Khôi nhìn thấy người anh khác cha khác mẹ này của mình, nó mỉm cười thật tươi chào anh nó. Bây giờ, cuối cùng nó cũng đã có gia đình rồi, một gia đình sẽ yêu thương nó.

    Điền chính Quốc đưa tay lên cao, nhắm thẳng đầu thằng nhỏ mà.. xoa nhẹ nhàng –" Em dễ thương quá, em là Minh Khôi phải hông? Anh là Quốc nè! Điền Chính Quốc, 11 tuổi và là con của mẹ Thương và ba Sơn. "– Quốc nói một tràn giới thiệu về bản thân với người em trai nuôi của cậu. Cậu mong ước có em lâu rồi, bây giờ, ba mẹ lại cho cậu một người em trai dễ thương hết sức, nó vui lắm. Bỗng nhiên cậu chạy vào nhà, vài phút sau, cậu lôi thêm một bà chị cao nhòng, có mái tóc đen tuyền và vài nốt tàn nhan rất duyên trên mặt –" Chị Liên, Khôi nè chị. Chị cứ ở trỏng chuẩn bị chuẩn bị quài! Bé nó chờ chị lâu ơi là lâu hà! "– Quốc nói, vẻ mặt hào hứng cùng ánh mắt yêu thương vẫn dán vào Khôi.

    Mẹ Thương đã vào nhà từ nãy giờ để ba chị em nó làm quen nhau –" Em là Khôi phải hông nè? Dễ thương quá! "– Chị Liên nãy giờ mới lên tiếng, em của chị đáng yêu quá đi mất, muốn nựng nó ghê hà –" Chị là Điền Sương Liên, chị cả trong nhà đó nha! Chị 14 tuổi rồi, lớn hơn em nhiều lắm! "

    " E.. em chào anh chị, "– Khôi nó im lặng nãy giờ nghe hai chị em nhà này giới thiệu giờ mới lên tiếng –" Em là Điền Minh Khôi, 8 tuổi. E được chú Sơn nhận nuôi. "Nó nói, giọng vẫn còn hơi run, có lẽ nó sợ quá khi phải đối diện với hai chị em nhà này.

    " Trời ơi, sao em lại nói là chú Sơn chứ hả, bây giờ đã là ba Sơn rồi. Là ba Sơn nghen. Đừng nói chú Sơn nữ, em nói thế khác gì không nhận chị là chị của em nữa chứ nhóc này!"– Chị Liên từ tốn nói, chị trách yêu nó, ai mà nỡ mắng một đứa bé đáng yêu thế này cơ chứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  5. Cofie Mềnh là hủ, mềnh là A.R.M.Y

    Bài viết:
    5
    Chương 4: Tạm biệt hay vĩnh biệt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó gật đầu ngây ngốc, thật quá đáng yêu, ai lại có thể cưỡng lại chứ!

    "Ăn cơm trưa nào mấy đứa ơi!"

    Mẹ Thương nói từ nhà ăn vọng ra, có lẽ đã đến giờ ăn trưa nên mẹ gọi cả bọn. Thằng Khôi được chị Liên nắm tay dẫn vào phòng ăn, còn Quốc thì hớn hở chạy theo sau. Chắc cậu vui lắm, vì hôm nay cậu có em trai rồi mà. Là em trai, em trai của cậu đó! Trưa hôm đó, cả nhà bên nhau nói cười vui vẻ với nhau.

    * * *

    "Quốc! Mày đang nghĩ cái gì mà thơ thẫn quá vậy?"

    Tiếng nói của bà Thương đưa cậu về với thực tại. Chẳng còn thằng Khôi thơ ngây hay bà Thương 31 tuổi nào ở đây nữa, chỉ còn bà Thương đang 44 tuổi ở đây mà thôi, trong căn phòng chật hẹp và bần hàn.

    "Cạch!"

