Em không còn ngược nắng để yêu anh Hòa phố tan tầm, lạc chiều gió thổi Trái tim khờ cũng chẳng còn nông nổi Chiều chới với về đâu bạt gió cánh chim trời Chết lặng thời gian, lắng đọng không gian Trái tim khô cằn chẳng thiết tha mê đắm Trả lại màn đêm giọt buồn rơi tĩnh lặng Khắc khoải nỗi buồn, khép vội khát khao xanh... Chẳng bao giờ có thể nói cùng anh Em lặng lẽ bước đi trong chiều vàng trút lá Trái đấy vẫn xanh, nhưng tình yêu trong em không còn nữa Đã trút rơi tàn theo chiếc lá cuối thu Em vẫn đi về sớm tối bơ vơ Đường tấp nập xe, vẫn ồn ào, bụi đỏ Phố lặng buồn sao? Vai gầy hút gió Vẫn giống chiều nao...em lặng bước 1 mình!
Em không cần ngược nắng để yêu anh Chẳng phải ngược đường, ngược chiều gió thổi Bởi anh biết tình mình không nông nổi Em tìm gì khi tim đã có anh? Hãy xuôi thời gian,đến một bầu trời xanh Quên nhưng say mê một thời đã có Cùng nhau hướng đến một miền đất nhỏ Có anh,có em và cây cỏ vui cùng Anh và em sẽ có niềm vui chung Cây trút lá khô cũng không buồn em nhé Trái đất sẽ thêm 1 gia đình trẻ Khi chúng mình cùng sẻ những buồn vui Màn đêm về tĩnh lặng chẳng chơi vơi Mặc kệ phố xa,tiếng lòng,bụi đỏ Bởi khi ấy trong ngôi nhà kia đó Hai trái tim đang thỏ thẻ...tâm tình!