    Một tiếng mở cửa xé tan sự yên lặng từ nãy đến giờ, Khôi bước vào. Thay vì là thằng bé đáng yêu gầy gò như xưa, mà bây giờ, trước mắt cậu là một doanh nhân thành đạt với ánh mắt dịu dàng và gương mặt đẹp trai, tuấn tú nhưng nụ cười thiên thần ấy vẫn luôn trường tồn theo thời gian. Để chứng minh cho điều ấy, Khôi cười một cái, cả căn phòng giường như bừng sáng lên vì chịu sức ảnh hưởng cực lớn đến từ nụ cười tỏa sáng át cả đèn điện kia.

    "Con chào ba mẹ, em chào anh." – Nó nói – "Con đi làm đây ạ."

    Vừa nói xong, bà Thương và ông Sơn trìu mến nhìn nó rồi chào tạm biệt chỉ có cậu là lặng thin nãy giờ. Khác xa với ba mẹ mình, thay vì nhìn nó với ánh mắt yêu thương như xưa thì bây giờ lại là ánh mắt của sự căm thù, đố kỵ dành cho nó. Thử nghĩ, một kẻ cướp tiền từ tay mình và cả sự yêu thương từ ba mẹ mình về cho nó mà lại thương nó được chăng? Nhưng cũng chẳng để cậu chào hay cười với nó, nó cũng đã đóng cửa và đi rồi. Chẳng phải nó đi làm công việc chính của nó, nó chỉ đi làm thêm mà thôi. Có lẽ cả đời này, nó sinh ra là cho sự thành công và hào quang sáng chói.

    "Quốc! Mày còn đứng đó chi nữa? Mau đi vào thay đồ ngay, tám giờ là đã phải có mặt tại nhà hàng Hương Khoa rồi đấy." – Mẹ cậu giục, bây giờ cũng đã là bảy giờ rồi chứ còn sớm chi nữa.

    *Lưu ý: Cái tên Hương Khoa là do tác giả nghĩ ra, hoàn toàn không có thật.

    "Vâng ạ" – Cậu nói, giọng điệu mệt mỏi đi kèm với sự buồn rầu của cậu khiến mọi người nghĩ trên thế giới này chẳng còn gì là hạnh phúc nữa.

    "Chán thật, liệu có còn ai cần mình nữa không? Mình được sinh ra để là gì cơ chứ?" – Cậu thầm nghĩ, nỗi uất ức cứ thế mà dâng trào.

    Khoảng tầm 40 phút sau, cậu bước ra khỏi phòng. Chẳng còn là chàng trai với chiếc áo phông đơn giản như lúc nãy mà bây giờ, cậu đã trở thành một tổng tài siêu cấp đẹp trai lạnh lùng cùng với bộ vest nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn. Cậu chào người ba của mình rồi cùng mẹ đi ra trước cửa, nơi có chiếc xe sang-xịn-mịn của đối tượng liên hôn đang đứng chờ cậu bên ngoài. Bước ra, ai cũng phải chóng ngợp trước vẻ đẹp của cậu. Khi đã yên vị trên xe, tài xế bắt đầu lái đến điểm hẹn.

    Chiếc xe dừng lại, hiện ra trước mắt cậu và bà Thương là một nhà hàng lộng lẫy, khang trang. Cậu đây là lần đầu nhìn thất thứ lộng lẫy như thế này có phần choáng váng. Bà Thương cũng chẳng khác cậu là bao, bà cũng chưa bao giờ được nhìn thấy hào quang sáng lung linh ngời ngời như thế này. Hai mẹ con họ bước lên lầu, theo sự hướng dẫn của nhân viên, hai người đến được phòng của vị đối tượng liên hôn kia. Bước vào, chào đón họ là cả gia đình của người kia, khi bà Thương và cậu đã an vị trên ghế, một người đàn ông trung niên lên tiếng:

    "Chào bác ạ, cháu là Thường Quân Trung, năm nay 30 tuổi. Và là con rể tương lai của bác ạ." – Trung lên tiếng nói, chính Thế là người muốn cưới cậu.

    "Chào em, tôi là Trung, chồng tương lai của em!"

    "Chào anh. Tôi là Quốc." – Cậu nói ngắn gọn xúc tích làm tên kia có vẻ hơi quê.

    "Về bên tôi, em sẽ sống sung sướng cả đời. Chẳng phải chạm tay vào cái gì, mặc dù đã 30 tuổi nhưng tôi thương em lắm Quốc à."

    Tên đó vừa nói, vừa lấy đôi bàn tay to lớn và sần sùi của hắn nắm lấy tay cậu. Cậu tỏ vẻ khó chịu ra mặt và rụt tay lại.

    "Rất cảm ơn anh." – Cậu nói, vẻ mặt lạnh băng này kèm với giọng nói lạnh lùng đầy mùi khinh bỉ ấy có lẽ ai nghe cũng sẽ phải rùng mình nhưng hình như tên Trung này chẳng có vẻ gì là thấm, tên bỉ ổi này lại nắm lấy tay cậu mà xoa xoa khiến cậu không thể không cảm thấy khing bỉ và kinh tởm. Cậu lại tiếp tục giật tay ra, để hắn không cầm vào đôi tay vàng ngọc của mình, cậu đưa tay vào túi quần của mình. Tên ấy tức tối tăm mặt mũi nhưng chẳng thể làm gì cậu, chẳng nhẽ lại cầm tay cậu mà kéo ra?

    Nhưng hắn lại nói:

    "Em Quốc à, em ngại ngùng làm chi? Trước sau gì ta chẳng đến với nhau chứ!"

    Với một sự bình tĩnh nhất định, cậu chẳng thèm chấp chi cái loại người vô sỉ như tên Trung ấy, chỉ đáp lại vỏn vẹn một câu:

    "Đừng chạm vào tôi anh không có tư cách."

    Đến bây giờ, bà Thương mới lên tiếng:

    "Quốc nó hơi bất lịch sự, mong cậu thông cảm, cũng sắp đến ngày cưới rồi, mong cậu cho nó ít thời gian riêng tư trước khi về nhà chồng." – Bà nói, 50% là để Trung không chạm vào cậu, 50% còn lại là để nhắc khéo Quốc rằng trước sau gì nó cũng phải cưới.

    Ông bà nhà Thường lên tiếng, bà Vương Nhất San và ông Thường Quân Gia chính là cặp vợ chồng đó. Hai vợ chồng này nổi tiếng chiều con, nó muốn gì ngày hôm sau liền có, bây giờ nó muốn Chính Quốc, ngày hôm sau phải có Chính Quốc cho nó, nếu không, hai ông bà chẳng thể ngủ vì sợ thằng con phiền lòng. Muốn chiều con như thế, tất nhiên họ chẳng bao giờ thuộc địa vì thấp, ông Thường là chủ sở hữu hãng xe hơi Thường Quân, đặt theo họ và tên con trai ông. Còn bà San cũng chẳng thua gì mấy, bà là CEO lớn của một chuỗi cửa hàng thời trang cao cấp M'to thế nên họ mới dám chiều con như thế chứ.

    "Ôi trời, tôi nghĩ chẳng cần lâu hóa lên như thế đâu chị Thương nhỉ? Ngày mai cứ cho bọn nó cưới nhau thôi, cả hai đều đã chấp thuận cả rồi mà." – Bà San nói, một chất giọng thanh mảng, cao vút và có phần quyền lực đến chói tai vang lên:

    "Chốt như thế đi, ngày mai tôi sẽ lo phần lễ tiệc, còn chị chỉ cần đưa Quốc đến là được."

    Nói rồi bà ấy nói vệ sĩ đưa Quốc và bà Thương về.

    Vào một sáng, có một cuộc hôn nhân ép buộc diễn ra. Một chú rể có vẻ hơi già, và một chú rể mặt mày ủ rủ đi kế bên. Nơi tổ chức là tầng hai của một nhà hàng cao cấp, nơi có hàng ban công trắng điểm trên đó là những bông hoa cưới. Đã đến lúc đeo nhẫn, Chính Quốc đã khóc, khóc rất nhiều. Chẳng như những đám cưới thông thường khác, họ chỉ khóc vì quá hạnh phúc, còn cậu khóc vì sự đau khổ tột cùng của mình. Tên Trung cầm tay cậu lên, cậu giật ra rồi chạy đến bần hơn với chiếc lan can và..
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...